"Thật ra công chúa muốn gì?"
Nhìn nam nhân trước mặt, một thân bạch y có vẻ khoan thai thoát tục như thế! Vậy mà cái nhìn lạnh lẽo, làm người khác không rét mà run đó của hắn đưa đến thật trái ngược hoàn toàn với cái vẻ bên ngoài, Tây Cẩn Triệt thật chẳng muốn gặp cái nữ nhân này chút nào, vậy mà hắn được biết tin Mục quốc đã gởi chiếu thư cầu thân, còn buộc hắn phải lập Mục Trường Mệnh này làm chính phi, ngay đến chuyện rước về phủ hắn còn không chấp nhận, vậy mà kêu lập nàng ta làm chính thất, thật hoang đường.
"Nhị vương gia sao lại hỏi vậy? Ta chẳng muốn làm gì cả, chuyện liên hôn là do phụ hoàng ta cùng hoàng đế Tây quốc quyết định, thân làm nữ nhi như ta, chỉ thuận ý mà nghe theo thôi!"
Mục Trường Mệnh vẫn rất thông thả, mà Mục Trường Mệnh này có quá xem thường Tây Cẩn Triệt hắn không? Nghĩ hoàng đế Mục quốc hay hoàng huynh của hắn muốn thì hắn phải nhu thuận tuân theo sao?.
"Công chúa nghĩ sẽ vào được phủ Nhị vương ta?"
Hắn cũng thật bình tĩnh quá rồi! Nheo mắt trong quan sát, Mục Trường Mệnh thật không tin hắn sẽ kháng chỉ.
"Chẳng lẽ Nhị vương gia muốn kháng lệnh?"
"Nếu ta nói đúng thì sao?"
Kháng chỉ là tội chết dù hắn có là hoàng đệ của vua đi nữa, nếu đã bất tuân thì không chết cũng sẽ bị phế bỏ phong vị, tịch thu gia sản, hắn không sợ sao?.
"Nhị vương gia không biết tội kháng lệnh sẽ như thế nào sao?"
Ung dung nhấp lấy ngụm trà, Tây Cẩn Triệt khẽ nhếch môi.
"Biết thì sao?"
Nắm chặt nắm tay, lần đầu tiên có người nam nhân làm nàng phải điên tiết lên như vậy, nhưng vẫn cố ra vẻ bình tĩnh.
"Vậy ta đợi xem Nhị vương gia sẽ kháng lệnh như thế nào!"
Trong tửu lâu đó, phòng khác.
Nghe cũng đã nghe đủ, còn chuyện giải quyết thế nào cũng phải chờ ý định của Tấn Triệu, mà bản thân ta cũng thừa hiểu quyết định của chàng nên không muốn ngồi lại nơi đó lâu nên bước xuống lầu cho khuây khỏa.
"Thanh Thanh!"
Bóng dáng quen thuộc đang đứng ngoài cửa phòng đó, đúng là Thanh Thanh rồi còn gì, ta cứ nghĩ sẽ không còn gặp lại nàng ta nữa kia chứ!.
"Thanh Thanh là ngươi!"
Mắt mở to trong kinh ngạc, Thanh Thanh cũng nhìn ta, miệng đã bụm lại, dường như cũng nhận ra ta, dù giờ ta không còn che mạn nữa.
"A...Hương!"
"Ừ! Là ta đây!"
Ta có phần xúc động đã tiến đến mà ôm lấy nàng ta, Thanh Thanh cũng nước mắt đầm đìa.
"A...Hương, ta...ta rất nhớ ngươi"
Kẹt! Tiếng cửa chợt bị kéo mạnh ra, ta lấy làm bất ngờ về người đối diện.
" Cách Nhi!"
Là Cẩn Triệt, bên trong còn có người bước ra, không ai xa lạ là Mục Trường Mệnh.
"Tướng quân và tỳ nữ của ta quen biết nhau?"
Ngay sau đó Thanh Thanh đã đẩy ta ra, quỳ xuống mà hành lễ trước ta.
"Tướng quân tha tội cho sự vô lễ của nô tỳ"
Nhìn phản ứng ta cũng biết, Thanh Thanh đã biết thân phận ta từ trước, đưa tay đến ta cũng đỡ nàng ta lên.
"Không cần câu nệ vậy đâu!"
"Tướng quân thật tốt bụng, nhưng tỳ nữ vẫn là tỳ nữ, tướng quân làm vậy là không hợp lý chút nào"
"Công...công chúa nói đúng thưa tướng quân, nô tỳ chỉ là tỳ nữ sao dám nhận ân huệ của người"
Thanh Thanh vẫn một mực quỳ không đứng lên, ta cũng hết cách, thật ta muốn nói chuyện với Thanh Thanh lâu hơn về những chuyện đã xảy ra và lý do sao nàng ta lại làm tỳ nữ cho Mục Trường Mệnh, với đà này chắc đợi nhịp khác rồi!.
"Cẩn Triệt chàng đến tìm Mục công chúa sao?"
"Ừ!"
Nhanh đổi chủ đề, Cẩn Triệt cũng không e ngại mà trả lời mà còn bù thêm.
"Cách Nhi! Ta phải lập tức về Tây quốc ngay, ta còn chuyện trình tấu, xong việc ta sẽ theo nàng đến Ly quốc mà sinh sống"
"Chàng về một mình sao?"
"Ừ! Nhưng nàng đừng lo, ta sẽ sớm trở lại ngay thôi!"
"Chắc Mạc tướng quân không biết, Nhị vương gia đây là muốn kháng chỉ, lần này trở về ta e lành ít dữ nhiều"
Lại kháng chỉ sao? Ta nhìn chàng chưa kịp mở lời thì chàng đã ôm lấy người ta mà bước.
"Ta sẽ nói cho nàng nghe sau!"
"Nhưng Cẩn Triệt..."
"Ngươi định đưa nương tử đi đâu?"
Tấn Triệu đã ra khỏi phòng, đây là điều ta muốn nói với Cẩn Triệt đấy!.
"Ra ngươi cũng ở đây! Có về cùng không?"
"Ừ!"
"Khoan đã!"
Bước chưa được ba bước chân thì lại nghe giọng của Mục Trường Mệnh kia, khựng lại ta quay đầu xem nàng ta muốn gì.
"Ngươi không lo cho Nhị vương hắn sao? Đây là liên hôn, các ngươi nghĩ là chuyện đùa"
Thật ra Mục Trường Mệnh nói không sai, xét cho cùng, cũng là cầu thân giữa hai nước, chuyện của Tấn Triệu thì dễ hơn nhiều dù sao cũng là chuyện của nước nhà, nhìn đường nào cũng thấy Cẩn Triệt chàng ấy một chút để tâm cũng không có, chàng ấy là đang nghĩ gì?.
"Đừng nói những lời lãng phí ở đây nữa! Ta đã không muốn lấy thì đừng mong bước vào phủ Nhị vương ta"
"Khẩu khí cứng rắn thật!"
Tấn Triệu khẽ cười như xem chuyện vừa ý, nhanh chàng cũng liếc sang Mục Trường Mệnh mà tự giờ chẳng để tâm tới kia.
"Đây là công chúa của Mục quốc!"
"Đúng là ta! Ngũ công chúa Mục quốc, Mục Trường Mệnh"
Ta tưởng chàng sẽ nói gì nữa, ai ngờ hỏi xong một câu chàng đã bước nhanh qua Mục Trường Mệnh xem như nàng ta chưa từng tồn tại, Mục Trường Mệnh ấy cũng chẳng để tâm, mà vẫn hướng đến ta như muốn nghe câu trả lời của ta thế nào, nhưng có lẽ làm nàng thất vọng rồi! Giờ nghĩ lại, ta lại tin hoàng thượng sẽ không tuyệt tình như vậy dù sao Cẩn Triệt cũng là đệ đệ ruột thịt của người, nên dù chàng ấy có kháng chỉ, cũng không đến nổi không giữ được tính mạng.
"Hoàng thượng sẽ không vì thế mà ban tội tử cho chàng ấy! Mục công chúa đã nghĩ nhiều rồi!"
"Được thôi! Ta xem hoàng đế Tây quốc sẽ xử lý thế nào?"
"Thứ không nắm được thì đừng cố nắm, thông minh như công chúa, chắc còn nhớ đến chuyện của Tứ công chúa Mục Thục Đoan năm xưa!"
Tự nhiên Tấn Triệu lại lên tiếng, ta chưa hiểu rõ nội tình thì Mục Trường Mệnh kia mặt đã có chút biến sắc, tay còn nắm chặt, rõ đang nhớ lại chuyện chẳng mấy tốt đẹp gì.
Nhìn lại các chàng ấy cũng không quan tâm, mặc cho Mục Trường Mệnh vẫn bất động ra đấy! thì cũng nhanh cùng ta rời khỏi, trước khi rời đi ta cũng không quên nhìn đến Thanh Thanh nhưng nàng ta chẳng dám ngẩn đầu, lúc trước đã có ý định phái người đi tìm, nhưng trời đất rộng lớn cứ như mò kim đáy bể, ai ngờ giờ đã gặp lại, thật tốt vì Thanh Thanh vẫn bình an.
============================
"Tử Cách mai Thất vương về Ly quốc rồi sao?"
"Ừ!"
Lưu Nương hỏi, ta chỉ gật đầu vẫn không quên chú tâm vào việc mình đã hứa với chàng.
"Tử Cách! Ngươi thiêu xấu như vậy! Còn thua tiểu hài năm tuổi học thiêu nữa, ta thật nghi ngờ về khiếu thẩm mỹ của các tướng công ngươi"
Lời nói trắng trợn như vậy! Lưu Nương thiệt không sợ ta buồn sao? Cứ như tạt nước lạnh vào mặt.
"Ừm...biết sao giờ, ta sẽ từ từ học"
"Này Tử Cách"
Lưu Nương nhìn ta rồi lại thở ra với vẻ chán trường, không hỏi ta cũng hiểu là chuyện gì, nhưng vẫn muốn hỏi xem ý định của nàng ta thế nào.
"Sao vậy?"
"Tử Cách! Ngươi biết tên Mã Duệ đó muốn đưa ta về Đông Thành không?"
"Ừ, biết"
" Ngươi nghĩ ta...ta có nên theo hắn?"
Hỏi câu này là biết Lưu Nương muốn theo thái tử Đông Thành rồi, nhẹ công môi, ta cũng trả lời theo ý định của nàng ta.
"Ngươi để tâm đến hắn thì cứ đi, chúng ta là tri kỷ bao nhiêu năm rồi! Đây là lời thật tâm của ta, thái tử Đông Thành là một nam nhân tốt, ngươi gả cho hắn cũng làm ta rất yên tâm"
Không nghi ngờ gì nữa trước lời nói của ta, Lưu Nương cả khuôn mặt đã hiện lên sự nhu hòa, nàng ta đang cười, cái vẻ hạnh phúc đó đã làm cho ta thấy, Lưu Nương thật sự yêu thái tử Đông Thành ấy.
"Nương Nhi! Hôm nay thế nào rồi?"
Trước câu hỏi bất ngờ đó, cả ta và Lưu Nương điều nhìn đến cái người đang đứng trước mặt, mà nhẻn miệng nhìn Lưu Nương cười kia.
"Hả! À rất tốt"
Thấy Lưu Nương đã đỏ mặt vì thẹn thùng, ta cũng muốn cáo lui để hai người họ nói chuyện, cũng trùng hợp Đông Thành Lam Nhi cũng ở đây mà ta quên nhìn đến.
"Mạc tướng quân, hay chúng ta ra ngoài đi, sẵn giải quyết chuyện năm xưa luôn!"
Chuyện năm xưa, ra vẫn còn nhớ sao? Được thôi đánh trên chiến trường không tính, lần này sẽ tính một lượt.
"Được!"
"Lam Nhi! Muội lại giở trò gì?"
Nhíu mày trong câu hỏi của mình với người hoàng muội, Đông Thành Lam Nhi chỉ cười cười trong cái nhìn giảo hoạt, ta cũng không muốn ai xen vào nên đã lên tiếng.
"Chúng ta có chuyện riêng cần giải quyết, thái tử điện hạ đừng bận tâm"
Hắn đưa ánh mắt hoài nghi hết nhìn Đông Thành Lam Nhi rồi lại nhìn ta.
"Nếu Mạc tướng quân nói vậy! Thì chắc sẽ không vấn đề gì"
Tất nhiên là không có vấn đề gì với hắn rồi, nhưng vấn đề giữa ta và Đông Thành Lam Nhi thì nhiều, định không nhắc đến nữa, ai ngờ nàng ta lại khơi dậy, cũng tốt, đã lâu rồi không giãn gân giãn cốt, hôm nay nhất quyết phải tính nốt.