Nợ Tình Ngàn Kiếp Trả Một Lần

Chương 127: Đinh Nam




Ly quốc tại Đinh Nam.

Ly Quân Nhuẫn cùng Ly Chính Dương đã ở lại đây cũng khá lâu đang định chuẩn bị quay về thì lại gặp Túc vương là Ngũ hoàng huynh của Ly Quân Nhuẫn cùng vương phi của hắn đến đây du ngoạn, không những thế còn có Thuần vương là Tứ hoàng huynh mà hắn chẳng chút thiện cảm nào nhưng đã lỡ gặp ở đây nên cũng không tránh khỏi việc ngồi lại cùng nhau.

Trên thuyền lớn vào đêm với ánh sáng rực của những chiếc đèn lồng cùng màu đỏ của những tấm lụa đỏ được treo lên, bay nhẹ theo gió, một chút mỏng manh tạo nên rất thuận mắt người nhìn, ngồi trước bàn rượu là Ly Quân Nhuẫn cùng Ly Chính Dương, đối diện cả hai là Ngũ hoàng huynh cùng Ngũ hoàng tẩu, còn một bên là Tứ hoàng huynh của hắn, Túc vương phi là một nữ nhân tuy không son phấn nhiều cũng chẳng phủ lên người ngọc ngà châu báu gì nhưng lại rất xinh đẹp, một vẻ đẹp vừa thanh tao lại rất tôn quý, mày liễu như khói, mắt tròn long lanh, cái mũi thanh tao cùng bờ môi nhỏ xinh hồng nhuận, người thì mảnh mai, da thịt thì trắng hồng nõn nà, làm những ai lần đầu tiên nhìn thấy nàng điều phải điêu đứng không khỏi say mê.

"Thất đệ! Từ lần đại hôn của đệ đến giờ chúng ta mới có nhịp gặp lại nhau" Túc vương vừa lên tiếng vừa nâng chung trước hắn.

"Đúng là vậy!"Ly Quân Nhuẫn cũng đáp lại khi hắn đã nâng chung mà uống cạn.

"Ta được biết Thất muội hiện không có ở vương phủ cũng khá lâu, không biết muội ấy đã đi đâu?" Đến lượt Thuần vương xen vào giọng đầy tò mò.

Ly Quân Nhuẫn không tỏ thái độ gì mà nhẹ buông lời: "Vương phi của đệ hiện đang ở Tây quốc vì có chút chuyện, rất nhanh sẽ trở về"

"Ra thế! Thật ra bên ta có vài vị mỹ nhân, nếu đệ không chê ta sẽ tặng cho đệ làm vật ấm giường"

Nghe đến đó Ly Quân Nhuẫn lại cười khẩy nhìn đến hắn "Tứ hoàng huynh sợ ta thiếu nữ nhân sao?"

"Ta biết đệ rất chung tình với Thất muội nhưng dù sao cũng là nam nhân, xa nương tử lâu vậy, đệ cũng cần giải tỏa bản thân mà đúng không!" Hắn nhướng mày đầy đắc ý.

Khụ! Khụ vài tiếng, Túc vương nhanh lên tiếng để cắt ngang về vấn đề này "Được rồi chúng ta nên nói đến chuyện khác thì hơn, Khuê nhi vẫn đang ở đây!"

Khuê nhi trong miệng Túc vương là nói đến tên vương phi của mình, biết nàng hay ngại ngùng với những vấn đề tế nhị này, nên thân làm tướng công như hắn rất thấu hiểu, những ánh mắt không hẹn cũng nhìn đến nàng, bắt chợt nàng vô tình ngước mặt nhìn thì lại chạm ngay đến cái nhìn của Ly Quân Nhuẫn, nàng nhanh cuối mặt lời nói cũng mất đi tự nhiên.

"Vương gia...không cần để ý đến thiếp đâu!"

Sự tình đó cũng lọt nhanh vào mắt của Thuần vương, hắn khẽ nhếch môi như đầy hàm ý "Ngũ đệ quả nhiên rất yêu thương Ngũ muội đây, nghĩ lại cũng đúng năm xưa đệ đã phải tốn công như thế! Nếu không phải chuyện kia chắc giờ mọi chuyện đã theo chiều hướng khác rồi"

Vừa nghe đến đó cả Ly Quân Nhuẫn đã đen mặt, Túc vương cũng có chút không thoải mái, chỉ có Ly Chính Dương vẫn như tên ngốc chẳng hiểu gì.

"Tứ hoàng thúc đang nói vấn đề gì mà Dương nhi vẫn không hiểu?" Hắn ngây ngô hỏi.

"Chuyện này ngươi nên hỏi Ngũ hoàng thúc ngươi mới phải!"

Khi vẻ mặt của Ly Chính Dương vô tình nhìn đến Túc vương, thấy Ngũ hoàng thúc mình chẳng vui tý nào thì biết ngay chuyện này hắn không nên hỏi tiếp thì hơn, hắn vội nâng chung rượu trước Ngũ hoàng thúc mình đánh sang chuyện khác.

"Ngũ hoàng thúc! Chúc mừng thúc được làm phụ vương rồi!"

Buông đi vẻ mặt vừa rồi, Túc vương cũng lấy lại nụ cười "Ừm, ta rất vui nhưng vẫn muốn hài tử đầu tiên của ta là do Ngũ hoàng thẩm ngươi sinh hơn"

Túc vương phi chỉ biết e thẹn cúi mặt, thấy vậy Ly Chính Dương càng nhiệt tình hơn "Đúng! Đúng là thế ạ"

"Đệ còn chuyện cần xử lý nên đi trước" Bất chợt Ly Quân Nhuẫn đứng dậy buông lạnh một câu rồi quay đầu.

Ly Chính Dương khó hiểu cũng vội đứng lên đi theo hắn nhưng vẫn không quên hành lễ " Tứ hoàng thúc, Ngũ hoàng thúc, Ngũ hoàng thẩm, Dương nhi cũng xin lui trước".

Xong hắn cũng nhanh đuổi theo Thất hoàng thúc mình, còn lại ba người Túc vương cùng Túc vương phi thì trầm mặc như đang có tâm sự riêng còn Thuần vương vẫn ung dung thưởng rượu dường như hắn thừa biết cả hai đang nghĩ gì mà khẽ nhếch môi.

================================

Trong khi đó.

"Ngươi chắc đường này đến Mục quốc sẽ nhanh hơn" Câu hỏi của Sát Huyết Dạ đầy sự nghi ngờ.

"Ừ! Ta còn chắc sẽ đuổi kịp được cái tên đó"

Lời Tác Thác Nghiêm là thật, không ai hiểu Sở Lăng hơn hắn, mà có lẽ Sở Lăng cũng lường trước được Tác Thác Nghiêm sẽ đi con đường này cũng nên, nên khi hắn vừa khẳng định lời nói mình xong lại bì thêm một câu.

"Hắn cũng biết trước và còn đang ở đâu đó đợi ta"

Sự khó hiểu làm Tây Cẩn Triệt, Sát Huyết Dạ lẫn Vân Thẩm Sư điều dồn ánh nhìn về phía Tác Thác Nghiêm như cùng một câu hỏi.

"Hắn cũng biết? Đang đợi? ý ngươi là sao?" Tây Cẩn Triệt đã lên tiếng.

"Hắn không muốn đem nương tử đi đâu vì có gì bắt buộc hắn, yên tâm chúng ta sẽ sớm gặp lại nương tử thôi!" Tác Thác Nghiêm vẫn thản nhiên như không, tay hắn còn vô thức mà sờ nhẹ mảnh ngọc bội trên tay mình.

"Nói cái quái gì vậy? Vậy sao hắn không thả nàng ra, còn đưa đến Mục quốc làm gì?" Sát Huyết Dạ tức đến đen mặt.

Thấy hắn như thế Tác Thác Nghiêm cũng không muốn giải thích nữa, chỉ nhẹ buông một câu: "Từ từ sẽ biết thôi!"

"Cái tên này...!"

Thấy Sát Huyết Dạ đã gầm giọng như muốn ra tay đánh Tác Thác Nghiêm nên Tây Cẩn Triệt cũng nhanh giơ tay mình ra chấn trước mặt hắn " Được rồi! Giờ chúng ta đừng nên cãi nhau thì hơn, Tác Thác Nghiêm hắn đã nói thế ắc có lý do"

"Hắn nói đúng đó! Đã lúc nào rồi mà còn lời qua tiếng lại như hài tử thế kia" Vân Thẩm Sư tự giờ im thin thít cũng mở miệng.

Tại nơi khác bọn người của Sở Lăng đã dừng lại bên đường để nghĩ ngơi.

"Hắc xì!" Miệng thì hắc xì, tai thì ngứa Sở Lăng hắn biết như ai đang nhắc hắn, còn khoản thời gian ngắn nữa đã đến mục quốc rồi, hắn thiệt không ngờ Tác Thác Nghiêm vẫn chưa đuổi kịp mình, có vẻ như hắn đã quá đề cao người bằng hữu này.

"Chủ nhân Tiêu Nhược Lan đang không được khỏe"

Sở Lăng nhíu mày:" Muội ấy đã bị gì rồi?"

"Nàng ta cứ ôm bụng đau, mặt mày tái nhợt, mồ hôi đầm đìa xem ra rất nghiêm trọng"

"Để ta xem" Dứt lời Sở Lăng đã tiến đến xe ngựa chỗ Tiêu Nhược Lan.

Vén màng xe lên hắn nhìn thấy Tiêu Nhược Lan như lời Điềm Thấu đã nói, rắc rối là đang nghĩ giữa đường, một nơi hoang vắng thế này thì lấy đâu ra đại phu mà chữa, hắn lại xuống xe, Điềm Thấu đang trực chờ lệnh của hắn.

"Gần đây có phát hiện thôn dân nào không?"

"Theo người ta báo là có nhưng phải gần nữa ngày đường, sợ sẽ không cứu chữa kịp thưa chủ nhân"

Trầm mặc Sở Lăng chỉ còn cách để một thuộc hạ một mình phi ngựa đưa nàng ta đi thôi, còn nàng ta có kịp đến đó không thì do phần số của nàng ta rồi.

"Kêu một người đưa Nhược Lan đến đó đi!"

Giờ Điềm Thấu lại nhớ ra Vương Thúc Lang là một thần y, biểu hiện của hắn hiện giờ như là nhớ ra chuyện trước kia nên bèn lên tiếng: " Chủ Nhân Vương Thúc Lang kia nghe nói là một thần y, hay ta nhờ hắn thử"

Có chút hoài nghi, nhưng biểu hiện mấy bôm nay của tên Vương Thúc Lang làm Sở Lăng cũng thật khó hiểu, lúc trước như thư sinh yếu đuối giờ lại thay đổi một cách khó lường như thay thế một người khác, nếu như lời Điềm Thấu nói thì có lẽ hắn cũng nên thử.

"Gọi hắn đến đây!"

Bên một cây lớn phía bên này Vương Thúc Lang đang ngồi cạnh thê tử mình, cách đó vài bước chân cũng có đôi mắt đầy hận ý vẫn đang theo dõi nhất cử nhất động của hắn, Điềm Thấu đi đến, thấy nàng ta Vương Thúc cũng chẳng mỉa mai quan tâm đến thì Điềm Thấu đã mở miệng trước.

"Vương công tử! Lúc trước người là một thần y, giờ trong xe ngựa Tiêu Nhược Lan đang bị bệnh, người có thể qua đó xem được không?"

Vương Thúc Lang giọng điệu vẫn thờ ơ: "Tại sao ta phải giúp?"

Không ngờ Tiêu Nhược Lan kia lại bệnh ngay lúc này, nhưng hiện tại lại là hỏa đế chứ không phải Thúc Lang của lúc trước, ta chỉ sợ chàng ấy sẽ không biết chữa.

"Thúc Lang chàng chữa được thì nên giúp người ta đi!"

"Nàng ấy à! Ngốc vừa thôi! Nữ nhân đó xấu xa như vậy, thì chết cũng đáng rồi" Vừa nói tay chàng ấy còn thuận chỉ nhẹ vào trán ta.

"Nhưng dù sao đó cũng là một mạng người, chàng là đại phu chẳng lẽ thấy chết không cứu?"

"Đại phu cũng có nguyên tắc riêng! Kẻ đáng chết thì nên chết, dù sao bớt một kẻ ác cũng gọi là tạo phúc"

Ta thật cứng họng với lý lẽ của chàng ấy, nếu là chàng ấy lúc trước thì chàng ấy đã không so dự mà cứu người rồi, đằng này lại cứ dửng dưng như thế.

"Vương đại phu! Đã theo nghề này mà còn phân tốt xấu sao? Tình hình đang nghiêm trọng, Ngươi nên cứu người thì hơn" Sở Lăng ở đâu đã lên tiếng, với giọng không phải nhờ mà là ra lệnh.

"Nếu ta nói không thì sao?" khiêu khích.

"Ngươi nghĩ bản thân mình có tư cách đôi co với ta"

Thật đau đầu với con người cứng đầu này dù sao cũng đang ở thế yếu mà Thúc Lang cứ muốn chọc giận Sở Lăng hắn.

"Thúc Lang! Chàng xem như vì ta đi"

Lần này không biết chàng ấy có vì ta thật không mà trong một lúc im lặng như do dự chàng ấy cũng bằng lòng.

"Được thôi! Xem như ngươi giỏi"

Thật ra không ai biết trong lòng Vương Thúc Lang hắn nghĩ là nếu như hắn là hỏa đế lúc xưa thì tên phàm nhân con cỏn như Sở Lăng đã bị hắn nghiền thành tro bụi rồi.