Hoàng cung Tây quốc.
Yến tiệc đã bất đầu từ sớm, hầu hết các cận thần cùng gia quyến đều được mời tham dự, theo địa vị và quyền thế cao nhất thì sẽ ngồi cạnh hoàng đế, phụ thân ta ngồi hàng thứ tư cùng nhị nương và hai muội muội, còn ta thì ngồi giữa Tấn Triệu và Quân Nhuẫn nhưng chớ chiêu thay phía đối diện ta là Cẩn Triệt, dù không cố tình nhưng mỗi khi bắt gặp ánh mắt của hắn nhìn về phía ta, làm ta thật mất tự nhiên.
Ngước mắt nhìn sang chính điện là hoàng đế cùng hoàng hậu và các phi tử đang ngồi, cũng cùng lúc hoàng hậu hướng về ta nhẻn miệng cười, thật ra ngoài ta và Cẩn Triệt cùng nhau lớn lên thì cũng có nàng ta, nhớ lúc nhỏ nàng ta quấn hắn như sên một khắc cũng chẳng rời lại làm ta nhớ lại chuyện đêm đó.
Trước ngày đại hôn.
"Cẩn Triệt! Hãy dẫn ta đi, người ta yêu là chàng mà"( khóc đến thê lương)
"Ngươi thân sắp làm hoàng tẩu của ta, xin hãy tự trọng"(lạnh giọng quay đầu)
Chưa kịp bước thì eo hắn đã bị Thất Sắc ôm chặt, giọng nàng nghẹn ngào.
"Không! Người ta yêu là chàng Cẩn Triệt!"
"Buông ra!"(đen mặt)
"Không...ta không buông!"
Nhanh chóng tay Thất Sắc đã bị giữ chặt, mặt hắn lạnh tanh không chút độ ấm.
"Ngươi thật vô sỉ, mai đã là đại hôn mà nay lại ôm đệ phu mình, thật chẳng ra làm sao"
Hất mạnh tay làm Thất Sắc chưa kịp phản ứng đã té nhào xuống đất, vẻ mặt nàng thống khổ, tràn ngập bi thương, ta đứng bên mép tường đã chứng kiến tất cả, thật không ngờ một người ôn nhu như hắn lại có lúc thể hiện gương mặt này.
Kết thúc hồi tưởng, giọng hoàng hậu đã vang lên bên tai.
"Tướng quân! Ta kính ngươi một ly, đã lâu không gặp, ngươi càng ngày càng xinh đẹp"
"Hoàng hậu nương nương đã quá khen"(ta cũng giơ chung lên đáp lại)
"Hoàng thượng đợi ngươi trở về sẽ ban hôn cho ngươi cùng nhị vương gia, nhưng không ngờ ngươi đã thành thân"
"Vâng! thiên duyên do trời định, không thể cưỡng cầu"(ta cũng xác nhận)
Hoàng đế cũng nhìn ta tỏ vẻ tiếc nối.
"Đúng! Hiền khanh với Cẩn Triệt vốn không duyên càng không nợ, nên cũng không vướng bận gì về nhau"
Dường như biết mình đã lỡ lời nên khi hướng về hai nhân vật đang ngồi cạnh ta, mặt đã tỏ vẻ không vui, hoàng đế cũng cười hòa.
"Có lẽ trẫm hơi ngà ngà say, tứ vương cùng thất vương đừng để tâm"
"Hoàng thượng đã quá lời, đó là chuyện trước kia, ta không quan tâm"( Tấn Triệu đã lên tiếng)
Ta thở ra thật mệt mỏi sau ta phải đứng giữa của những chuyện thế này kia chứ, Quân Nhuẫn thì mặt âm trầm nhìn người đối diện, Cẩn Triệt cũng hướng mắt nhìn đâm đâm.
"Thật không ngờ, một nữ nhân lại có nhiều phu quân thế, thì sao mà để tâm được"( châm chọc)
Hướng mắt nhìn nơi phát ra âm thanh, tam công chúa Tây quốc, Tây Lưu Ly, ta tự hỏi, ta và nàng ta vốn ít qua lại, hơn nữa chẳng hề gây xích mích vậy cớ gì mà nàng ta hướng về ta tỏ vẻ chán ghét như thế?.
"Nương tử ta vốn tài sắc hơn người, ta làm phu quân mà còn chưa ý kiến thì công chúa tỏ thái độ cái gì?"(Quân Nhuẫn lạnh mặt)
"Ta chỉ tiếc cho thất vương gia thôi! Nếu có lỡ lời, mong vương gia bỏ qua"
"Người công chúa nên xin lỗi là nương tử ta"(mắt nheo lại mặt Tấn Triệu đã tối sầm)
Nhanh chóng tam công chúa tự giờ không xem ai ra gì, giờ mặt lại có chút biến sắc, nói đúng hơn là đã nhiễm hồng, đôi mắt đen tròn hướng người nam nhân trước mặt đảo nhẹ, giọng đã hạ đến muốn nhũng ra.
"Tứ.. vương gia, ta đây không nói sai!"
"Không sai! Cách Nhi là nương tử của Tấn Triệu ta cũng là vương phi của Tây quốc, ngươi đây là khinh nhục nàng cũng là đang thất lễ với Tây quốc ta, vậy mà nói mình không sai"
Tấn Triệu đã lớn giọng, làm tất cả đều cả kinh, có người hướng đến để xem trò vui, có kẻ thì lo lắng ra mặt, Cẩn Triệt tự giờ im lặng cũng lên tiếng.
"Lưu Ly! Xin lỗi tướng quân mau"
"Nhị hoàng huynh, huynh si tình đến thế mà ả còn phụ huynh, huynh còn ra mặt vì ả?"
"Im miệng! Đó là chuyện của ta, muội chớ lắm lời"(mặt đã âm lãnh đến cực độ)
Hoàng đế cũng chen vào.
"Lưu Ly! Ngươi mau xin lỗi hiền khanh"(quát lớn)
Vì bẻ mặt nên tam công chúa càng cương quyết không nghe.
"Không! Muội không sai, sao phải xin lỗi"
"To gan! Ngươi dám bất tuân"
Hoàng đế đã vỗ bàn, trán đã nổi gân xanh làm mọi người đều xanh mặt, quỳ gập xuống.
"Hoàng thượng bớt giận!"(đồng thanh)
"Hoàng thượng! Lưu Ly công chúa còn trẻ người non dạ nên không giữ được lời ăn tiếng nói, người đừng quá tức giận làm ảnh hưởng đến long thể"(vừa nói hoàng hậu vừa vuốt nhẹ trước ngực hoàng đế như để giảm cơn giận)
"Nếu ngươi ngang bướng thế, hôm nay ta sẽ phế ngươi, để ngươi hết ngông cuồng nữa"
"Hoàng huynh"(xanh mặt)
Liếc ánh mắt câm hờn nhìn ta, dù tức muốn điên nhưng Lưu Ly vẫn cúi đầu hạ mình.
"Tướng quân! Đã thất lễ rồi, mong người lượng thứ"
"Không sao, nếu công chúa đã biết mình nông cạn thì Tử Cách ta cũng không chấp nhất làm gì!"
Liếc nhanh ánh mắt giết người về phía ta, cô ta vội hướng hoàng đế thi lễ rồi nhanh chóng rời đi.
======================
"Cách Nhi! Nói chuyện cùng ta một chút!"
Mới vừa thấy thoải mái khi rời yến tiệc định dạo vài vòng rồi quay về thì Cẩn Triệt đã tìm đến ta, nhẹ ngồi vào ghế gỗ trong đình ta hướng hắn như muốn biết hắn định nói gì cùng ta.
"Ngài muốn nói gì cùng ta?"
Hắn chỉ bất động ánh mắt do dự nhìn ta một hồi lâu, sau câu hỏi của ta cả nữa ngày sau hắn chỉ thốt ra ba chữ.
"Cách...Nhi! Ta..."
"Cẩn Triệt!"(khẽ nhíu mày)
Lại thêm nữa ngày trôi qua.
"Ta..rất hối hận khi lúc xưa không bài tỏa nổi lòng của mình cho nàng biết sớm.."
Dừng lại một lúc, tay hắn đã vương ra chạm đến mặt ta.
"Cách Nhi! Ta thật rất yêu nàng, nàng...biết không!"
Ta hoang mang thật sự, dù sớm đã đoán ra được, nhưng giờ chính tai nghe hắn nói, nên cảm thấy thật không biết phải làm thế nào.
"Cẩn...Triệt!..ta.."
Lời chưa nói hết, ta đã nằm gọn trong vòng tay của hắn.
"Cách Nhi! Ta cần nàng!"
Cái ôm này rõ ràng như những cái ôm lúc trước của hắn nhưng lại mang theo cảm xúc khác nhau theo cảm nhận của ta, lúc trước chỉ là bằng hữu chi giao nay lại thành yêu đương, sự việc xảy ra thật quá nhanh khiến ta không thể tiếp ứng kiệp, nhẹ đẩy hắn ra, ta xoay mặt, giọng vẫn thản nhiên.
"Giữa chúng ta không thể tồn tại thứ gọi là yêu, ta là người tham lam, ta có nhiều tướng công như thế, ngài sẽ chấp nhận sao?"
Ta biết một người như Cẩn Triệt sẽ không bao giờ chấp nhận, biết hắn từ nhỏ, hắn là người sạch sẽ nếu thích thứ gì đó thì chỉ có hắn động vào dù chỉ là một miếng ngọc bội, nếu kẻ khác chạm tay vào hắn sẽ vứt bỏ mà chẳng chút mỉa mai, nay một nữ nhân có nhiều tướng công như ta hắn sẽ chấp nhận ư! Không thể nào.
Ta biết khi ta xoay đi tay hắn đã giơ ra đấy, nhưng vì câu nói của ta đã động đến tâm hắn, nên hắn đã thu tay lại mà không giữ ta, thế cũng đã rõ...