Ly quốc Đinh Nam.
Ly Quân Nhuẫn đang chuẩn bị lên đường trở về, hắn mới vừa ra đến đại sảnh thì Túc vương đã hùng hổ bước vào mà cũng chẳng cần người bẩm báo.
"Ly Quân Nhuẫn! cái tên khốn nhà ngươi"
Hắn quát lớn, mặt đầy giận dữ không màng đến những người có mặt tại đây, tay cũng nhanh như miệng nắm chặt lấy cổ y phục của của Ly Quân Nhuẫn.
"Túc vương xin tự trọng!" Cũng cùng lúc Cửu Lập thuộc hạ của Ly Quân Nhuẫn ngăn lại.
Mắt Túc vương đã liếc sang Cửu Lập:"Ngươi là cái thá gì mà dám mở miệng"
Đưa tay ra hiệu cho thuộc hạ lui ra, Ly Quân Nhuẫn cũng biết là có chuyện nhưng vẫn bình tĩnh:"Không biết đệ đã làm gì?"
"Khốn kiếp! Còn giả vờ" Thấy vẻ mặt vô tội của Ly Quân Nhuẫn, Túc vương càng không nhịn được, đưa tay định đấm vào mặt Ly Quân Nhuẫn, thế nhưng bất thành vì Ly Quân Nhuẫn đã bắt được nắm tay đó.
"Ngũ hoàng thúc! Thúc...đừng nóng giận như vậy, thật ra là chuyện gì?" Ly Chính Dương mặt biến sắc, vội chen vào.
"Ly Quân Nhuẫn! Khuê nhi đâu rồi? Ngươi đã đưa nàng đi đâu?"
Tâm Ly Quân Nhuẫn có chút biến động, hắn cũng không để lộ:" Đệ không biết! hoàng tẩu đã mất tích rồi sao?"
"Còn giả vờ, từ khi gặp ngươi nàng đã biến mất, không phải ngươi đem nàng đi thì còn ai hả?"
"Đệ chẳng có lý do gì phải đem hoàng tẩu đi cả, huynh đừng có ngậm máu phun người" Hất tay Túc Vương ra, Ly Quân Nhuẫn chau mày.
"Nếu không phải ngươi thì là ai vô đây! Ly Quân Nhuẫn đừng ép ta phải đoạn tuyệt quan hệ với ngươi"
Ly Quân Nhuẫn thật không ngờ Túc vương lại mù quáng không nói lý đến vậy, mặc dù chuyện này Ly Quân Nhuẫn hắn là người có khả năng bị nghi ngờ nhiều nhất, nhưng dù sao cũng là huynh đệ ruột thịt, Túc vương hắn lại không thể tin người đệ này một lần.
"Giờ chuyện trước mắt là lo tìm hoàng tẩu, huynh đừng ở đây càng nháo nữa!"
"Ha!ha! Người là ngươi bắt thì tìm thế nào được hả?" Túc vương cười lạnh.
"Ngũ hoàng thúc! Thất hoàng thúc không làm chuyện như vậy đâu"
Đúng vậy Ly Chính Dương hắn tin Thất hoàng thúc mình không phải là loại người đó nhưng Túc vương thì vì tình mà mờ đi lý trí, hắn lường Ly Chính Dương một cái.
"Câm miệng, ngươi biết gì mà lên tiếng hả?"
"Tất nhiên là Dương nhi hiểu, dù thế nào thì Thất hoàng thúc cũng là một chính nhân quân tử, không phải loại người có thể làm những chuyện đó" Mặt hắn kiên định.
"Đủ rồi! Ta không muốn ở đây phí lời, đi tìm hoàng tẩu trước" Ly Quân Nhuẫn đã bực thật sự.
Thế nhưng hắn vừa định bước thì vai đã bị Túc vương giữ lấy:" Đứng lại đó!"
"Bốp" Túc vương đã hưởng một đấm vào mặt mà lăn nhào xuống đất.
Giật mình Ly Chính Dương không những không dám đứng ra can ngăn mà còn lùi về sau vài bước vì hắn biết Thất hoàng thúc của mình đã nổi giận, mà giận lên thì rất đáng sợ.
"Vương gia!" Hai tên thuộc hạ của Túc vương hoảng hốt chưa kịp đến giúp hắn thì đã bị lão thúc cùng Cửu Lập giữ lại, kề kiếm vào cổ.
Về phần Túc vương, miệng hắn đã chảy dòng máu tươi, đưa tay lau lấy hắn rống to trong giận dữ: "Khốn kiếp! Ngươi muốn giết ta?"
Một luồng khí lạnh lẽo phát ra, Ly Quân Nhuẫn nghiến răng mà phát ra từng chữ:
"Nếu ta muốn giết huynh, huynh nghĩ mình sẽ sống được sao?"
Sững người,trán rịn mồ hôi, lời Ly Quân Nhuẫn nói đúng, với một nam nhân yếu ớt như Túc vương làm sao địch lại một chiến thần đã xông pha không biết bao nhiêu trận đánh như Ly Quân Nhuẫn đây, nói đơn giản chỉ cần một cái nắm tay nhẹ của Ly Quân Nhuẫn cũng đủ bóp chết Túc vương.
===========================
Tấn quốc phủ của Tấn Triệu.
"Vương gia! Người gọi thuộc hạ!" Đố Li cúi người cung kính.
Khép mật thư trên tay lại, Tấn Triệu nhìn lấy hắn:" Ta có chuyện muốn hỏi ngươi đây!"
Đố Li hơi lạ lẫm, hôm nay vương gia nhà hắn khẩu ngữ không giống chủ nhân nói chuyện với thuộc hạ tý nào, làm hắn lúng túng.
"Vương gia...người muốn hỏi gì ạ?"
Tấn Triệu vẫn khá dững dưng:" Ngươi muốn thành thân với Lâm Nhu không?"
Mở to mắt, Đố Li thật sự quá đổi kinh ngạc không ngờ Tấn Triệu lại hỏi hắn như thế.
"Cái...này,vương gia...xin đừng đùa thuộc hạ"
Tấn Triệu vẫn chẳng tỏ thái độ gì vì hắn cũng thừa biết Đố Li sẽ không dám thừa nhận chuyện tình cảm kia với Lâm Nhu.
"Ta hỏi thật! Nếu ngươi muốn, ta sẽ đứng ra làm chủ cho ngươi"
Mâu quan có chút dao động, Đố Li vẫn cúi đầu không dám nhìn thẳng Tấn Triệu, thật ra trong lòng Đố Li có chút vui mừng nhưng với thân phận hắn hiện giờ thì làm sao mà xứng với nàng đây, hơn nữa Lâm Nhu đã được ban hôn cho vương gia nhà mình thì làm sao hắn có thể cướp người của chủ nhân kia chứ.
"Vương gia...thuộc hạ không dám"
"Ta biết ngươi đang e ngại điều gì, ta chỉ cần biết ngươi có muốn hay là không?"
Ngước mặt, Đố Li đã chạm đến ánh mắt của Tấn Triệu, lòng hắn như có lửa đốt, bản thân thật không thể đưa ra lựa chọn, sự lưỡng lự càng cao, hắn thật yêu nàng nhưng khoản cách giữa cả hai làm hắn rất sợ, thế nhưng hắn lại tin thực lực của chủ nhân nhà mình, nên một lúc lâu đắng đó trong suy nghĩ, hắn cũng buông bỏ được sự áy náy kia mà cũng mở miệng.
"Mong vương gia làm chủ cho thuộc hạ!"
===============================
Cuối cùng thì Huyết Dạ các chàng ấy cũng đuổi đến kịp, điều làm ta ngạc nhiên hơn là chuyện mà các chàng ấy kể cho ta về Sở Lăng, lúc đầu ta còn nghĩ hắn muốn đưa ta đi Mục quốc thật, không ngờ hắn biết Thác Nghiêm các chàng ấy sẽ đuổi theo và chẳng có ý định trốn tránh.
"Nương tử! Giờ điều quan trọng là trị mắt cho nàng"
Theo lời nói, bàn tay của Thẩm Sư đã chạm đến mặt ta, nhưng ta chưa trả lời thì Thúc Lang đã lên tiếng:"Ta đang tìm cách để chữa cho nương tử, các ngươi cũng không cần khuẩn trương lắm đâu!"
Nghe được lời đó cũng làm Vân Thẩm Sư, Sát Huyết Dạ lẫn Tây Cẩn Triệt cũng nhẹ lòng phần nào, nhanh bọn hắn chợt nhớ đến chuyện gì đã nhanh đồng thanh:" Ngươi đã nhớ lại!"
"Ừ! Ta đã nhớ lại tất cả"
Đảo mắt nhìn quanh một vòng, Sát Huyết Dạ thấy lạ tại sao chẳng thấy cái nữ nhân bám như sên kia, dù không quan tâm thế nhưng miệng hắn vẫn treo nụ cười đầy mỉa mai mà nhìn đến Vương Thúc Lang.
"Sao rồi! Cái đuôi của ngươi đâu rồi?"
Biết là hỏi ai, hắn cũng trả lời trong vô cảm:" Bị ta đuổi đi rồi!"
"Ồ! Tai ta nghe không lầm chứ? Lúc trước không phải sống chết bảo vệ Tiểu Muội của ngươi sao?"
Thật ra ta cũng bất ngờ khi biết chàng ấy đã đuổi Tiểu Muội kia đi thật, Thúc Lang là người thế nào ta biết rất rõ, nếu chàng ấy quyết định như thế, thì chỉ có thể là Tiểu Muội ấy đã chạm đến giới hạn của con người hiền lành như chàng ấy mà thôi.
"Đó là lúc ta mất trí, nữ nhân đó thật rất quá quắt, ta không thể chứa nổi nàng ta"
"Biện minh giỏi nhỉ! Ta nhớ..."
"Huyết Dạ chàng đừng châm chọc Thúc Lang nữa mà!"
Vì biết Huyết Dạ không dễ bỏ qua, sợ chàng ấy cứ như thế bắt nạt Thúc Lang nên ta chen ngang để kết thúc chuyện này.
"Được rồi! Ta sẽ không ức hiếp tướng công của nàng nữa là được chứ gì"
Nghe giọng chẳng mấy dễ chịu, dù không thấy được biểu cảm hiện giờ của chàng, nhưng vẫn biết chàng không vui ra mặt, có lẽ chàng ấy vẫn giận chuyện của đại hôn đây mà, thật đúng như tiểu hài tử.
"Huyết Dạ chàng biết ý ta không phải vậy kia mà!"
"Cách nhi nói đúng đấy! Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, giờ quan trọng nhất là trị khỏi đôi mắt cho nàng, những chuyện khác dẹp sang một bên đi"
Cẩn Triệt vừa lên tiếng thì Huyết Dạ đã hùng hổ lớn tiếng:" Ta không muốn nói chuyện với nhà ngươi"
Đau đầu ta còn chưa kịp mở lời lại nghe giọng bất cần của Cẩn Triệt:" Ngươi nghĩ Bổn vương thích sao?"
Thấy vậy Vân Thẩm Sư lại cười khẩy:"Nương tử! Nàng nghe đó, hai tên này vẫn chưa thành tướng công nàng mà đã lục đục thế này, ta e sau này là cảnh kê phi cẩu khiêu, một ngày cũng không yên lành gì đâu!"
Trước sự nói mỉa của Vân Thẩm Sư, Tây Cẩn Triệt cùng Sát Huyết Dạ nhanh hướng cái nhìn ghét bỏ sang hắn mà cùng đồng thanh.
"Ngươi im đi!"
Vân Thẩm Sư vẫn chơ ra bộ mặt dửng dưng: "Sao ta nói không đúng?"
Thấy cảnh này Vương Thúc Lang chẳng muốn xen vào, hắn còn nghĩ bọn người Sát Huyết Dạ cứ bất hoà ngược lại, lại lợi cho hắn, nên cứ lặng ngồi đó như chẳng liên quan đến mình.
"Các chàng đừng cãi nhau nữa có được không?"
Có vẻ như lời ta có tác dụng nên cả ba chàng ấy thật sự đã im lặng, thật ra chuyện ta lo nhất bây giờ là về Tấn Triệu, tưởng chàng ấy cũng đi cùng, ai ngờ chàng ấy đã về Tấn quốc rồi, có thể đã đến nơi cũng nên, ta lo về sự an nguy của chàng ấy hơn về đôi mắt của bản thân mình nên cũng khẽ mở lời cho quyết định của bản thân.
"Ta không vội trị mắt đâu, các chàng đưa ta về Tấn quốc đi"
"Cách nhi! Sao lại gấp vậy?" Tây Cẩn Triệt mở lời trong khó hiểu.
Cũng vừa lúc Vân Thẩm Sư giải ngay nổi thắc mắc:" Là vì Tấn Triệu hắn"
"Ừm! Ta chỉ muốn về Tấn quốc ngay, còn nguyên do ta chưa thể nói cho các chàng nghe được!"
"Hừ! Nàng muốn sao thì tùy" Giọng Sát Huyết Dạ đầy vẻ bực bội, theo lời nói hắn cũng bỏ đi một mạch.
Thấy vậy Vân Thẩm Sư cũng lắc đầu cười khổ:" Vậy cái là bỏ đi, đúng thật là tên già khó tính"
Huyết Dạ lại giận thêm nữa, ta cũng biết bản thân đối với chàng ấy vậy là không công bằng nhưng ta còn biết làm sao hơn.
"Xin lỗi! Cứ bắt các chàng luôn chìu theo ý của ta"
"Ngốc quá! Nàng là nương tử của vi phu kia mà!"
Theo giọng điệu ôn nhu đó trán Thẩm Sư đã nhẹ chạm đến trán ta.
Tây Cẩn Triệt cũng đưa cái nhìn chìu mến sang nàng:" Cách nhi đừng suy nghĩ nhiều, nàng muốn đi đến đâu thì bọn ta cũng sẽ theo nàng"
"Đúng đấy nương tử! Nàng biết vi phu sẽ không bao giờ từ chối những quyết định của nàng mà! Nên cứ an tâm nhé!"
Thật ra trong tâm Vương Thúc Lang hỏa khí đã dâng trào khi thấy cử chỉ thân mật kia của Vân Thẩm Sư, nhưng hắn cố nhịn còn cười đầy vẻ ôn nhu để không lộ ra tính khí của mình.