"Tao là gì của mày?"
Tuấn Anh sốc, Hoa Anh Thảo sốc, Tường Ly sốc, 10A2 sốc.
- Ẩm não à? Là gì là là gì?
Tuấn Anh khó hiểu, tay cuộn thành nắm đấm hờ, không do dự cốc vào trán Châu. Châu lại vả cho nó một cái không trượt phát nào, thằng điên này! Không phải nó nghĩ Châu đang đòi nó một danh phận chứ, ờ ha, Châu đúng là đang đòi danh phận, ơ không, không phải kiểu sến sến trong ngôn tình. Chết mẹ, lỡ mồm, Châu quên mất con Thảo đang đứng ngay bên cạnh, mắt nó hiện lên rõ mùi hắc ám. Tự dưng Châu cảm thấy có một luồng khí lạnh lẽo, cười xuề xòa đưa tay lên gãi đầu, giải thích:
- Không, không phải thế, ý tao là mày là cháu tao, vậy tao là gì của mày?
Mọi người nghe xong gật đầu "à" một cái. Trời ơi, nói cái câu kia dễ hiểu lầm quá trời, suýt nữa thì tưởng Vương Tuấn Anh học đòi thói trăng hoa của Huy Minh, vừa chia tay Gia Linh không được bao lâu lại có người mới thì chết, may chỉ là hiểu nhầm. Nhưng Châu cũng có nỗi khổ riêng chứ bộ, không hỏi câu đấy thì hỏi câu gì?
- Mày là cô tao!
Tuấn Anh không suy nghĩ, đáp luôn. Nhận được câu trả lời, Châu phởn, hí hí cười. Châu quay sang bên cạnh, vỗ vỗ vai Thảo, miệng vẫn tiếp tục cười, ghé tai Thảo thì thầm nói:
- Chào! Cháu dâu tương lai.
Ly nghé vào nghe trộm, xong cười khanh khách, nhìn từng đứa Thảo, Châu, Tuấn Anh, ba đứa này có mối liên hệ gần gũi ghê gớm, bạn thân là cô của crush à? Ly cứ cười mãi, cười muốn rách cổ họng. Trong khi đó, mặt Thảo đen kịt lại, quá nhục!
Ly cười chán chê, bảo cả Châu lẫn Thảo:
- Cháu dâu hụt thôi!
Ly tự nói tự cười, điệu cười khích bác có chút kìm nén, nhưng không sao nhịn được vì nó quá buồn cười đối với Ly. Nghe danh Hoa Anh Thảo là chồng của Nguyễn Quỳnh Châu và Lê Thị Tường Ly, vậy mà chớp mắt vài cái biến thành cháu dâu của Nguyễn Quỳnh Châu, à không, cháu dâu hụt mới đúng. Thảo mặt hờn hờn, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, chả biết nên mừng hay nên nhục.
Trong giờ học, Ly và Châu nhìn nhau cười suốt, còn Thảo thì bất lực toàn tập, Thảo thấy hai đứa cười, tự dưng bị lây theo, chắc là bệnh điên lây qua đường tình bạn là có thật. Ba đứa điên thi nhau cười.
Tuấn Anh thấy Châu cười cái gì chả biết, hóa ra là cười với con Thảo, Ly ở bàn bên cạnh. Tuấn Anh lắc đầu thở dài:
- Lũ dở hơi!
Cậu nhìn ánh mắt khó hiểu đan xen một ít khinh bỉ nhìn từng đứa Châu, Thảo, Ly. Trong giờ học không nghe giảng, nhìn nhau cười, liệu có đúng là bị thần kinh không? Bị chửi là "lũ dở hơi", cộng với ánh mắt ngây ngô của Tuấn Anh, ba đứa con gái càng cười to hơn. Thì nguyên nhân chính của cái trận đại cười này là Tuấn Anh, không hiểu sao nhìn Tuấn Anh lại buồn cười đến thế.
Thảo thấy crush nhìn mình thì ảo tưởng cậu nhìn trộm mình, Thảo che miệng lại cười cho duyên.
Cô giáo dạy Văn bắt gặp mấy đứa học sinh "ngoan ngoãn" cười trong giờ. Nhấp một ngụm trà, cô chẹp miệng bảo:
- Trông kìa trông kìa! Ba đứa dở hơi nhìn nhau cười, mà cái Tường Ly là đứa điên nhất, lây sang cả hai đứa kia.
Nghe cô nhắc nhở, ba đứa đã cố nhịn rồi, nhưng không hiểu sao vẫn không kiềm chế nổi, tấm tắc cười. Châu bịt mồm lại, cố gắng cười không ra tiếng, Thảo thì tự cắn tay để nín cười. Duy chỉ có Ly là úp mặt xuống bàn cười nắc nẻ, đến cái mức mà vai run bần bật, cả cái bàn cũng rung rinh theo.
- Ba chị xuống đứng cuối lớp cho tôi!
Cuối cùng, cả lớp cười. Hoa Anh Thảo, Nguyễn Quỳnh Châu, Lê Thị Tường Ly, mỗi đứa một xó lớp, vừa đứng vừa chép bài. Thảo đứng góc bên phải cạnh cái tủ, Châu đứng bên trái phía bàn cuối của Huy Minh, cả hai đứa đều đặt vở ké nhờ chỗ bọn bàn cuối để chép bài. Riêng Ly là khổ nhất, bị cô bắt đứng góc cửa ra vào, nơi để cái bình uống nước. Tại sao Thảo và Châu ở cuối lớp, được đứng chép hẳn hoi, có chỗ kê sách vở, còn Ly thì bị đứng trước lớp, nhục mặt! Hơn nữa, còn chẳng có bàn để mà đặt sách vở, Ly phải kê lên cái giá úp cốc mà viết. Cô Văn thấy cảnh dở khóc dở cười, trêu:
- Nếu mà cái giá kia có gãy thì cả lớp bắt đền chị Tường Ly!
Giờ đây, Anh Thảo, Quỳnh Châu, Tường Ly, không ai dám hé miệng ra cười nữa. Đổi lại, cả lớp thì cười hả hê vào bản mặt chúng nó. Sướng mỗi cái Châu, đứng góc lớp viết bài lại được kê sách vở nhờ bàn crush, làm gì khổ sở chật vật như Ly.
...
Sáng hôm sau, Thảo từ nhà đến trường, trời đổ mưa to, trường không cho ô tô đi vào, Thảo đành phải cầm ô đi bộ từ cổng vào lớp. Mẹ kiếp, hôm nay là bão luôn rồi chứ mưa cái đếch gì? Mưa vừa nặng hạt trắng xóa cả trời, gió to đến mức xe đạp đi trên đường còn bị quật sang một bên không lên được dốc. Đương nhiên, mưa to gió lớn như thế, Thảo nghênh ngang đi giữa sân trường bị gió cuốn mất mẹ chiếc ô. Chỉ trách cái sân trường xây to thế này làm gì để Thảo phải lặn lội như dân đồng bào lũ lụt miền Trung. Cái ô duy nhất bị mất, nước thì ngập đến mắt cá chân.
Vượt bão đến ướt cả người từ trên xuống dưới, đầu tóc rũ rượi như vừa đi đánh trận. Phòng học ở tít trên tầng 3, leo nhọc cả người. Ngày đéo gì mà xui thế chứ?
Vừa định bước vào lớp đã bị một con bé đứng ngoài hành lang giật ống tay áo:
- Chào cậu!
Thảo quay ra nhìn, mẹ ơi con nhóc này học cùng khối nhưng Thảo không rõ lớp nào, chỉ thấy đây là một bạn nữ vẻ ngoài ưa nhìn, ăn mặc chải chuốt điệu đà, tóc tai vuốt vuốt cài thêm mấy cái kẹp tóc bảy sắc cầu vồng sương sương. Nhìn con bé kia đầu đuôi bóng lộn sang chảnh, còn Thảo thì ướt như chuột lột, không ra thể thống gì.
Bạn nữ kia hỏi thăm:
- Cậu ơi! Cậu học 10A2 đúng không?
- Ơ, bị ngáo à? Không thấy tao bước vào lớp tao à còn hỏi?
Thảo cục súc đáp, thật ra bình thường cô cũng friendly lắm, mà hôm nay đến kì dâu, cộng thêm mấy chuyện xui xẻo vớ vẩn sáng nay nên đâm ra khó ở, nhìn con bé õng ẹo này bất giác thấy không ưa.
- Tớ là Giang My 10D5, mọi người gọi tớ là My Xinh Đẹp, gọi tắt là My Xinh.
Thảo ngứa mắt nhìn con người đỏng đảnh bên cạnh, vênh mặt lên, Thảo nói:
- Chào My Xinh, tớ là Thảo My, mọi người gọi tớ là My Sói!
Thảo chém gió đấy, làm gì có Thảo My hay My Sói gì ở đây, mục đích chỉ là để dọa cho con Giang My dở hơi kia. My biết Thảo hình như không thích mình, cố dúi vào tay Thảo một hộp sữa milo mới mua vẫn còn mát lạnh, khẩn cầu đề nghị:
- Cậu giúp tớ đưa cho bạn Vương Tuấn Anh nhé, nhắn là Giang My xinh đẹp 10D5 thân gửi Tuấn Anh hộp sữa. Cảm ơn cậu!
Chẳng để Thảo đồng ý hay chối từ, My chạy biến đi luôn. Bố con điên!
Châu và Ly đến lớp từ sớm, ngồi ngay bàn một, nghe ngóng chứng kiến toàn bộ cuộc đối thoại giữa Thảo và My. Châu sặc sụa cười:
- Ối giồi ôi, dâu hụt tương lai của tôi gặp tình địch kìa!
- Cái gì ấy nhờ? My Sói cơ đấy!
Châu lẫn Ly hùa vào cà khịa Thảo. Thảo nhăn nhó, chả có gì vui mà cười, nhạt nhẽo!
Hoa Anh Thảo hậm hực vứt hộp milo tội nghiệp lên mặt bàn Tuấn Anh. Do lực mạnh ném xuống, hộp sữa bị biến dạng đến méo cả một góc bên mép, khổ thân.
Thảo cất balo, mang ra bộ đồng phục thể dục, may là sáng nay trước khi đi học mẹ có nhét cho Thảo, mẹ bảo trời mưa to, mang một bộ đi phòng bị ướt thì có đồ để thay. Bây giờ mới nhận ra, những thứ mẹ chuẩn bị cho, không bao giờ là thừa.
Thảo chạy vào nhà vệ sinh để thay áo. Nhà vệ sinh cấp III Ước Mơ năm nay được trùng tu xịn sò vô đối, sạch sẽ sáng sủa, có vòi nước điện từ tự động, buồng vệ sinh kín đáo sang trọng như ở siêu thị, so với những trường khác thì có thể coi như vươn lên một đẳng cấp mới.
Định bước vào buồng vệ sinh để thay áo, Thảo chợt nhận ra, sao cái nhà vệ sinh hôm nay nó cứ có gì đó khang khác bình thường.
- Cạch!
Có người bước ra từ buồng vệ sinh trong cùng, ngỡ ngàng nhìn Thảo. Tuấn Anh, Thảo, ngẩn ngơ nhìn nhau không chớp mắt. Cái quái gì đang diễn ra vậy? Thảo rú lên:
- Biếи ŧɦái!
Trong nhà vệ sinh nam, yên tĩnh đến lạ, dường như chỉ có hai con người ngẩn tò te nhìn nhau. Tuấn Anh sững sờ mấy giây, nhăn mặt hắt hủi Thảo:
- Ngáo à? Vào đây làm gì?
- Tao mới phải hỏi mày câu đấy chứ?
Thảo nói xong, ngớ người. Nhìn xung quanh, Thảo ngộ ra mình vừa vào nhầm nhà vệ sinh. Ơ? Hôm nay cô bị làm sao ý nhỉ? Hay là nước mưa ngấm vào người nên lú rồi?
Nhìn Thảo với bộ quần áo trên tay, từ đầu đến chân bị nước mưa làm cho ướt hết, Tuấn Anh đang rửa tay, không khó nhận ra con hấp này bị dính mưa, đáng đời! Tầm mắt của cậu vô tình liếc qua áo sơ mi của đối phương, nó ướt toàn bộ, lớp áo mong manh bó sát vào thân ảnh bé nhỏ, lộ ra viền áo trắng bên trong, vòng nào ra vòng đấy. Tai cậu chuyển sang màu hồng của sự ngại ngùng, đưa tay lên gãi đầu, bối rối chạy ra ngoài.
May mà nhà vệ sinh nam có mỗi Tuấn Anh, mà có mỗi Tuấn Anh thôi cũng đủ làm cho Hoa Anh Thảo muối mặt. Thảo cũng chạy bắn ra ngoài, ngượng chết đi được, tự nhiên gặp crush trong hoàn cảnh như thế này, xấu hổ quá đi thôi! Thảo còn nhớ khuôn mặt Tuấn Anh ban nãy với hai má hây hây hồng, dễ thương ghê cơ, nhưng Thảo chẳng hiểu tại sao mặt cậu lại hồng như vậy.
Còn Tuấn Anh, chạy về lớp, tim đập thình thịch. Trong đầu cậu cứ thấp thoáng bóng dáng Hoa Anh Thảo trong nhà vệ sinh ban nãy cùng hình ảnh cái áo trắng trắng sau lớp sơ mi. Vương Tuấn Anh, đi chết đi!