Chiếc giường nặng bắt đầu kịch liệt lay động, phát ra âm thanh kẽo kẹt.
Bàn tay Tán Bố Trác Đốn như chiếc kìm sắt, tận lực nâng hai chân A Lan Ni Mã lên, cùng với hai cánh tay của nàng, giam cầm chặt chẽ ở hai bên sườn, khiến cho cơ thể nàng nhìn như sắp gãy lìa. Tư thế này làm cho chiếc mông đầy đặn nhếch lên thật cao, cũng làm cho La Chu có thể nhìn rõ toàn bộ quá trình cường bạo.
Cằm của A Lan Ni Mã ngẩng thật cao, cùng chiếc cổ duyên dáng tạo thành một đường cong thong dài, ngũ quan xinh đẹp cũng trở nên vặn vẹo vì đau đớn. Sắc mặt trắng bệch, ướt sũng, phân không rõ đâu là mồ hôi đâu là nước mắt, miệng mở lớn không ngừng phát ra những tiếng kêu thảm chói tai. Nàng phát điên giãy dụa, nhưng chỉ có thể cử động mỗi cái đầu, chỉ có chiếc ngực cao ngất không ngừng phập phồng.
Dưới mông nàng không ngừng bắn ra những vệt máu đỏ tươi, nháy mắt đã thấm đầy trên đệm trắng. Từ khe hở giữa hai thân thể đang kịch liệt va chạm, có thể thấy một cây hình trụ màu nâu đỏ đang dùng tốc độ cực nhanh ra vào giữa hai chân nàng, trên chiếc bụng rắn chắc không hề có một chút sẹo lồi bị gồ lên một một vật hình trụ lớn, vô cùng quỷ dị.
Toàn thân Tán Bố Trác Đốn nổi lên một màu đồng cổ, những sợi gân chạy khắp cơ thể, một khối cơ thể hoàn mỹ, thắt lưng mạnh mẽ di chuyển, từng giọt mồ hơi tinh mịn chảy ra, làm cho những vết sẹo mờ nhạt trên thân hắn tỏa ra một sức hấp dẫn phái mạnh không gì sánh kịp.
Nhìn kỹ lên phía trên, tóc nâu dày cùng những bím tóc được tết ngang vai, môi hồng khẽ mở, tràn ra những tiếng thở dốc. Hai má cổ đồng đỏ như lửa, lông mày chau lại, cùng với thân thể tạo thành một vẻ đẹp phong phú. Chỉ có cặp mắt ưng khẽ híp lại kia, ngập một màu đỏ, tràn ngập sự hưng phấn, thích sướng của dã thú đến không kìm chế được. Nhân tính, là thứ duy nhất không thể tìm thấy trong cặp mắt ưng kia. Máu tanh cùng sát khí tản ra từ thân thể hắn, tràn ngập mỗi góc trong tẩm cung.
"A ──"
Theo mỗi một lần đâm vào của hắn, A Lan Ni Mã lại phát ra một tiếng kêu thảm thiết. Nửa thân trên dường như muốn rời khỏi chiếc giường rồi lại nặng nề quay trở lại, hai bím tóc đen che khuất hơn nửa khuôn mặt. Sau mông, máu tươi chảy không ngừng, thân thể nàng giống như dây đàn đứt, phút chốc xụi lơ. Giãy dụa kịch liệt khi nãy dần dần dừng lại, tiếng kêu rên thống khổ cũng mỏng dần.
Xì ── xì ──
Trong tẩm cung phiêu đãng tiếng nước, ngay cả La Chu người chưa bao giờ trải qua chuyện nam nữ cũng biết được thứ nước kia không phải là tình dịch của con gái, mà là nước dính máu tươi. Một số vật thể mềm mại lẫn máu không ngừng được vật trụ to lớn kia mang ra, chảy xuống giường.
Không, điều đó không có khả năng, sao có thể? Đàn ông cùng phụ nữ giao hợp sao có thể xuất hiện tình trạng quỷ quái này? ! Cho dù là cường bạo chảy nhiều máu, cũng không nên có cái gì đó mềm mại dinh dính kia rơi ra, giống như là. . . . . .Hình như là. . . . . .trong bụng. . . . . .Nàng dừng lại, không dám đoán vật mềm mại kia đến cuối cùng là bộ phận nào trong cơ thể phụ nữ.
Giờ phút này, nàng quên che giấu mình, quên cả quay đi hay nhắm mắt lại, ngây ngốc ôm con ngao đốm, không chớp mắt nhìn thảm kịch đang diễn ra trên giường.
Nàng thấy Khúc Trân Mai Đóa kinh hãi và phẫn nộ vọt tới, gương dao ngắn hướng tới phía sau lưng cầm thú Vương; nàng thấy cầm thú Vương tùy ý đưa tay trái về phía sau, chiếc đầu Khúc Trân Mai Đóa liền rời khỏi cổ rơi xuống đất. Thân thể không đầu ngã xuống trước giường, máu phun tung tóe lên lưng trần của cầm thú Vương, nhìn giống như một bức vẽ diêm dúa bằng máu tươi. Hắn giết người, đồng thời hành động của thân dưới vẫn không hề dừng lại, vẫn nhanh đến kinh người. A Lan Ni Mã đau khổ thừa nhận va chạm, tiếng kêu thảm đã gần như dừng lại hoàn toàn.
Cầm thú! Đó rõ ràng là một con cầm thú! Một con cầm thú mang bộ da người, một kẻ còn cầm thú hơn cả cầm thú!
Nàng dùng sức ôm chặt chó ngao, thân thể run lẩy bẩy, cảm thấy cái lạnh như ngấm vào tận xương. Cả thể xác và tinh thần đều bị sợ hãi cuốn lấy, hoàn toàn quen đi sự khác lạ của Cách Tang Trác Mã bên cạnh mình.
Giống như lại thật lâu lại giống như trong chớp mắt, cầm thú Vương ở đối diện bỗng ngửa đầu rít lên một tiếng sung sướng, xương hông hắn kề sát với A Lan Ni Mã đang nằm lặng yên, cơ mông rắn chắc không ngừng run rẩy. Qua một lúc lâu, hắn mới lùi thân thể lại, lỗ mãng ném A Lan Ni Mã xuống giường, đè lên thân thể Khúc Trân Mai Đóa. Tiếp theo ngồi xếp bằng trên giường, hai mắt nhắm lại, hai tay đan kết thành một hình ấn kỳ lạ phức tạp.
Bên dưới những bím tóc nhỏ lộ ra khuôn mặt vặn vẹo của A Lan Ni Mã. Thất khiếu đổ máu, đôi mắt nhô ra, hai má trắng xám. Quần áp nửa người trên của nàng coi như là chỉnh tề, nửa người dưới trần trụi lại vô cùng thê thảm. Từ đùi đến cẳng chân đầy vết xanh tím, giữa hai chân vô lực không khép lại nổi đầm đìa máu tươi, tinh dịch trắng sữa cùng vô vàn khối vật không biết tên. Chiếc đầu mới đó còn lắc mãnh liệt nay đã không còn nhúc nhích, chiếc ngực mới đây còn phập phồng nay đã trở về yên tĩnh.
Đây, chính là kết quả của việc kiến càng lay cổ thụ.
Mẹ nó, vì sao không biết quý trọng sinh mạng mình? Vid sao không tìm hiểu rõ đã hành động? Vì sao không nhẫn nại, tìm cơ hội chạy trốn? Biết rõ phải đối mặt với một cầm thú khủng bố, lại cố tình rút râu nó. Hiện tại đã vừa lòng chưa? Chết có nhắm mắt được không? Chẳng những bị giết sống, lại còn bị cường bạo mà chết, mẹ nó quả thực ngu đến không thể biện hộ được!
La Chu nhìn hai cỗ thi thể trên mặt đất, ánh mắt khô khóc cay cay, không chảy nổi một giọt nước mắt, trong lòng vốn đang ngập trong sợ hãi đột nhiên lại trào lên một nụ cười lạnh. Tầm mắt di chuyển, nhìn về phía người đang ngồi xếp bằng.
Hai gò má ửng đỏ đã biến mắt, da thịt cổ đồng vẫn sáng bóng dưới lớp mồ hôi. Ánh mắt kia giống như đã rút bớt đi sự bạo ngược của dã thú, một lần nữa quay trở về sự cuồng ngạo của vương giả. Sát khí máu tanh giống như những sợi xích tầng tầng lớp lớp quấn quanh người hắn.
Đột nhiên, cặp mắt khép kin kia mở ra, một tia sáng nhuốm máu đầy nguy hiểm xuất hiện. Mắt ưng khôi phục sự nguy hiểm mờ ám, hướng thẳng phía nàng, khóe môi nhếch lên một độ cong lạnh lẽo.
Trái tim La Chu thắt lại, không phản ứng nổi gì. Cách Tang Trác Mã bên cạnh đã thét lên một tiếng chói tai, buông tuyết ngao bên cạnh ra, lao đến quỳ trước giường Tán Bố Trác Đốn.
"Vương tha mạng! Vương tha mạng!"
Nàng giống như đã mất đi lý trí, điên cuồng đập đầu xuống đất, phát ra những tiếng bang bang, cũng làm cho độ cong nơi khóe môi Tán Bố Trác Đốn càng cao.
Thoáng nhìn thấy khóe môi nhếch cao lên của cầm thú Vương, La Chu vốn đang kinh ngạc liền tỉnh ngộ, thân thể lao về phía trước, đưa tay ôm lấy thân thể Cách Tang Trác Mã.
"Vương tha mạng! Vương tha mạng! Vương tha mạng!"
Cách Tang Trác Mã vẫn điên cuồng gào lên trong lòng nàng, không biết lấy khí lực từ đâu, nàng đẩy ra La Chu, tiếp tục dập đầu hướng Tán Bố Trác Đốn.
Bím tóc mảnh thắt chặt tạo thành một đường hình cung trong không trung, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của nàng che kín sợ hãi. Ánh mắt nàng không còn tỏa sáng, không còn tiêu cự, rõ ràng đã rơi vào trạng thái thần chí không rõ ràng.
"Trác mã! Tỉnh tỉnh! Tỉnh tỉnh!" Đáy lòng La Chu lướt qua sự hoảng sợ, xông lên ôm chặt lấy nàng.
"Vương tha mạng! Vương tha mạng!" Cách Tang Trác Mã kêu thảm thiết, tựa như chú thỏ bị tóm được, đưa tay đẩy loạn trong lòng La Chu, thậm chí còn đập vào người nàng.
Ba ──
La Chu bị bất ngờ không phòng bị dính phải một cái tát, nàng không chút nghĩ ngợi đưa tay trả lễ lại hai cái, đêm Cách Tang Trác Mã đánh đến sửng sốt.
"Trác Mã, ngươi tỉnh lại cho ta!" Nàng cầm hai vai Cách Tang Trác Mã, nhìn thật sâu vào cặp mắt dài kia, nặng nề nói.
Cách Tang Trác Mã che hai má, dại ra nhìn nàng. Thật lâu, đôi mắt của nàng đã khôi phục lại tầm nhìn, khóe môi mới giương lên một nửa, đột ngột lại đẩy La Chu ra, hai tay chống mạnh trên mặt đất.