Sau khi về quân trại thì lại xảy ra một chuyện, ta bảo Tạ Hàm sắp xếp ổn thỏa cho đoàn người nghĩ ngơi.
Bước vào đại sảnh đã có hai phó lãnh đang chờ, một là phó lãnh Hàn Tiên, tuổi trẻ tài cao, còn người còn lại là Tả Lữ, cũng đức độ nghĩa khí hơn người, ông ấy cũng xấp xỉ tuổi phụ thân ta, cả hai người họ cũng giống như Tạ Hàm đã theo bên cạnh ta không biết bao nhiêu trận chiến.
"Tướng quân!"(họ chấp tay hành lễ)
"Đã biết tội mình chưa?"
Ta gầm giọng đưa mắt nhìn hai nam nhân đang bị chói, quỳ gập dưới kia.
"Hừ! Thả ta ra, ngoại tổ phụ của ta là thừa tướng đương triều, người sẽ không tha cho ngươi đâu"
"Hỗn xược! Sắp chết đến nơi còn già mồm"(phó lãnh Tả Lữ đã lên tiếng)
"Vậy sao!"(mắt ta càng lạnh khi nhìn hắn)
Rút kiếm ra khỏi võ ta hướng bọn chúng mà tiến, một tên đã run sợ, gập đầu nước mắt nước mũi đã chảy ròng.
"Tướng...quân! Tướng quân tha mạng à!"
"Hừ! Sợ gì chứ, ngoại tổ phụ của ta sẽ nhanh tới thôi"(vẫn vênh váo)
"Dù ngoại tổ phụ của ngươi đến cũng vô dụng, ngươi là lính của Mạc Tử Cách ta, đã phạm quy mà còn không chịu hối lỗi"
Khi kiếm đã kề tới cổ giọng hắn đã lạc đi, có chút hoảng sợ nhưng vẫn phách lối đến cực độ.
"Ngươi... tưởng mình là ai, một nữ nhân mà nghĩ mình hơn hẳn nam nhân sao, tướng quân gì chứ! Ta khinh"
"Láo xược!"(Hàn Tiên quát to)
Sau tiếng quát thì một binh lính cũng chạy vào bẩm báo với vẻ khẩn trương.
"Bẩm tướng quân! Thừa tướng đã đến"
"Ha..ha..ngoại tổ phụ đã đến rồi!"(tỏ vẻ đắc ý)
Chưa được lệnh truyền thì thừa tướng đương triều, mặt đầy sát khí đã hiên ngang bước vào đại sảnh.
"Ngoại tổ phụ!"(vui mừng)
Thừa tướng cũng liếc nhìn cháu mình một cái, gật đầu như bảo hắn yên tâm rồi đưa mắt về phía ta.
"Xin hỏi tướng quân, Khang nhi đã tội gì?"
"Hắn thân là binh sĩ mà ngang nhiên giết nguời, hãm hiếp dân nữ, thì thừa tướng nghĩ ta nên chừng trị hắn thế nào?"(ta trầm mặt hỏi ngược lại hắn)
Ta chẳng sợ gì hắn, đã là binh lính của ta thì việc ta chừng trị không ai có thể xen vào.
"Đây là lệnh bài miễn tử của hoàng thượng ban cho ta, ta lệnh cho ngươi lập tức thả người"(vừa nói hắn đã giơ cao lệnh bài ra)
(Đúng là cáo già)
Trong lúc ta định mở miệng thì binh lính lại chạy vào bẩm báo.
"Bẩm tướng quân! thất vương Ly quốc cùng tứ vương Tấn quốc xin cầu kiến"
Ta đang xử lý công vụ thì các chàng ấy lại đến làm gì.
"Truyền!"
"Dạ!"
"Ồ! Có lẽ đã làm phiền tướng quân nàng rồi thì phải"(giọng Quân Nhuẫn đầy ý cười khi bước vào).
Ta thật chẳng cười nổi.
Hướng về thừa tướng Tấn Triệu lại tiếp.
"Đây la thừa tướng đương triều của Tây quốc ư!"
"Đúng là thần"(chấp tay)
"Đúng là nhộn nhịp thật"(nhếch môi)
Ta nhắm vội mắt định thần lại, rồi liền thở ra hướng thừa tướng vẫn không quên chuyện vừa rồi.
"Xin thừa tướng hãy để thần làm theo công vụ"
"Tướng quân là muốn kháng lệnh"(gầm giọng)
"Đây là quân trại của Mạc Tử Cách ta, binh lính phạm lỗi thì do ta xử lý, thừa tướng nên về cho"(ta cũng không kiêng dè hướng về hắn)
Mặt hắn đã đen lại, nhìn ta như muốn ăn tươi nuốt sống.
"Tướng quân muốn bị tru di cửu tộc sao?"
"Trừ khi hoàng thượng đến đây, còn không ta quyết không nghe theo"
Dứt câu kiếm của ta lại kề sát cổ hắn lần nữa, cao giọng chẳng chút sợ hãy.
"Trạch Lâm Khang! Ngươi thân là quân sĩ mà dám lộng hành, hôm nay ta sẽ xử ngươi theo quân lệnh"
"Ngoại tổ phụ...cứ.uu.."
Hắn chưa dứt lời thì đầu đã rơi xuống đất, thừa tướng trợn mắt cả kinh lùi lại một bước, xong mặt lại giận dữ vô cùng hướng ngón tay chỉ vào ta run run.
"Ngươi...ngươi dám!"
"Quân có quân huy, quốc có quốc pháp, mời thừa tướng về cho"(ta lạnh giọng tiễn khách)
"Mạc Tử Cách! ta sẽ không tha cho ngươi đâu"(mặt đã tái nhợt)
Khi hắn xiu vẹo rời khỏi, Hàn Tiên cũng ra lệnh cho cho quân lính thu dọn thể xác, đem tên còn lại ra ngoài theo lệnh của ta mà hành hình để răn đe kẻ khác, đến khi còn lại ba người, ta nhẹ ngồi vào ghế hướng về các chàng, miệng như nở hoa không khép lại được kia, nhẹ nhàng cất tiếng.
"Hai chàng tìm ta có chuyện gì sao?"
"Nương tử! Nàng đúng là công chính liêm minh thật, vi phu thật cũng thua nàng rồi"(Tấn Triệu đã lên tiếng trước)
"Lão già thừa tướng vốn âm hiểm hơn người, định vào đây giúp nàng, mà xem ra nàng không cần giúp nữa"(Quân Nhuẫn giả bộ thở ra)
Ta bật cười nhìn hành động của hai chàng, nếu so về mưu lược hai quyết đoán thì ta sao bằng hai chàng được, nhưng tướng công của ta luôn nghĩ cho ta nên làm tâm ta rất vui.
"Hai chàng đang ghẹo ta?"
"Không ghẹo"(đồng thanh)
"Hai chàng đã từ bao giờ ăn ý vậy à?"
Cả hai cũng nhìn đối phương rồi nhẹ quay sang.
"Khụ...nương tử! Nếu là vì nàng thì bọn ta dù không ăn ý cũng không thể"(Quân Nhuẫn đính chính).
Ta biết họ luôn vì ta, cho dù là việc gì, một người lãnh khốc như Tấn Triệu dù trong bất cứ chuyện gì chàng đều quyết đoán chẳng chút nương tình, nếu có kẻ muốn tính kế với chàng thì ta thật thầm cầu nguyện cho kẻ đó được chết toàn thây, còn Quân Nhuẫn cũng chẳng nhân từ gì, sinh ra đã đứng trên thiên hạ nên chàng cũng chẳng để ai vào mắt, nói đúng hơn thuận ta thì sống nghịch ta thì chết, nhưng Mạc Tử Cách ta có lẽ đã có phúc hơn người khi một thân mà đã chiếm trọn hai tấm chân tình..