Cách Tang Trác Mã nhìn trân trân một màn trước mắt. Tuy rằng chiếc chăn nỉ đã che khuất toàn bộ động tác của Thích Già Thát Tu, nhưng nàng đã không còn là xử nữ thuần khiết tựa như dê con mới sinh nữa rồi, từ vẻ mặt đen tối của người đàn ông, cùng tiếng nỉ non tà ma đó cũng không khó đoán ra trong chăn đang xảy ra màn ve vãn nóng bỏng tới mức nào.
Này. . . . . . Này. . . . . . Tại sao sự việc lại trở thành thế này? !
Thích Già Thát Tu rốt cuộc là tới thăm bệnh La Chu a tỷ hay là thừa dịp La Chu a tỷ bệnh tật ốm yếu, muốn bỏ đá xuống giếng, khinh bạc dâm loạn nàng? Tuy nói kẻ bề trên có thể tùy ý lăng nhục nữ nô, làm chủ sinh mạng nô lệ. Nhưng các nàng nói cho cùng cũng là nữ nô được thống lĩnh quân đoàn ngao - Ngân Nghê lựa chọn, là ngao nô có thể tùy ý ra vào tẩm cung của Vương. Chẳng lẽ Thích Già Thát Tu thật sự kiêu ngạo tới mức không kiêng kị gì Vương, thật sự không sợ Vương nghi kị mà ảnh hưởng tới tính mạng? Hay là nói Thích Già Thát Tu quá mức chắn chắn rằng trọng lượng của các nàng trong lòng Vương quá mức nhỏ bé không đáng kể, cho nên hắn mới có thể lấy danh nghĩa thăm bệnh tiến vào ngao phòng, không kiêng nể gì mà khinh bạc La Chu a tỷ?
Trong lúc nàng đang lạc giữa sự ngạc nhiên lẫn nghi ngờ, nàng nhìn đến đôi mắt sâu nóng bỏng của người đàn ông, nghe được tiếng La Chu a tỷ rên rỉ theo bản năng, hai gò mắt bất chợt trở nên đỏ hồng, kìm lòng không được mà nhớ đến quãng thời gian triền miên cùng với nhóm tình nhân của mình.
"Ngao ──"
Trong ngao phòng đột nhiên vang lên tiếng sủa như sấm rền, theo đó là những tiếng bước chân rất nhỏ.
"Là Ngân Nghê!" Cách Tang Trác Mã bừng tỉnh, thốt lên, "Nó thấy La Chu a tỷ sáng nay không chịu uống thuốc, từ sáng liền đi gọi Vương đến."
Thích Già Thát Tu nghe được lập tức dừng động tác, sự thích thú khi trêu đùa hạ xuống rất nhiều. Dù tiếc nuối nhưng hắn vẫn buông lỗ tai La Chu ra, đôi tay lưu luyến rời khỏi người nàng. Hắn dùng tốc độ cực nhanh thắt lại đai lưng của nàng, mặc lại áo, rồi mới chỉnh sửa lại góc chăn. Cổ Cách Vương Tán Bố Trác Đốn mang theo hai thị vệ xuất hiện trước cửa ngao phòng, đi phía trước dẫn đầu vào trong phòng chính là Ngân Nghê.
Đầu lưỡi thô to màu hồng của Ngân Nghê vươn ra bên ngoài, lộ ra nửa hàm răng trắng sắc nhọn, mắt tam giác ngược màu lam tràn đầy lạnh lẽo âm tàn liếc nhìn bốn ngao khuyển qua cúi người chào đón đoàn người vào phòng, trong mắt lộ ra vài phần hờn giận. Nhưng mà khi nhìn đến Thích Già Thát Tu đang ngồi bên cạnh La Chu, sự cảnh giác trong mắt liền chậm rãi thu lại.
"Ngao ──", nó sủa nhỏ một tiếng, vọt tới trước mặt La Chu, vươn đầu lưỡi liếm hai má nàng, đôi mắt tam giác ngược càng trở nên âm u. Trong cổ liên tiếp toát ra những tiếng gầm gừ, tựa hồ như nó đang cảm thấy vô cùng nôn nóng cùng lo lắng vì La Chu đã hôn mê hai ngày chưa tỉnh.
"Cung. . . . . . Cung nghênh vương. . . . . ." Cách Tang Trác Mã đã muốn lùi lại tới sát vách tường, nàng sợ hãi tới mức chỉ dám run run quỳ xuống lạy, còn không dám có động tác nào khác. Nàng sợ ngao khuyển cùng báo tuyết, sợ những thị vệ hiếu sát trong Vương cung, sợ Liệt Thích Già Thát Tu, sợ rằng sẽ bị chặt đầu bẻ cổ mà chết. . . . . . Thứ làm nàng sợ hãi có rất nhiều, nhưng sợ nhất chính là Cổ Cách Vương Tán Bố Trác Đốn.
Tất cả những màn tanh máu ở thôn Nạp Mộc A cùng cuộc chạy trốn tới khe thung lúng ngày đó, lại thêm hơn một tháng sống kiếp ngao nô, làm cho nàng biết thế nào là một Cổ Cách Vương lãnh khốc đến mức làm cho người ta phẫn nộ.
Cổ Cách Vương căn bản không xem nô lệ cùng chúng cung thị là người. Trong mắt hắn, bọn họ chính là đồ vật hạ đẳng có thể nói và hầu hạ. Giá trị so ra còn kém xa tấu chương trong tay hắn, so ra còn kém một miếng thảm, thậm chí ngày cả những sợi tơ trên giày hắn cũng không bằng. Hắn hỉ nộ vô thường, ham mê tra tấn, giết người không chớp mắt, so với cầm thú càng cầm thú hơn. Những lời từ trong tim gan này nàng chỉ dám thủ thỉ trong lúc ngủ ở ngao phòng cùng với La Chu a tỷ, thần kinh mới được vài ngày nới lỏng nay lại càng thêm căng cứng. Hiện tại La Chu a tỷ đang hôn mê, nàng không có ai để dựa vào, phải học theo La Chu a tỷ tận lực giảm xuống sự tồn tại của bản thân để bảo hộ chính mình, cố gắn không gây sự chú ý với Cổ Cách Vương. Nàng phải giữ lại tính mạng để chăm sóc La Chu a tỷ, làm cho nàng mau chóng khỏe lại.
"Hạ thần cung nghênh Vương giá lâm." Thích Già Thát Tu tiến tới hai bước nghênh đón, quỳ gối xuống đất, cung kính vái chào Tán Bố Trác Đốn.
"Ngẩng đầu trả lời." Tán Bố Trác Đốn nhìn xuống người đàn ông đang quỳ bên chân, thản nhiên nói.
"Tạ ơn vương." Thích Già Thát Tu chạm trán xuống đất ba lần, rồi mới đứng dậy, cung kính nhìn Tán Bố Trác Đốn.
"Liệt hạ mình tới ngao phòng để thăm bệnh ngao nô sao?" Tán Bố Trác Đốn cất lời hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng không có chút gì giống như đang hỏi.
"Dạ phải, ngao nô này được đích thân thần hạ nô ấn ở thôn Nạp Mộc A, hạ thần lại từng phụng Vương lệnh chăm sóc vết thương của nàng hơn mười ngày. Không hiểu lại sinh ra ràng buộc đối với nàng, cho nên không muốn nàng ta chết quá sớm, sáng nay cố ý bớt chút thời gian đến xem bệnh tình của nàng." Thích Già Thát Tu không hề che giấu điều gì, tất cả đều là một bộ dáng ăn ngay nói thật.
"À?" Vẻ mặt lạnh nhạt Tán Bố Trác Đốn bị nhẹ nhàng phá vỡ, đuôi lông mày bên phải của hắn nhếch lên ra vẻ kinh ngạc, "Ngươi nói nô ấn của ngao nô này là đích thân ngươi hạ xuống ở thôn Nạp Mộc A?"
"Dạ phải, khẩn cầu Vương đem ngao nô ban cho hạ thần, hạ thần xin khấu tạ Vương ân." Thích Già Thát Tu nhanh chóng quỳ xuống tiến lên mấy bước quỳ bái trước mặt hắn.
Tán Bố Trác Đốn hơi kinh ngạc, môi hé ra một nụ cười nhợt nhạt: "Liệt, khó có được lúc ngươi cầu xin ta, ta vốn nên đồng ý. Nhưng nữ nô này là nô lệ mà Ngân Nghê lựa chọn, ngươi nếu muốn nên bàn bạc với Ngân Nghê đi."
Vừa dứt lời, Ngân Nghê đã xoay đầu qua, sủa một tiếng hờn giận với Thích Già Thát Tu, mắt tam giác ngược lộ ra ánh sáng lạnh lẽo tàn nhẫn.
"Liệt, xem ra Ngân Nghê không muốn đem nô lệ của nó tặng cho ngươi." Tán Bố Trác Đốn thu hồi lại nụ cười trên môi, khó xử đưa tay, "Ngươi cũng biết rõ tính nết của nó, nếu muốn cướp đi đồ vật mà nó không muốn dâng ra, nó sẽ nghĩ mọi cách mà phá hủy đồ vật đó. Ngươi nếu đã sinh ra ràng buộc với ngao nô này, làm sao có thể để cho nàng bị Ngân Nghê cắn phá được?"
"Hạ thần hiểu rõ." Thích Già Thát Tu cười cười tỏ ra không có việc gì, "Hạ thần cũng không bắt buộc."
Tán Bố Trác Đốn đưa tay nâng hắn dậy, vỗ vỗ bờ vai hắn, đồng ý nói: "Để bồi thường, ban thưởng cho ngươi tượng Phật vàng chín tấc, các loại da thú quý mỗi loại hai mươi tấm, ngọc trai đá quý, cộng thêm mười nữ nô xinh đẹp, như vậy được không?"
"Hạ thần đa tạ Vương ban thưởng." Thích Già Thát Tu chắp tay xoay người, đứng thẳng thi lễ với Tán Bố Trác Đốn. Thần sắc lạnh nhạt, cũng không hề tỏ ra chút gì là đang nén giận, cũng không hề câu nệ sợ hãi.
Kể từ lúc mười sáu tuổi, hắn liền vừa theo Pháp Vương tu hành, vừa đi theo làm thủ vệ hầu hạ bên cạnh Vương. Hai mươi năm qua, hắn coi Pháp Vương vừa là thầy vừa là cha, đối với Vương vừa là vua tôi vừa là bằng hữu. Trung thành của hắn chia làm hai, một nửa hiến cho Pháp Vương, một nửa hiến cho Vương. Bất kể là ai trong hai người, hắn đều có thể trở thành một lưỡi dao sắc bén không gì phá nổi; bất kể là ai trong hai người, hắn đều có thể kính dâng sinh mệnh và linh hồn mình.
Chỉ là ngao nô tên Heo này, làm cho hắn ngoài sự trung thành lại nảy sinh ra một loại tình cảm khác.
Ngay từ đầu, một thân da thịt trắng mịn cùng đầu óc linh hoạt của nàng đã làm cho hắn chú ý, rồi tới lai lịch hoang đường khác người mà nàng kể cho hắn lại tạo cho hắn một sự hứng thú khác. Một tháng trước, hắn tuy rằng đưa nàng đem vào trong hậu cung xong chưa hề gặp lại. Nhưng từ một nơi bí mật gần đó, hắn vẫn thỉnh thoảng lắng nghe những lời đồn đại liên quan đến nàng, tầm mắt thường vô ý thức nhìn theo bóng dáng tinh tế mơ hồ thoáng qua.