Nợ Tình Ngàn Kiếp Trả Một Lần

Chương 44: Hôn thê của chàng!




Hành trình tưởng chừng như chẳng có chuyện gì, thì có một chuyện làm ta thật sự quá đổi bất ngờ đến không thể biết phải làm gì để điều chỉnh cảm xúc của hiện tại..

"Sư phụ cuối cùng con cũng gặp nguời rồi!"

Miệng nói nữ tử ấy đã chạy đến ôm chầm lấy Thúc Lang làm chàng bối rối và ta cũng tròn mắt nhìn hành động của nàng ta.

"Buông ra, con là đang làm gì, nam nữ thụ thụ bất thân, con không hiểu đạo lý ấy sao?"

"Con nhớ người lắm!"

Một chút nới lỏng tay cũng không có, vẻ mặt vừa thỏa mãn vừa hạnh phúc đó làm ta có chút không thoải mái, và tự hỏi người nữ tử nhìn chừng mười bốn, mười lăm này, là đồ đệ của chàng ư? Sao mà bạo gan đến thế!.

Nhanh tay gỡ bàn tay ấy ra, mặt Thúc Lang giờ đã không vui.

"Buông ra, con thật là..."

Nói nữa chừng, chàng đã hướng ánh mắt về phía ta, có vẻ khó xử rõ rệt.

"Nương tử! Ta..."

"Đúng là đào hoa luôn nở!"

Nụ cười có vẻ không biết phải nói thế nào của Quân Nhuẫn làm Thúc Lang càng bối rối rõ hơn, so với những người khác thì chàng hiền lành và sợ nhất làm người khác bị tổn thương nên lúc nào cũng thế này.

Nữ tử ấy thoáng ngẩn ra, hướng mắt về phía ta, cái nhìn như đang dò xét.

"Ngươi là..."

"Nàng là nương tử của ta, con nói năng hãy cẩn trọng một tý"

Nở một nụ cười thật tươi, thật chói mắt, nữ tử này cứ như một đóa hướng dương đang hướng tới ánh nắng mặt trời mà tỏa sáng, làm ta cũng có chút ngẩn ra vì nàng.

"Sư mẫu! Đường Đường bất kính rồi"

"À! Không sao đâu!"(ta cũng không để tâm)

Nhanh sau đó nàng ta đã hướng sang sư phụ của mình.

"Sư phụ! con còn có rất nhiều chuyện muốn nói với người này, sao người đi mà không cho con hay, làm con tìm người muốn chết, suốt một thời gian dài"

"Chuyện này, nói sau đi..."

Đường Đường ấy làm vẻ mặt trách móc, sau đó đã choàng tay ôm lấy cánh tay của Thúc Lang, tuy có chút bối rối nhưng chàng dường như chẳng gỡ bàn tay ấy ra như đã là một thói quen từ trước.

Ta không nói gì nhưng cánh eo đã được một bàn tay giữ lấy, là Thác Nghiêm, dường như biết ta đang nghĩ gì.

"Cách Nhi! sắp đến khách điếm rồi, chúng ta mau đi thôi!"

"Sư phụ? sư mẫu người...?"

Đưa ra vẻ mặt kinh ngạc vì hành động của Thác Nghiêm, nhanh bước, Thúc Lang cũng đến bên ta như một trả lời.

"Nàng không chỉ là thê tử của một mình ta"

Miệng đã kinh ngạc đến không thể khép lại được khi nhìn những người đang hiện hữu ở đây, Đường Đường như muốn té ngửa.

"Tròn mắt gì chứ? tất cả những người ở đây đều là tướng công của sư mẫu ngươi, chưa tính còn một người ở Tấn quốc nữa!"(Lưu Nương đã chen vào)

"Thật...thật sao? sư phụ?"(vẫn không tin sự thật đang diễn ra, Đường Đường vẫn cố đính chính lần nữa)

"Ừ!

Vẻ mặt đầy sự ôn nhu, Thúc Lang chẳng ngần ngại gì mà trả lời, làm Đường Đường cũng không biết nói gì cho phải, sư phụ của nàng vừa tài giỏi vừa ôn nhu thiện lương hơn người, nàng có chết cũng không ngờ tới được, sư phụ lại cùng nam nhân khác chia sẻ một nữ nhân.

"Mà Vân công tử đâu nhỉ? ta không thấy hắn đâu cả?"

Câu hỏi của Lưu Nương làm ta cũng phải đưa mắt tìm kiếm, quả thật tự giờ ta không thấy chàng đâu cả.

"A Nhuyễn tỷ..."

Ta giật mình khi Đường Đường gọi to, theo hướng gọi ấy ta cũng nhìn thân ảnh lạ vừa xuất hiện,nhưng không phải chỉ một mình người ấy mà còn có Thẩm Sư đang đứng bên cạnh, vẻ mặt ấy làm tâm ta có chút bất an và dường như ta đã đoán đúng khi tay nữ nhân ấy đã nắm chặt tay Thẩm Sư.

"Sư phụ! con giới thiệu với người, đây là A Nhuyễn tỷ! bằng hữu của con"

Nụ cười chói lọi của Đường Đường cũng không tan được bầu không khí hiện tại, ánh mắt của tất cả đã dồn về hai người đang đứng ấy.

"Nắm gì mà nắm? hắn là tướng công của Tử Cách nhà ta"

Lưu Nương đã nhanh chắn giữa bàn tay kia trong vẻ mặt không vui, Thẩm Sư nhìn ta, ánh mắt của chàng như đang nhận lỗi một điều gì đó, chất chứa một thứ đau lòng, làm ta có chút phản ứng không kịp với biểu hiện này, vì từ trước đến giờ ta chưa bao giờ thấy ánh mắt này của chàng.

"Thẩm... Sư! "

Giọng nói như tiếng đàn thanh trong, vẻ yếu đuối nhu nhược, như liễu đứng trước gió, nữ nhân này làm cho người khác rợn chút thương tâm, rất muốn đem nàng bảo hộ trong lòng.

"Hửm! gọi thân mật thế luôn?"

Ta thật còn tưởng Lưu Nương là mẫu thân đang giúp nữ nhi đòi lại công bằng không đấy, nhanh quay đầu ta bước lên xe khi Thác Nghiêm đã giúp ta vén lên.

"Này! Tử Cách..."( Lưu Nương đã nhanh bước theo ta)

"Nàng lên cỗ xe phía sau đi..."

Khi định bước đi thì bàn tay ấy lại không cho, đây đúng là một tiểu bạch thỏ đáng thương khi không muốn xa người thương của mình.

"Đừng làm loạn nữa, ta muốn được yên tĩnh"

Nhẹ gỡ bàn tay ấy ra, không tức giận thay vào đó là cử chỉ thân mật mà Thẩm Sư thể hiện cũng làm người khác phải trố mắt mà kinh ngạc, nữ nhân được Thẩm Sư dìu lên xe trong ánh mắt như giết người của Lưu Nương và sự khó hiểu, hoang mang nhìn nhau của Thiên Ý và Dạ Ý,cả Đường Đường cũng không nói gì vì như đã có chút hiểu.

Đến khi Thẩm Sư đã vào trong xe ngựa, chàng nhìn ta, ta cũng muốn nghe lời giải thích nơi chàng nhưng chưa lên tiếng thì.

"Nữ nhân đó là ai?"

Quân Nhuẫn đã lên tiếng trước ta.

"Là hôn thê!"

Câu trả lời quá mức thẳng đó làm những ánh mắt đều dồn về phía ta như xem phản ứng, nhưng ta chợt im lặng, không thể thốt lên thành lời.

"Vậy ngươi tính sao?"

Cẩn Triệt cũng mở miệng sau tự giờ quan sát, Thẩm Sư chỉ chú ý đến ta, mà trả lời qua loa.

"Ta tự biết giải quyết!"

"Giải quyết? Ngươi biết mình đã có Cách Nhi rồi không? ngươi sẽ giải quyết thế nào?"

Khẽ nhếch môi Quân Nhuẫn đưa bộ mặt đầy vẻ giễu cợt.

Thẩm Sư chìm trong im lặng, bầu không khí này thật làm người khác nghẹt thở, còn ta không nghĩ được gì cả, sự tham lam của ta không phải còn nhiều hơn các chàng hay sao? Giờ Thẩm Sư nói nữ nhân ấy là hôn thê, vậy không phải ta nên chấp thuận cho chàng có thêm người bồi ngủ sao?.