Tuấn Anh ngồi vào chỗ được một lúc, thấy hộp sữa milo vứt chổng kềnh ngổn ngang trên mặt bàn, đoán ngay ra là Lê Giang My 10D5, em họ của Lê Gia Linh. Con nhỏ ấy đúng là có nét hao hao giống Gia Linh, thậm chí là đẹp gái hơn, nhưng được bố mẹ chiều chuộng dung túng, cái gì cũng muốn là của mình. Tuấn Anh nhớ từ đầu năm nay, khi cậu và Linh mới thinh thích nhau, My lúc ấy đã lăm le thích cậu rồi. Cho đến khi Tuấn Anh chia tay Linh, My ngày nào cũng trắng trợn tán tỉnh cậu, đúng là chị em như cái củ cải.
Từ khi quen Linh, Tuấn Anh hôm nào cũng mua milo mang sang 10D1 cho Linh, ngược lại, Linh cũng mua milo mang sang 10A2 cho Tuấn Anh. Châu đã từng kể cho Thảo như vậy.
Con nhóc Giang My ấy bắt chiếc lại thói quen của hai người, ngày nào cũng xuống căn tin mua vài ba hộp sữa mang lên tặng Tuấn Anh, kết cục bị cậu từ chối phũ phàng, vậy mà nó vẫn cố chấp.
Ly không thể hiểu nổi, tại sao Linh, My và cả Thảo lại thích được Vương Tuấn Anh. Thằng nhóc được mỗi bộ mặt tuấn tú, chơi bóng rổ siêu, ngoài ra hầu như chẳng có tài cán gì nổi bật, có điểm gì đáng thích? Nghĩ mãi Ly vẫn không có đáp án, hẩy vai Châu, thắc mắc:
- Tuấn Anh chả có gì đáng để bọn bánh bèo kia đổ liêu xiêu cả, thật sự là đéo có gì đáng thích luôn ý, mày nhờ?
Châu cốc vào trán Ly, do ngồi cạnh Tuấn Anh bị cốc đầu quá nhiều cho nên Châu cũng bị nhiễm, toàn đi cốc đầu người khác.
- Trai đẹp thì đi thông bể phốt cũng có người thích, như cháu tao chẳng hạn.
Châu từ lúc biết Tuấn Anh là cháu mình, suốt ngày tự hào tâng bốc nó, nhưng tâng bốc độ đẹp trai của Vương Tuấn Anh thì chưa bao giờ là thừa. Ly phủi phủi tay, xua xua:
- Thằng cháu mày? Buồn nôn!
- Nếu thích một người cần có lí do, thì đấy không phải là thích. Cũng giống như bố mẹ mày, yêu thương mày vô điều kiện.
Châu ôn tồn giảng giải như một con người có bề dày lịch sử tình trường. Khâm phục thật đấy, một số người chả phải nhà văn nhà thơ, vậy mà ăn không ngồi rồi cũng nôn ra được mấy câu triết lí, ví dụ như Nguyễn Quỳnh Châu.
...
Nhiều ngày sau, quá mệt mỏi vì phải nhìn cảnh My đung đưa quanh quẩn tán tỉnh Tuấn Anh trước mặt Thảo, Thảo kéo Châu, Ly xuống một góc ghế đá giờ thể dục, tuôn ra tất cả những khó chịu trong lòng. Một tuần có 7 ngày, đi học 5 ngày thì 6 ngày My quấn lấy Tuấn Anh, Thảo trông mà ức, ức, ức!
- Hình như là mày ghen hay sao ế Thảo ạ!
Ly ngây thơ nói ra câu nói mà ai cũng biết, ờ thì Thảo ghen thật chứ bộ, có ai đang yêu mà không ghen không? Nếu có ai đó nói với bạn là đéo thì người đó nói điêu.
Thảo than ngắn than dài, than ngược than xuôi, than chuyện từ trên trời xuống dưới đất, than xong thì buồn buồn tự ái:
- Tuấn Anh vẫn ghét tao cái hồi đi tham quan, bây giờ đỡ hơn nhưng nó vẫn không thèm nhìn mặt tao. Tao cứ có cảm giác tại tao mà Gia Linh với Tuấn Anh chia tay ý. Mày thấy tao còn cơ hội không Châu?
Thảo ấy, có gì cần tư vấn thì hỏi Châu, còn Ly thì ngồi nghe thôi chứ hỏi nó thì tự mình trả lời ít ra còn thấy sướng hơn. Châu cười:
- Ẹ hèm, nếu mà Linh với thằng đấy có duyên, chả ai cản được chúng nó yêu nhau. Còn đã không có duyên, bất kể cái gì cũng có thể bịa thành lí do chia tay. Nhưng mà bọn nó chia tay đúng thật là tại mày.
Châu nói đùa, nhăn răng cười, Ly cũng cười toe toét, hai đứa bị Thảo lườm mấy cái, nhưng mà vẫn tiếp tục cười. Còn Thảo thì tâm trạng vẫn rất chi là deep, bẽn lẽn ngại ngùng, nhỏ giọng:
- Đúng là tại tao mà bọn nó chia tay, vậy tao có nên đền bù cho Tuấn Anh không?
- Đền bù bằng cách nào? Hàn gắn hai đứa đấy?
Châu hú hồn, từ bao giờ con Thảo biết nghĩ cho người khác quá vậy? Chẳng phải nó thích Tuấn Anh sao, có điên mới hàn gắn Gia Linh và Tuấn Anh. Thảo đâu có rảnh đến thế, Thảo thảo mai tự luyến, cười hi hi:
- Tao đã lấy đi người yêu của Tuấn Anh, vậy tao có nên đền cho nó không? Ví dụ lấp đầy khoảng trống trong trái tim bạn ý.
Châu lại bị một phen sặc nước bọt. Ối giời ơi tưởng Hoa Anh Thảo tử tế thế nào, ai ngờ nó hóa ra cũng chỉ nghĩ cho một mình nó, Châu chắp hai tay vào nhau, vái Thảo một lạy:
- Mày có giỏi mày lấp đầy vị trí cháu dâu tương lai của tao luôn này, cái ghế đấy vừa size mông mày và vẫn đang còn trống đấy!
- Thôi ngại quá, không dám! Tao đẹp như này, cháu mày làm gì có cửa.
Thảo che miệng, tủm tỉm cười, mặt rõ phởn. Ly chẹp miệng lắc đầu, Thảo là một con tự luyến mãn tính giai đoạn cuối cùng, không thuốc nào cứu chữa cho nổi. Rõ ràng là thích người ta đến phát điên, thế mà vẫn làm bộ làm tịch như mình cao giá lắm không bằng, Ly bĩu môi:
- Khiếp! Mày cũng làm gì có cửa với nó, tinh tướng! Cần mua liêm sỉ liên hệ tao nhé!
...
Ba đứa Ly, Thảo, Châu do hôm trước cười trong giờ Văn bị ghi vào sổ đầu bài, bây giờ cô chủ nhiệm phạt xuống nhặt lá tất cả bồn cây dưới sân, vừa hay trốn được tiết Sử. Cô dạy Sử của 10A2 là một trong những giáo viên gắt nhất trường, mỗi lần đến tiết Sử chẳng khác nào bị tôi luyện chốn địa ngục trần gian. Nói về cái độ gắt, có thể ví von rằng Vương Tuấn Anh ngổ ngáo đầu đội nồi chân đạp đĩa cũng phải sợ chạy mất dép. Đi nhặt lá nhổ cỏ gì đấy mà trốn được tiết Sử, kể ra cũng đáng.
Trời bây giờ vẫn se se lạnh, Thảo với Châu bình thường xõa tóc, phải cúi xuống nhặt lá nên buộc lên cho gọn, đỡ lòa xòa vướng víu.
Huy Minh, Tuấn Anh và một số đứa nữa cũng bị phạt vì muôn vàn tội trên đời. Ly ứ thích nhặt lá, mỏi bỏ xừ, vậy mà Ly nhìn sang Thảo, Châu, mặt bọn nó hiện đậm nét hai chữ hạnh phúc, hạnh phúc cái gì không biết. Hạnh phúc bởi vì hiếm hoi lắm mới được phạt cùng crush, vừa đi lao động vừa ngắm crush, hót cứt còn được chứ nhằm nhò gì dăm ba mấy cái lá cây.
Châu ở lớp mệnh danh là tiệm tạp hóa di động, ai thiếu khẩu trang, dây chun, bấm móng tay, băng dính, kéo, giấy A4,... cứ liên hệ Châu, chỗ thân thiết thì cho mượn hoặc cùng lắm là bố thí một ít, chỗ không thân lắm thì bán rẻ. Thảo xin Châu cái dây chun, nó móc túi quần ra cả nắm. Châu mà, lúc nào cũng thủ sẵn một nắm dây chun, đi đâu mọi lúc mọi nơi có thể buộc tóc, có thể bán sỉ lẻ cho những đứa cần, thật sự là một ngày Châu nghỉ học là đám con gái trong lớp xõa tóc tập thể. Đùa đấy!
Minh thấy Thảo cầu kì buộc tóc, cười nụ cười chuyên dùng đi tán gái, ngọt giọng khen:
- Mày buộc tóc lên xinh thế!?
Được khen, Thảo sướng. Bù lại, mặt Châu tối sầm!
Ly cười tủm, khen Thảo mà không khen Châu, mày đang chơi với lửa đó Minh à. Châu không thèm đếm xỉa, hất tóc lườm Minh.
Minh khó hiểu, goắt? Cậu làm gì tội lỗi hay sao mà bị gái lườm nguýt đầy hận thù xót xa như vậy? À, chắc là đang ngắm vẻ đẹp tiềm tàng mĩ miều của cậu mà sợ quê nên lườm hả? Trời ơi Minh biết Minh đẹp rồi, Châu cứ nhìn làm Minh ngại ý.
Châu không quan tâm. Bố sư cái bản mặt của thằng tự luyến kia, đáng ghét đến mức muốn tát một cái, đáng yêu đến mức muốn cắn nhiều cái. Châu cười thầm, tức thầm, chăm chỉ ngồi xuống nhặt lá, cộc cằn vứt ra ngoài sân, mồm lẩm bẩm câu hát huyền thoại:
- U ri sa rang un bul jang nan...My love is on fire...
Hỡi các fan Kpop, họ không khó nhận ra đây là giai điệu của bài hát nào. Chẳng ai nghe Châu lí nhí hát, nhưng mà Ly đứng ngay cạnh, nghe rất rõ, cực kì rõ! Ly cảm nhận được mùa chua loét quẩn quanh bên chóp mũi, hồn nhiên hát lớn:
- Bởi vì anh ghen ghen ghen ghen mà....
Câu hát vừa dứt miệng, Ly bị Châu sút vào mông, ngã túi bụi vào bồn cây, miệng vẫn ngoác ra cười. Tại đây, mọi người đều biết, Châu thích Minh, ai ai cũng cười ngặt nghẽo, chỉ có Minh là khó hiểu nhìn mọi người cười, đã cười không lí do rồi còn nhìn cậu, Minh gãi đầu chả hiểu mô tê trời đất gì, đúng là thằng đần!
Những chiếc lá vàng úa đáng thương bị Châu bới tung lên, vứt ra ngoài bồn. Có chiếc đã héo rồi bị vò cho nát ươm, nhăn nheo xấu xí, có chiếc rách làm đôi, bị giày Châu chà đạp lên một cách bực bội, đây quả là con người tàn nhẫn với thiên nhiên. À đâu, mấy cái lá này rời cành rồi.
Trong đầu Châu, không dứt ra nổi một dòng suy nghĩ. Huy Minh là đồ hám gái, đồ ngu si, đồ thần kinh! Tại sao lại khen Thảo buộc tóc lên xinh? Châu cũng buộc, Ly cũng búi, tại sao lại phân biệt đối xử chỉ khen Thảo? Đồng ý là Thảo xinh xuất sắc không ai sánh bằng, nhưng Châu, Ly cũng đâu có xấu, nhất thiết chỉ khen Thảo thôi à, không công bằng gì hết. Châu hứa kể từ ngày hôm nay, Nguyễn Quỳnh Châu không thích Kim Bảo Huy Minh nữa.
"Tôi đã từng nhiều lần tự nói với bản thân rằng, thích cậu nốt hôm nay thôi. Tuy nhiên, có những chuyện, không phải cứ muốn là thực hiện được!"
Thấy Tuấn Anh lủi thủi nhặt lá một mình nãy giờ, Thảo không khỏi lo lắng. Gần đây Thảo để ý, Tuấn Anh vẫn vui vẻ hoạt bát, nhưng hình như lúc nào cũng trong trạng thái so deep như đang có chuyện cần suy nghĩ, cả mặt lẫn người gầy đi hẳn so với trước. Tuấn Anh của mấy tháng trước vẫn có da có thịt, trông mũm mĩm xinh trai chán, bây giờ gầy rộc đi hẳn. Rõ ràng nhìn dáng thanh thoát hơn, trông cao ráo đẹp đẽ hơn, nhưng Thảo trông mà thấy xót xa. Cô đoán chắc có lẽ là do mấy bài kiểm tra một tiết dồn dập của tuần này nên Tuấn Anh học ngày đêm đến mức gầy đi rõ rệt, điểm số kì II của cậu được cải thiện nhiều đến bất ngờ.