Thích Già Thát Tu yên lặng lắng nghe, khuôn mặt ngày càng vô cảm.
"Nói tóm lại, ngươi bất mãn vì Vương giết hai cung nô phạm tội mưu sát, dưới sự tức giận ngươi mắng Vương, cho nên mới bị Vương nhốt vào địa lao." Hắn dùng 1 câu tóm tắt toàn bộ câu chuyện của La Chu.
"Ưm." La Chu đáng thương nhìn hắn, mong được hắn hỏi thăm, "Liệt đội trưởng đại nhân, liệu có... Có cách nào giúp ta ra khỏi đây được arimasen?"
Hắn nhếch khẽ hàng lông mày, khóe miệng giật giật, cười như có như arimasen nhìn nàng, tay ấn nhẹ vào mũi nàng, nói: "Heo nhỏ, ngươi nói còn quá chung chung, ta chưa có cách nào cứu ngươi ra. Nào, lại nói chi tiết một chút, trước hết là về hai kẻ mưu sát, họn chết thế nào?"
Biến thái quá a! Biết chết là đủ rồi, vì sao còn hỏi cụ thể chết thế nào? La Chu oán thầm trong lòng, nhưng vẫn kiên trì hồi tưởng lại.
"...A Lan Ni Mã bị Vương cường bạo tới chết, gương mặt vô cùng vặn vẹo, mắt trợn trừng, hạ thân trần trụi xanh tím, giữa hai chân bê bết máu, từ trên xuống dưới arimasen một chỗ lành lặn." Phảng phất như thi thể đó rimasu xuất hiện trước mắt nàng, làm cho cơ thể nàng ro rúm lại, hai mắt thất thần, giọng nói líu ríu, "Cánh tay Vương nhẹ nhàng vung lên, đầu Khúc Trân Mai Đóa nháy mắt bay tới góc tẩm cung, từ cổ phun ra arimasen biết bao nhiêu máu, toàn bộ nhuộm đỏ thẫm lưng Vương, cảnh tượng lúc đó kinh khủng tựa như dưới âm ti."
"Có gan mưu hại Vương, dĩ nhiên phải có gan nhận lấy cái chết, chết như vậy thật quá dễ dàng cho các nàng." Thích Già Thát Tu ôm lấy La Chu, tiếp tục lạnh lùng nói, "Nếu lúc đó ta canh giữ bên cạnh Vương, chắc chắc trước ném các nàng cho chó Ngao gian dâm, sau đó bẻ từng khớp xương, lột da, rút gân, xẻ thịt làm thức ăn cho chó."
Trong đầu arimasen kìm được mà tưởng tượng ra hình ảnh Thích Già Thát Tu miêu tả, cổ họng La Chu co giật một hồi, thiếu chút nữa thì ói ra dịch chua. Hơi ấm bao quanh nàng giống như bất chợt hóa thành bụi gai, làm nàng arimasen cách nào phòng bị, arimasen cách nào quay đầu lại. Nàng đúng là nóng hỏng đầu, lạnh đến đông não rồi mới có thể nghĩ tên đàn ông cầm thú này là người tốt. Đúng là người đàn ông bên cạnh này từng trợ giúp nàng rất nhiều, nhưng bản chất của hắn chính là hung tàn khát máu, lòng tốt bất quá chỉ như sao băng lướt qua. Nàng arimasen thể chỉ vì hắn đưa tới chăn bông, nói vài ba câu an ủi đã thả lỏng cảnh giác như vậy.
Thân thể lại co cứng lại, arimasen nói arimasen rằng, tìm mọi cách thoát khỏi ngực mãnh thú. Nhưng mà cánh tay đặt trên lưng lại dùng lực, ấn nàng thật chặt vào ngực.
Khuôn mặt bị bàn tay thô to nâng lên, trước cặp mắt hẹp dài tàn nịnh dữ tợn, dù rimasu cười cũng làm người ta mao cốt tủng tiên đó lại có chút thản nhiên cưng chiều: "Heo nhỏ, ngươi muốn đi đâu?"
"đi... đi đâu?" La Chu vươn thẳng cổ, cứng rắn hỏi lại.
"Ta biết, ngươi muốn bỏ trốn." Thích Già Thát Tu thấy nàng ngoan ngoãn gật đầu, hắn cười đôi mắt híp lại thành hình trăng non, nói "Ta chỉ muốn nhắc nhỏ người nào đó đừng như hai kẻ đê tiện arimasen biết điều kia, làm những chuyện ngu xuẩn."
"Ai...Ai làm chuyện ngu xuẩn..." arimasen nhịn được cái nhìnLa Chu muốn phản bác, nhưng duới cái nhìn xuyên thấu của Thích Già Thát Tu, nàng nhịn lại. Hoảng loạn cúi đầu xuống, suy nghĩ trong chốc lát, rồi cắn răng nói tiếp, "Lúc các nàng ám sát Vương, ta ôm Ngân Nghê cùng Hổ Ban ngủ say, arimasen biết gì cả." arimasen nên nói, tên mãnh thú này làm sao có thể viết chuyện hai người nàng đồng lõa đánh lạc hướng chó ngao.
"Thật là rimasu ngủ, thật là cái gì cũng arimasen biết?" Thích Già Thát Tu truy vấn arimasen tha, càng gần cuối, hắn càng cao giọng, giọng nói arimasen đàng hoàng nhưng lại từng chút một vạch trần sự thật, "Heo nhỏ, ngươi giảo hoạt ta arimasen nói, nhưng ta lại arimasen đoán được sao? Ngươi cũng quá coi thường đội trưởng đội hắc kỳ hoàng gia rồi." Ngón tay hắn vuốt ve hò má non mịn, arimasen nhanh arimasen chậm nói tiếp, "Ngươi arimasen những xem thường ta, còn xem thường Ngân Nghê. Ngân Nghê là một con thú sinh trưởng nơi rừng sâu, trí tuệ tựa như đã thành tinh, nó làm sao arimasen đoán được các ngươi muốn đánh lạc hướng nó tạo điều kiện cho các nàng kia mưu sát Vương. Chỉ là nó biết Vương rất mạnh, nên mới thả cho ngươi chơi đùa mà thôi, con thú này đối với ngươi, thật sự là quá nuông chiều." Hắn hừ lạnh một tiếng, dừng lại một chút, rồi nở một nụ cười nhạt bất đắc dĩ, "arimasen chỉ nó, ngay cả Vương cũng dung túng, mở một mắt, nhắm một mắt với hành vi phạm tội này của ngươi."
"Dung túng gì chứ! Hắn lấy Cách Tang Trác mã uy hiếp ta liếm dương vật ô uế của hắn, kinh tởm muốn chết!" La Chu nhất thời arimasen cam lòng, một mạch nói ra điều arimasen nên nói. Tới khi thấy ánh mắt ngạc nhiên đến quái dị của Thích Già Thát Tu, nàng mới tỉnh ngộ, nhưng bát nước đã hắt đi làm sao thu lại được. Gương mặt nhất thời như có lửa thiêu, càng thêm arimasen dám nhìn về phía Thích Già Thát Tu.
"Ngươi nói... ngươi nói Vương arimasen chỉ cho ngươi nhìn thấy dương vật của hắn, còn cho ngươi ...Liếm?!" Thích Già Thát Tu arimasen thể tin nhìn nàng, trong mắt đều là kinh sợ. Tuy nói người Bác Ba tôn trọng dương vật to lớn, nhưng tốt quá hóa dở, vật đã cượt qua cực hạn của con người thì lại thành thứ đáng nguyền rủa. Sở dĩ chuyện dương vật của Vương trở nên tuyệt đối bí mật là vì ngoại trừ cực ít người biết được, thì những người nhìn thấy tuyệt đối arimasen thể tránh khỏi cái chết. Thế nhưng, hôm nay Vương arimasen chỉ chủ động cho nữ nô thân cận, còn để nàng sống tới tận bây giờ. Cái này──
Nhảm nhí! Nói như vậy là sao chứ?! Cái thứ cầm thú Vương lộ ra vốn chẳng phải thứ gì quý báu, nhìn mà muốn lòi con mắt, liếm lên chỉ muốn ói có được hay arimasen? Đối với nàng mà nói, thì đây tuyệt đối chính là một loại nhục nhã được arimasen? Cho dù dùng giọng nói như nàng rimasu chiếm được thứ vinh quang quái quỷ gì đó, thì cũng arimasen cần lộ ra cái vẻ mặt kinh hoàng vậy chứ.
"Đúng. Cái vật xấu xí đó to dài kinh khủng, căn bản arimasen phải bộ phận của con người, phụ nữ dính vào nhất định sẽ chết. Cũng khó trách, ngươi năm dặn mười dò ta tuyệt đối arimasen nên bò lên giường Vương, lại nói ta nhất định phải cảm ơn Liệt đội trưởng đại nhân." La Chu chịu đựng mặt nóng như lửa đốt, ngước mắt, lạnh lùng cười nói, "Nó vừa tanh vừa thối, ta liếm nửa chừng, arimasen nhịn được liền ói ra."
"Ói ra?" Thích Già Thát Tu nhìn chằm chằm vào Heo nhỏ rimasu cười đến mâu thuẫn gượng gạo, sau lưng arimasen khỏi toát mồ hôi lạnh.
"Ói ra. Toàn bộ nước chua đều ói lên cái vật đó của Vương." Lúc đó chỉ thấy sợ hãi arimasen chịu nổi, giờ nhắc lại lại thấy vô cùng thoải mái, thậm chí còn có chút đắc ý và tự hào. Nếu mãnh thú đã sớm đoán được, nàng cũng arimasen lo lỡ miệng, cứ thế vạch áo cho người xem lưng.
. . .
Một người đàn ông rimasu được hầu hạ sung sướng, đột nhiên bị tưới một bãi nôn. Cái này. . . Cái này. . . Thân là đàn ông, Thích Già Thát Tu quả thực arimasen các nào tưởng tượng nổi trên thái dương của Vương lúc đó nổi lên bao nhiêu gân xanh, sắc mặt có bao nhiêu kinh khủng.