Trên nóc nhà cao nguyên, nhận người khi dễ, ngày ngày sống trong lo sợ; chạy trốn tới Trung Nguyên lại ăn bữa nay no bữa mai, cũng cùng một cuộc sống ngày ngày lo sợ. Thế giới lớn như vậy, rốt cuộc đâu mới là nơi nàng có thể yên tâm mà sống? Đời này liệu có thể tìm được một người đàn ông cùng nhau sống một cuộc sống ấm áp bình thường hay không? Chưa có lúc nào, La Chu lại nhớ cái xã hội pháp chế hòa bình thế kỷ hai mốt như vậy. Ông trời ơi là ông trời, lão tử rốt cuộc có thù gì với ngươi, ngươi mới có thể cho lão tử xuyên tới cái thế giới hắc ám hỗn loạn này!
Trong lòng nàng bốc lên một cảm giác tuyệt vọng bi phẫn, nàng gắt gao nhìn bóng dáng người không ngừng nhảy múa kia, giống như muốn cắn nát nó ra vậy. Con mẹ nó, chính là nghệ nhân đáng ghét này hủy hoại hi vọng của nàng! Vì sao không chờ nàng chạy tới Trung Nguyên rồi mới phát hiện ra sự thật tàn khốc này? Vì sao phải dập tắt hy vọng xa vời chạy trốn tới Trung Nguyên của nàng? Có biết loại hành vi này cực độ tàn nhẫn và không đạo đức tới mức nào không?
Đôi mắt không ngừng phun ra lửa oán hận, giống như muốn đem nghệ nhân đáng giận kia đốt thành tra bụi. Ngũ quan của chiếc mặt nạ da dê trắng không ngừng hiện lên rõ ràng trước mắt, rõ ràng tới mức làm cho nàng hoảng hốt. Bên tai tựa như đang có tiếng đao kiếm không ngừng va chạm, tiếng ngựa hí đầy phẫn nộ, tiếng kêu thảm thiết, không ngừng tiến vào tai. Trước mắt đâu đâu cũng là một màu đỏ! Màu đỏ nóng bỏng! Màu đỏ khủng bố! Từng cái bóng màu hồng chém giết nhau lập lòe, đứt thân gãy chân, luồng sát khí phô thiên cái địa hướng nàng thổi đến, như muốn túm lấy linh hồn nàng kéo xuống địa ngục.
Một sợ dây lạnh như ướp đá từ sâu trong linh hồn tiến ra ngoài thân thể, men theo lưng tiến tới sau gáy, đây là bản năng xuất hiện khi con người đối mặt với sự nguy hiểm cực độ.
Không! Không cần! La Chu hoảng sợ la hét, miệng như cá rời nước không ngừng khép mở, nhưng cổ họng lại không tràn ra nổi một chút âm thanh, thân thể giống như bị buộc chặt cứng, không thể động đậy.
Đang lúc nàng cảm thấy như linh hồn sắp bị hút ra, nội tâm tuyệt vọng tới cực điểm thì, da đầu đột nhiên đau xót, thân thể bay vọt lên, rồi rơi vào vòng ôm rộng lớn ấm áp lại đầy khủng bố tanh máu. Hơi thở giống đực ấm áp hỗn loạn cùng mùi trâu bò tanh nồng bỗng vây quanh nàng, đem nàng bao bộc thành chú nhộng, cũng đem linh hồn sắp thoát ly của nàng giam cầm chặt chẽ.
Nàng lại bị cầm thú Vương kéo vào trong lòng!
Không còn sự sung sướng trong suốt quãng đời còn lại, cũng không còn hy vọng tìm được đường sống khi chạy trốn, linh hồn từ thoát khỏi tuyệt vọng kinh hãi sáng một thứ tuyệt vọng sợ hãi, giống như người bị cuốn trong mạng nhện. Nàng, chính là chú sâu nhỏ đã lọt lưới, vô luận giãy giụa thế nào cũng thể thể thoát ra. Thân mình, lại một lần nữa không chịu khống chế mà run rẩy. Nhưng mà nàng biết rõ, lúc này đây ở trong ngực cầm thú Vương thoáng có chút bất đồng với lúc trước. Hai tay cường kiện ôm gắt gao chính mình trừ gây cho nàng sợ hãi, còn cho nàng một chút an tâm.
Không nên a, điều này thật không nên! Nàng làm sao có thể đối với một tên cầm thú tàn nhẫn lấy tra tấn mình làm vui cảm thấy an tâm? ! Nàng muốn chạy trốn! Nhất định phải trốn! Chỉ là. . . . . . Tại thời không hắc ám này, nàng không biết trốn làm sao? Bi thương chảy xuôi trong lòng, làm cho nàng mất đi phương hướng.
Tán Bố Trác Đốn dùng sức đem La Chu ôm vào ngực, mắt ưng uy nghiêm lợi hại có chút tức giận trừng về phía Côn Giáng Tang Ba. Tên vô liêm sỉ dám ăn gan báo, dám thi "mị" với ngao nô của hắn.
Tán Bố Trác Đốn nhẹ nhàng thay đổi bước nhảy, người từ từ tiến về giữa trung tâm trước giường của Vương. Tiếng đàn vang lên, giọng điệu bỗng nhiên thay đổi, trở nên vang vọng có lực, vui mừng đầy xúc động, giống như tuyên bố cho thắng lợi cuối cùng của hắc thành.
Tán Bố Trác Đốn hừ lạnh một tiếng, mạnh mẽ xoay đầu La Chu, ánh mắt thẳng tắp nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, giọng nói lạnh lẽo hơi hơi mỉm cười: "Heo, nghệ nhân hát về cuộc chiến hắc thành chẳng lẽ còn làm cho ngươi sợ hãi hơn chó ngao ăn thịt người? Nhìn người bị dọa thành như vậy." Hắn hài hước kéo chiếc răng nanh đang cắn vào môi dưới của nàng, ngón tay thô tô nhẹ nhàng vuốt cánh môi bị cắn rách.
La Chu đờ đẫn nhìn hắn, đôi mắt đen nhánh vô hồn, giống như đã mất đi toàn bộ sự sống.
Tán Bố Trác Đốn khẽ nhíu mi, hai ngón tay tiến vào đôi môi vô lực khép hờ, dùng sức sờ vào chỗ bị thương, vừa lòng nhìn ánh mắt đen kia lóe lên một tia thống khổ.
Rút ra đầu ngón tay dính máu, hắn kìm đầu nàng vào trong lòng. Giống như đang trấn an một đứa bé hoảng sợ, bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy nàng, lạnh giọng trào phúng: "Đại Nguyên thì có gì đáng sợ, chúng vài lần phái binh tới Cổ Cách ta, đều là có đến mà không có về."
Cái gì? ! Trong đôi mắt vốn đang ngập tràn bóng tối bỗng dưng lấp lóe một ngọn lửa mỏng manh, La Chu vô cùng bất kính giãy khỏi ngực hắn ngẩng đầu lên, kinh ngạc mà khiếp sợ nhìn hắn.
Sau khi sụp đổ dân tộc vương triều Thổ Phiên, nóc nhà cao nguyên tiếp tục trong tình trạng chia cắt, cho tới khi Tát Già phái xuất hiện. Năm 1247, con của Oa Khoát Đài (con trai thứ ba của Thành Cát Tư Hãn) là Khoát Đoan cùng Tát Già Ban Trí Đạt gặp mặt ở Lương Châu, thương định điều kiện nóc nhà cao nguyên quy thuận Mông Cổ. Tát Già Ban Trí Đạt thừa nhận quyền lực của người Mông Cổ tại nóc nhà cao nguyên là cao nhất, tất cả người dân cũng như tăng ni, thủ lĩnh của nóc nhà cao nguyên đều là thần dân của Mông Cổ. Những quan viên đứng đầu đều do phái Tát Già đề cử, những vị trí khác đều do Mông Cổ gửi chiếu thư cắt cử, dùng danh nghĩa "Đạt Lỗ Hoa Xích" quản lý quan dân của nóc nhà cao nguyên, các quan viên cấp cao từ Đạt Lỗ Hoa Xích trở xuống đều tuân theo ý chỉ của Hãn Vương Mông Cổ. Chùa miếu tăng chúng, tôn giáo sự vụ, Mông Cổ đều ủy thác cho thủ lĩnh phái Tát Già quản lý. Phái Tát Già thống lĩnh toàn bộ tôn giáo ở nóc nhà cao nguyên, khai sáng ra lịch sử các giáo phái hợp nhất. Năm 1264, Hốt Tất Liệt rời đô về Yên Kinh, xây dựng quy chế quản lý Phật Giáo cả nước cùng việc quản lý nóc nhà cao nguyên, bổ nhiệm Tám Tư Ba là người kế nhiệm Tát Già Ban Trí Đạt, lấy thân phận quốc sư kiêm tổng quản chế viện, thống kê dân số, thiết lập dịch trạm, đồn trú quân đội, đem nóc nhà cao nguyên chính thức đưa vào bản đồ Nguyên triều.
Mà hiện tại, nàng nghe được cái gì?
"Đại Nguyên thì có gì đáng sợ, chúng vài lần phái binh tới Cổ Cách ta, đều là có đến mà không có về."
Không nói tới giọng điệu nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, làm cho kẻ xâm phạm phải run sợ, thì những lời nói đó có nghĩa là cho dù lịch sử xuất hiện Oa Khoát Đài cùng việc Oa Khoát Đoan bàn bạc với Tát Già ban Trí Đạt, xuất hiện quốc sư Tám Tư Ba, thì nóc nhà cao nguyên vẫn chưa được cho vào bản đồ Nguyên triều, A Lý cùng lân cận cũng không bị người thống trị Nguyên triều phong làm A Lý Tam Vạn Hộ.
Khỉ gió, nàng làm sao có thể quên đây là không gian lịch sử đã bị thay đổi. Vương quyền của dòng chính dân tộc Thổ Phiên đã chuyển sang cho dòng thứ Mục Xích, quốc gia dưới sự thống trị của cầm thú Vương phát triển vô cùng cường đại. Chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, tin rằng không bao lâu, Cổ Cách sẽ độc chiếm được A Lý, thống nhất sức mạnh nóc nhà cao nguyên.
Nếu gót sắt của Mông Cổ không đạp tới nóc nhà cao nguyên, thì hơn phân nửa là lịch sử Nguyên triều thống trị Trung Nguyên cũng thay đổi đường ray. Chiếu theo bộ dạng phú thương người Hán kia, có thể cuộc sống người Hán ở Trung Nguyên cũng không bi thảm lắm? Ngọc lửa hi vọng lại chuyển mình thành lớn, đôi mắt một lần nữa tỏa ra sự sáng ngời của sự sống.
"Câu trả lời này đúng rồi." Tán Bố Trác Đốn xoa khuôn mặt nhỏ của nàng, lại vỗ vỗ vào hai má tái nhợt, khen ngợi nói. Dừng một chút, mắt ưng lại ngưng tụ sát khí dày đặc, nỉ non những lời vô nghĩa, "Heo, một ngày nào đó, ta sẽ dẫn binh san bằng tất cả trở ngại, thống trị cả cao nguyên, khai sáng ra một Cổ Cách huy hoàng thịnh thế."
"Ác. . . . . ." La Chu ngơ ngác lên tiếng. Nháy mắt mấy cái, khuôn mặt sắc bén kia liền nâng lên, khóe môi mỉm cười vẻ mặt lạnh lùng tiếp tụ thưởng thức Côn Giáng Tang Ba biểu diễn.
Nàng giật mình nhìn về đường cong chiếc cằm mê người của cầm thú Vương, sự vui vẻ ngạc nhiên vừa rồi làm cho sợ hãi của nàng với hắn hòa tan đi không ít. Hắn ở trước mặt nàng giết người như quỷ, trình diễn một lần lại một lần khổ hình; hắn hở chút lại đem nàng ném đi, không chút lưu tình tổn thương nàng, tra tấn nàng, đe dọa nàng, nhưng vì sao giờ phút này lại đem nàng ôm chặt trong ngực, nói chút gì đó giống như an ủi, thậm chí còn lộ ra dã tâm với nàng? Hừ, hắn chẳng lẽ không biết thứ nàng muốn tránh xa nhất chính là hắn.
La Chu hạ tầm mắt, nhếch miệng mỉa mai. Không chừng an ủi kia cũng giống như đút thuốc, hay là hắn sợ món đồ chơi thú vị của mình chết quá nhanh, không thể chơi cho tận hứng nên mới miễn cưỡng ra tay? Cánh môi cắn thương bị hắn kéo liền đau, ứa ra chút ẩm ướt. Đầu lưỡi cũng là rát rát đau đau, khắp miệng đều là mùi rỉ sắt, này đều là do cầm thú đó ban cho.
Nàng liên tục hừ lạnh không tiếng, nội tâm không còn rối rắm, sự an tâm vừa mới sinh ra quả nhiên là do quá sợ hãi mà sinh ra ảo giác.
". . . . . .Chiết dát mang lại đại phúc, chiết dát vô cùng uy lực, chiết dát vô cùng lợi ích, không có ta chiết dát không thể tới mọi nơi, không có ta chiết không có nơi để đến, Cổ Cách Vương vĩ đại a, con của thiên thần vinh quang, chiếu sáng muôn chúng dân Cổ Cách, ta mong ước ngài. . . . . ."
Tiếng hát như suối róc rách từ trên trời chảy xuống quấn quanh khắp thân thể, lúc nào biểu diễn tới phần mong ước may mắn, viên mãn rồi vậy? La Chu di chuyển đầu trong lòng Tán Bố Trác Đốn, một bộ mặt nạ da dê bỗng nhiên phóng đại trước mắt.
Sau chiếc mặt nạ là đôi mắt màu nâu trẻ trung quỷ dị, mang theo hơi hơi ánh kim, giống như có nắng hè rót vào, lại giống như chứa đựng cả hồ nước mùa xuân, sáng lạng thuần khiết, ấm áp màu nắng. Khi nhìn chăm chú vào ánh mắt này, tất cả mọi hắc ám ghê tởm phức tạp trên đời đều như không còn tồn tại, chỉ còn lại sự trong sạch tốt đẹp.
Đẹp quá! La Chu kinh ngạc, không khỏi ngây dại. Ánh mắt như dính lên chiếc mặt nạ, dao động theo nó. Giây lát, một cỗ khí nóng phả lên tai trái.
"Heo, nếu ngươi không phải ngao nô mà Ngân Nghê yêu quý, ta đã sớm đem ngươi ra bầm thây vạn mảnh."
Hắn cúi đầu mỉm cười lạnh như băng tuyết ngàn năm, cánh tay giữ bên hông cũng ngày càng dùng sức. Vòng eo truyền đến đau nhức, bị kẹp chặt sắp không thở nổi. Nàng rùng mình, thân thể nhát mắt căng như dây cung. Răng lại cắn xuống môi dưới, lặng yên quay đầu, như con rối không nói một lời.
"Thật sự là im lặng làm cho người ta chán ghét." Tán Bố Trác Đốn cười nhẹ, cánh tay thu mạnh một cái.
La Chu mở lớn miệng, đôi mắt tràn ra thống khổ, rồi bị ghìm ngất xỉu.
Đôi mắt Tán Bố Trác Đốn rét lạnh, tiện tay đưa người đang ngất trong ngực cho Ngân Nghê, nói: "Mang về tẩm cung, để cho nàng ngủ ngon giấc."
Ngân Nghê sủa nhỏ, đem La Chu khẩy lên lưng, cùng hai con ngao khác lui xuống, rời đi giường Vương, theo hành lang âm u rời đi tĩnh lặng, ra cửa bên hông.
Tầm mắt mọi người trên sảnh đều dính trên người Côn Giáng Tang Ba, thần trí đều rơi vào lời hát động lòng người, căn bản không chú ý tới một ngao nô nho nhỏ biến mất.
Thích Già Thát Tu nhìn theo hình bóng La Chu cùng Ngân Nghê biến mất sau cửa, nâng lên cốc bạc, hạ mắt từ từ uống, khóe môi gợi lên một độ cong mờ nhạt.
Hàng động của Vương rất không bình thường a, ánh mắt kia bỗng nhiên hiện lên mềm mại, chỉ sợ ngay cả hắn cũng không có phát hiện ra.