Nó Thích Mày

Chương 72: Đấy là thích mình rồi




Nên xem video được gắn bên trên :)))

______

- Bố mày ỉa vào! 

Thảo quyết liệt phản bác. Cái câu "mày ghen à" nó tế nhị đến nỗi ai bị hỏi cũng không dám thừa nhận. Bí mật thầm kín bao lâu nay Thảo che giấu không lẽ đã bị Tuấn Anh phát hiện rồi ư? Giả sử nếu lộ ra chuyện Hoa Anh Thảo thích Vương Tuấn Anh, Tuấn Anh sẽ phản ứng ra sao? Nếu ngay cả làm bạn cũng không thể thì sẽ thế nào?

Thảo trơ trơ mặt ra rất tự tin nhưng đâu ai biết đằng sau cái vẻ bình chân như vại đó là một trái tim đang thổn thức mà đập thình thịch thình thịch như sắp nhảy ra khỏi ngực. Tuấn Anh đang ở thế mạnh, cậu ta rõ ràng có ý muốn bắt bẻ Thảo. Tuấn Anh giọng nói càng ngày càng mờ ám:

- Thôi, mày thích tao còn gì? Đã nghiện còn ngại.

- Ai bảo thế?

- Cái mặt mày ý!

- Mặt tao làm sao?

- Mặt mày đỏ lắm rồi, thích tao còn bày đặt.

Thảo cắn môi, ngượng đến muối mặt. Ôi cái mặt chết tiệt, tại sao lại đỏ lên? Không phải là Thảo chưa từng nghĩ đến việc tỏ tình, hơn nữa thời điểm này là cơ hội vàng để thổ lộ, nhưng Thảo không dám. Mười mấy năm tồn tại cuộc đời đã biết tỏ tình ai đâu, trong đầu bây giờ đang viết lên một tràng những lời nói, nhưng cái mồm thì im thin thít không thể nào tuôn ra lời hay ý đẹp. 

Yêu không dám nói, hèn! 

Thảo xúc cháo lên ăn liên tục, ăn như con chết đói, mạnh mồm giải thích:

- Cháo nóng, nên mặt mới đỏ!

Tuấn Anh nhếch mép, khóe môi hiện lên một đường cong hoàn hảo, không tin vào cái lí do củ chuối đấy. Cậu chống tay lên cằm, nhìn thẳng vào mắt con bé đối diện:

- Vậy hả? Thế mày giải thích cho tao mật khẩu của cái vali đi!

- Vali nào?

- Cái vali hồng mày mang đến nhà tao làm project. 

- ...

Bị Tuấn Anh cậy miệng, Thảo nuốt nước bọt. Mật khẩu chiếc vali đó là 16100712. Cái dáng vẻ ngồi chống tay lên cằm của Tuấn Anh trông rất buồn cười, nó còn nhìn Thảo bằng ánh mắt đục ngầu nữa. Mẹ kiếp, Thảo hiện tại không biết bản thân mình muốn gì nữa. Giấu tiếp hay thừa nhận?

Tuấn Anh nói:

- 7 tháng 12 là sinh nhật mày, còn 16 tháng 10 là sinh nhật tao. Khá lắm, dám lấy sinh nhật tao ghép với sinh nhật mày. Bố vặt lông chim mày bây giờ!

- Bậy thế?

- Bậy giề? Mày là chim lợn thì chả vặt lông chim, không nhẽ vặt lông bướm à?

Thảo cau mặt, xua xua tay, nhiệt liệt hắt hủi:

- Kinh quá, im đi! Đ...mẹ mày.

- Này, đừng có đánh trống lảng. Mày chưa xong với tao đâu, mày thích tao cứ nói đi!

- Tao không thích, cứ bắt tao nhận là thế nào? Điên à?

Thảo vẫn cương quyết cãi nên Tuấn Anh chỉ có thể bĩu môi, nhại giọng:

- Bảo không thích mình, xong ghép sinh nhật với mình, mà là không thích mình à? Đấy là, là thích mình rồi! 

Thảo...ba chấm, rồi bật cười. Mặt Tuấn Anh phụng phịu trông giải trí dã man. Thảo uống nước suýt sặc vì gương mặt ấy, nhưng vì quá nhục nên vẫn không chịu thừa nhận. Thảo vừa ôm bụng cười, vừa nói:

- Ảo tưởng ít thôi!

Tuấn Anh ủ rũ não nề, bao nhiêu bằng chứng đưa ra mà Thảo vẫn cứng như vậy. Bọn con gái không lẽ đứa nào cũng thích làm giá ư? Đến cái Châu cao cao tại thượng thế kia mà trước đây còn hạ giá vì Minh, còn Thảo lại không. Tại sao?

Tuấn Anh hết cách rồi, đành lắc đầu:

- Thôi thôi thôi, thích thì nói đi để tao còn đăng "phây búc".

Thảo ôm đồm một đống nghi vấn. Không lẽ nó muốn cô thừa nhận chuyện này chỉ để nó đăng Facebook khoe khoang thôi à? Nếu vậy thì nó sẽ đăng cái gì? Hay còn mục đích nào khác nữa không? Thực sự Thảo rất thắc mắc, nếu nói ra hết tiếng lòng thì tiếp theo sẽ đi đến đâu? Tuấn Anh có thích lại mình không? Hay là friendzone, hay là nó sẽ tự hào vì thêm một cái tên nữa góp mặt vào danh sách những người crush Vương Tuấn Anh. Quá nhiều câu hỏi được đặt ra, ấy thế nhưng Thảo không thể hỏi. So với chủ nghĩa "cọc đi tìm trâu" thì Thảo thích "trâu đi tìm cọc" hơn. Con gái ai chẳng thích con trai chủ động, nhưng cơ bản là Thảo đây quá nhát nên không dám nói ra.

Nghĩ cho thông, Thảo quay sang nghiêm túc:

- Khùng! Cái Thư con em tao cũng sinh ngày đấy, nó mới là đứa đặt mật khẩu vali. 

Thảo đứng lên đeo balo vào, nở nụ cười nửa miệng, một nụ cười vô cùng thỏa mãn. Cô không quên lấy điện thoại ra chụp ngay khoảnh khắc mặt Tuấn Anh đang dần chảy xệ. Thảo cười ha há, chắc chắn thằng kia đang cảm thấy rất quê. Nhận vơ người ta thích mình, không quê sao nổi?

Thảo tự tin vậy thôi, chứ sau khi bước chân ra khỏi quán cháo, cô lập tức đưa tay lên vỗ vỗ ngực, thở hồng hộc. Quả là một phen đau tim. Tuấn Anh coi vậy mà nhớ dai ghê, chuyện cái vali lâu thế mà vẫn để tâm, sắp dọa chết Thảo rồi.

Trong quán cháo, vẫn có một thằng nhóc nào đó bần thần ngồi gặm quẩy với một mớ bòng bong trong đầu.

*

Minh đứng ngoài cửa lớp, vịn tay vào lan can, đôi mắt xa xăm nhìn sân trường, dường như lòng cậu đang chứa đựng một tâm sự gì đó. Mắt Minh vốn đã đẹp, dưới ánh nắng lại càng thêm hút hồn, đôi mắt ấy không long lanh to tròn như các bạn nữ nhưng lại chứa đựng một cái hố đen, chỉ cần bị hút vào là không thoát ra được. Có lẽ Nguyễn Quỳnh Châu bốn năm trước đã lầm lỡ sa cơ chui tọt vào cái hố đấy rồi không tìm được đường ra.

Châu từ đâu phi đến, bá lấy cổ Minh, rất nhanh sau đó bị Minh né tránh. Nhưng Châu vẫn giữ thái độ vui vẻ. Từ ngày Sơn chuyển đến, Châu như được tiếp thêm năng lượng vậy, lúc nào cũng cười cười nói nói. Lúc thì khoe Sơn mua đồ ăn cho, lúc khoe Sơn giảng bài cho, lúc lại ba hoa là Sơn tâm lí, cái gì cũng biết, rất hợp để tâm sự. 

Châu hôm nay buộc tóc gọn gàng lắm, tinh ý nhận ra thì biết ngay con nhỏ đang khoe cái dây buộc tóc mới. Mồm liên tục hỏi:

- Dây buộc tóc đẹp không?

Minh bĩu môi, chê ỏng chê eo:

- Xấu như ma.

Châu bị chê mà vẫn hớn hở:

- Sơn tặng tao đấy! 

- Khiếp, khỏi phải khoe, tao không quan tâm đâu. Mày cứ nhắc đến nó trước mặt tao là làm sao? Tưởng tao không nhìn ra à? Mày đang kích tao để tao thích lại mày chứ gì? Hay là mày muốn làm tao tiếc vì từ chối mày? Không có chuyện đó đâu nhé! Cái ảnh hôm qua mày dùng nick ảo gửi cho tao, đừng nghĩ tao đoán không được. Tại sao không đăng lên cho cả trường biết mà gửi riêng cho mỗi mình tao làm gì? Mày vừa muốn giữ bí mật cho con Thảo, vừa muốn cho tao thấy chúng nó đang yêu nhau để tao hết thích con Thảo chứ gì? Tao biết hết. Vải thưa đòi che mắt thánh.

Châu ngơ ngơ, mắt tròn xoe, ngạc nhiên hỏi Minh:

- Mày đang nói cái gì vậy? Ảnh gì? Bí mật gì? Ai yêu ai? Không hiểu!

Minh tỏ thái độ bất lực, nuốt nước bọt, nhấn mạnh:

- Đừng có làm vẻ ngây thơ vô tội nữa, không vui chút nào.

Châu im bặt. Châu không hiểu Minh đang nói tới vấn đề gì, không biết Minh có đang nghi ngờ Châu chuyện gì hay không. Nhưng nếu Minh cứ ra cái vẻ buộc lỗi cho Châu như vậy, thì cô cũng không còn gì để nói. Châu nén một hơi lại rồi thở ra đầy nặng nề, chứng tỏ cô đang cực kì bức xúc. Châu còn lườm Minh bằng ánh mắt sắc lẹm, khẳng định chắc nịch:

- Tao không làm gì có lỗi với mày cả, đừng có tự tin phán xét tao như thế, mất thiện cảm lắm. 

Châu chỉ nói có vậy. Dù không rõ ràng đầu đuôi ra sao nhưng cô không muốn gặng hỏi Minh, không muốn thanh minh giải thích gì hết. Bởi người ta chỉ tin thứ mà người ta muốn tin thôi. Châu bỏ đi trong tâm thế bức bối. Bị hiểu lầm đã phiền rồi, bị người mình thích hiểu lầm còn đến mức nào nữa?

Minh vuốt tóc, rồi lại nhíu chặt hai bên lông mày, sau đó móc điện thoại trong túi, mở lại đoạn tin nhắn được gửi đến từ tối hôm qua. Màn hình hiện lên là tấm ảnh chụp trong quán cháo gần cổng trường, đúng khoảnh khắc Tuấn Anh ghé đầu sát gần Thảo. Trông chẳng có tí bình thường nào cả, hai đứa nó cứ như cặp đôi mới yêu vậy.

Tin nhắn:

"Hình ảnh

Thảo và Tuấn Anh yêu nhau rồi.

Từ bỏ đi Minh ạ!"

Người gửi: không xác định.

Minh tắt nguồn điện thoại, giơ cao lên định ném con Iphone 11 Pro Max từ tầng ba xuống sân trường. Nhưng cuối cùng lại thôi. Tiền của bố mẹ làm ra, không thể vì một bức ảnh mà hủy hoại mấy chục triệu được.

Nghĩ đi nghĩ lại, người chụp và gửi cho cậu tấm ảnh đó còn ai khác ngoài Châu? Nếu là người ngoài, họ sẽ đăng đường đường chính chính lên để mọi người cùng bàn tán. Xét kĩ hơn, Thảo và Tuấn Anh không dại gì mà làm cái chuyện đó cả, Ly lại càng không bởi nó không có điện thoại, Nhật hôm qua đi về cùng Minh. Chỉ có Châu là làm thêm ở quán trà sữa gần trường, cách không xa quán cháo. Hơn nữa, cách nhắn tin cũng rất giống Châu. Chỉ Châu mới có mục đích đó thôi, chẳng phải Châu muốn Minh thấy cảnh bạn thân và người mình thích hạnh phúc bên nhau để mà từ bỏ à? Rồi sau đó cậu sẽ thích lại Châu ư?

Minh cười khẩy, trình độ của Châu quá non nớt, làm sao qua được mắt Minh. Nguyễn Quỳnh Châu trong mắt cậu bao lâu nay là một con bé tinh quái nhưng bản chất tốt đẹp, nhưng hóa ra không như Minh nghĩ.

Bây giờ, câu hỏi lớn nhất của Minh là sự thật có giống bức ảnh không?

Sẽ thật cay đắng nếu crush và best friend yêu đương vụиɠ ŧяộʍ sau lưng mình.