Nô Thê Muốn Xoay Người

Chương 59: Cuộc sống địa ngục (3)




La Chu đưa Cách Tang Trác Mã đang hôn mê về một góc kín gió trong ngao phòng, cẩn thật trải một lớp thảm lông cũ, rồi lại trải thêm một lớp cỏ khô thật dày để giữ ấm.

Thảm lông này là do A Lan Ni Mã cùng Khúc Trân Mai đóa mang mấy tấm thảm bị rách mà các cung thị không sử dụng nữa tới, rồi khâu vá lại với nhau. Nó rất lớn, có thể bao kín được hai người. Hai người bọn họ may tổng cộng hai chiếc, một chiếc để dùng, một chiếc tặng cho mình và Cách Tang Trác Mã. Lúc ấy, người nhận tấm lòng các nàng chính là Cách Tang Trác Mã, nàng giả vờ như không biết mà chơi đùa cùng Ngân Nghê.

A Lan Ni Mã cùng Khúc Trân Mai Đóa nếu không nghe nàng khuyên nhủ mà một lòng muốn báo thù, nàng cũng sẽ không nhiều lời làm gì, cũng sẽ không ngăn cản, thậm chí có thể sẽ giả vờ vô ý giúp các nàng có cơ hội tiếp cận cầm thú Vương, chỉ cần việc báo thù của các nàng tạo nên sự hỗn loạn, nàng sẽ nhờ đó mà trốn đi. Dĩ nhiên, nếu không có cơ hội thoát đi, nàng cũng sẽ không tổn hại gì, nhiều nhất lại tiếp tục chịu khuất nhục làm ngao nô. Chỉ tiếc là dù có báo thù được hay không, A Lan Ni Mã và Khúc Trân Mai Đóa tuyệt đối đều không thể sống sót. Nàng cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều với họ, lại liên lụy tình cảm, trong lòng nàng mắc bận một mình Cách Tang Trác Mã là quá đủ rồi.

Ngón tay nàng nhẹ nhàng mơn trớn quầng thâm dưới mắt Cách Tang Trác Mã. Cũng không hiểu tại sao chỉ trong một thời gian ngắn thể chất của Cách Tang Trác Mã lại thay đổi nhiều như vậy: chỉ c ần thấy máu tanh là sẽ nôn mửa, hai má cũng không còn đỏ hồng, cả người suốt ngày mệt mỏi bần thần, chỉ cần nhắm mắt lại là có thể ngủ được ngay. Chưa nói tới ham ngủ, nàng còn động chút là xỉu, rồi ngủ thẳng đến ngày hôm sau mới tỉnh lại.

Nàng biết nô lệ đê tiện nhiễm bệnh sẽ không có tư cách được khám bệnh, nhưng nàng cũng không thể trơ mắt nhìn tình hình Cách Tang Trác Mã ngày càng xấu đi, cuối cùng suy kiệt mà chết. Nếu không, thử mạo hiểm tới phòng nghị sự, cầu xin Thích Già Thát Tu tìm đại phu cho Cách Tang Trác Mã thử xem? Tuy người đàn ông kia hung tàn lạnh lùng như mãnh thú, nhưng cũng không xem nô lệ giống như con rối, nếu so sánh với cầm thú Vương khủng bố, ít nhất hắn cũng hòa nhã dễ gần hơn nhiều. Dù sao, lúc hiến tế, hắn từng buông tha nàng; lúc nàng đói khát, hắn từng vứt cho nàng một miếng xương; lúc dưỡng thương, mỗi ngày hắn đều đến nhìn nàng một cái. Nàng là nô lệ được hắn khắc ấn, hẳn là sẽ không tùy tiện đem nàng làm thịt đi?. . . . . . Ách, hẳn là. . . . . .Sẽ không đi?

La Chu nghĩ trái lo phải một lúc, cuối cùng cũng không thể xác định Thích Già Thát Tu có dùng một đao giết mình hay không. Mắt hạ xuống nhìn khuôn mặt vô cùng tiều tụy của Cách Tang Trác Mã, thở dài một tiếng trong lòng. Quên đi, mặc kệ kết cục thế nào, nếu nàng đã thề sẽ bảo vệ Cách Tang Trác Mã, sẽ nhất định không nuốt lời, qua hai ngày nữa sẽ đi cầu xin Thích Già Thát Tu.

Sau khi tính toán xong xuôi, nàng đứng dậy dùng một miếng đệm chắn cửa sổ lại, chỉ để lại một cái làm lỗ thông gió. Trong phòng chỉ có bảy tám con ngao khuyển đang nghỉ ngơi, hai con ngao khuyển trong số đó đột nhiên đứng dậy, chủ động dựa sát vào Cách Tang Trác Mã rồi nằm ngủ bên cạnh nàng. Nàng nhìn chăm chú, nhận ra hai con ngao này gần một tháng nay đều đi rất gần Cách Tang Trác Mã, cũng thân mật với nàng nhất. Mặc dù ngao khuyển là dã thú hay thay đổi nhất, nhưng nếu so sánh với Ngân Nghê, thì tính nết chúng nó đơn thuần hơn một chút. Giờ phút này chúng nó đang bảo vệ Cách Tang Trác Mã, nàng cũng có thể yên lòng một chút rồi.

"Ngao ──"

Ngoài cửa truyền đến tiếng sủa của Ngân Nghê, nó đang thúc giục nàng đi đến tẩm cung. Nếu nói thật tâm, La Chu vô cùng không muốn đi, nhưng vì để bảo toàn cái mạng nhỏ của mình, nàng không thể không đi.

Thân thể đã được tẩy rửa sạch trong nước lấy từ suối nước nóng mà cung nô mang tới, nàng đem toàn bộ quần áo mình có mặc hết lên người, từ quần áo nhung thô cũ cho đến áo khoác da dê, nhưng lại không có chút đồ trang sức nào cả.

Nô lệ trong Vương cung có thể nói là sống khá giả hơn so với nô lệ trong các nhà quý tộc bình thường, có thể tắm rửa đúng giờ, có nơi để ở, còn có quần áo mùa đông để mặc. So với cuồng phong, bão tuyết ngoài trời, quần áo đúng là có mỏng thật, nhưng tốt xấu gì cũng có thể miễn cưỡng che được một chút lạnh lẽo. Trước đây mỗi lần nghĩ đến điều này nàng đều nghĩ đây là một chút nhân tính còn sót lại của cầm thú Vương, nhưng sau mới biết loại đãi ngộ nô lệ cao cấp này này có liên quan đến tính khiết phích (bệnh thích sạch sẽ) quái dị của hắn.

"Trác Mã đành giao cho các ngươi chăm sóc." Nàng vỗ đầu hai ngao khuyển, cười tủm tỉm dặn dò, "Có thể ở gần một chút, cẩn thận đừng để cho Trác mã bị lạnh."

Hai con ngao khuyển hướng đầu lên nhìn nàng, miệng ậm ừ một tiếng, liền cuộn tròn lui mình, không thèm để ý tới nàng.

Mẹ nó hai con cẩu này, thực dám xem thường bổn cô nương không có răng sắc, không thể cắn các ngươi có phải không? Sắc mặt La Chu cứng đờ, phẫn nộ trừng mắt hai con vật đã nhắm mắt nghỉ ngơi, hận đến mức răng cũng ngứa luôn.

"Ngao ──"

Ngoài cửa lại truyền đến một tiếng sủa quen thuộc, bên trong ẩn chứa sự không kiên nhẫn cùng nôn nóng.

Lòng nàng run rẩy, mặt trắng lại, cắn môi chậm rãi bước ra khỏi phòng.

Ngân Nghê đứng ở ngoài cửa vừa thấy nàng đi qua, sự mất kiên nhẫn trong mắt tam giác ngược màu xanh liền biến mất, thay vào đó là hân hoan vui sướng. Chạy quanh nàng một vòng, đầu ngao to lớn cọ cọ vào hai chân nàng, răng cắn vào áo bào kéo kéo, ý muốn bảo nàng đi trước.

La Chu cười khổ, hạ thấp tầm mắt che dấu sự sợ hãi đang dâng lên, kéo lại áo bào của mình không để lại chút dấu vết nào, mềm mại nói: "Ngân Nghê đi trước đi, ta đi phía sau."

Trước mặt chính là một con dã thú vô tình dễ trở mặt, một con dã thú hung tàn chuyên ăn thịt người. Ngàn vạn lần đừng để cho sự ôn thuận của nó lúc này làm cho mê hoặc, ngàn vạn lần đừng xem nó là bạn hay người thân, đừng ỷ lại vào nó, phải biết rằng những người hễ không nhớ những câu này mà chết đều là gieo gió gặt bão.

Nàng vẫn duy trì khoảng cách ba bước với Ngân Nghê, khom người cúi đầu đi theo, nhưng trong lòng vẫn không ngừng tự cảnh báo bản thân mình.

Những bức bích họa tuyệt mỹ hai bên vách lần lượt trôi qua, thảm hồng phía sau lưng ngày càng kéo dài, ngọn đèn hai bên hành lang nhẹ nhàng lay động, những thị vệ mặc giáp oai hùng cùng những thị nữ xinh đẹp đi qua đi lại nhẹ nhàng như gió thổi mây trôi giống như những người vừa thoát ra khỏi thế giới hắc ám, tản mắt ra sự biến hóa lạ kỳ dưới ánh đèn. Bóng dưới chân do ngọn đèn hai bên hành lang lay động mà biến hóa thành những hình thù quái dị, giống như là mở đường cho người chết tới suối vàng. Mà nơi sáng ngời ở chỗ xa nhất kia, chính là địa ngục đang chờ đợi nàng. Nàng không thể phản kháng mà tiếp tục bước từng bước, dấn thân vào địa ngục, linh hồn nàng như đang quay cuồng giữa đại dương của nỗi sợ hãi, mỗi lần đặt chân đều mềm nhũn vô lực.

Trước tẩm cung cầm thú Vương được đặt đèn hoa sen lưu ly, bên trong là biên dạ minh châu sáng trong, xa xỉ. Vầng sáng nhu hòa nằm giữa từng hai gã thị vệ dũng mãnh ở hai bên, bốn con ngao khuyển nằm ngủ ở gần cửa, thấy Ngân Nghê đi vào đều mở mắt cúi đầu, thần phục sủa một tiếng.

Ngân Nghê thản nhiên liếc mắt quét qua bốn con ngao khuyển một cái, sủa nhỏ một tiếng rồi ngẩng đầu bước vào tẩm cung.

Nàng theo đuôi nó chậm rãi nâng lên tấm mành vô cùng nặng, bên trong là quang cảnh vẫn giống như trước đây, vẫn là sáu cung nô xinh đẹp đang quỳ xuống hầu hạ. Trong đó có một cung nô đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng một cái rất nhanh, tiếp đó lại cúi đầu xuống rất nhanh, động tác mau lẹ làm cho nàng suýt chút nữa nghĩ mình hoa mắt. Bước chân hơi dừng lại một chút, lòng nàng bỗng king ngạc, cung nô kia hóa ra lại là A Lan Ni Mã! ? Nàng ta cũng thật giỏi, không có gì dựa vào, thế nhưng cũng có thể từ cung nô hầu hạ thị phi nhảy qua hầu hạ cầm thú Vương, từng bước tiến gần đến kế hoạch báo thù của mình. Tốt lắm, ngươi thật có khả năng, hi vọng bỏ trốn của bổn cô nương lại có thêm chút hi vọng. Mong ngươi có thể không ngừng cố gắn, mong rằng sự sẽ thành.

Đôi chân bước lên tấm thảm dày, La Chu khom người đi thêm mấy bước, hướng qua phía Cổ Cách Vương Tán Bố Trác Đốn đang nằm ở trên giường quỳ xuống, khóe miệng hiện lên chút tươi cười khó phát hiện.

"Nô yết kiến vương." Âm thanh dập đầu đầy hèn mọn kèm thêm vài phần sợ hãi.

"Ngao ──"

Ngân Nghê vọt tới trước mặt Tán Bố Trác Đốn, chân trước đặt lên giường, đứng lên nửa thân trên, liếm gò má trái của hắn một cách thân thiết, làm cho người ta cảm thấy vô cùng vui vẻ. Hai con báo tuyết đã tim được chỗ phía trước giường nhắm mắt cuộn tròn lại, vẻ mặt an nhàn tao nhã mềm mại giống như hai con mèo lớn nuôi trong nhà, khiến người ta cảm thấy vừa yêu vừa thương, nhưng chớ có xem nhẹ bản tính hung tàn cắn người của chúng.

"Ngân Nghê, ta chờ ngươi đã lâu." Tán Bố Trác Đốn ôm cổ Ngân Nghê, đưa tay gãi cằm nó, ánh mắt ưng lợi hại lại liếc xuống La Chu đang quỳ bên dưới. Đêm nay hắn chỉ đeo hai viên bảo thạch đỏ ở tai, còn lại không có phụ tùng gì. Trên người là một bộ quần áo tơ tằm rộng rãi, ống tay cùng vạt áo được thêu long văn. Nửa vạt áo mở rộng lộ ra cổ, nửa phần xương quai xanh hấp dẫn cùng non nửa phần cơ ngực cổ đồng kiên cố, hơi thở của giống cầm thú đực dũng mãnh nhanh nhẹn dã tính lan tỏa khắp nơi, nồng đậm đầy mị hoặc. Áo khoác rái cá được khảm long văn màu xanh ngọc ở viền rộng thùng thình mặc trên thân hình cao lớn vạm vỡ của hắn không những không làm cho hắn trở nên mập mạp, mà ngược lại tăng thêm vài phần thanh nhàn mê người.

Uy nghiêm vương giả đầy ác liệt sắc bén bao phủ trên đỉnh đầu, làm cho thần kinh La Chu căng thẳng, đè ép từng tế bào trong cơ thể nàng, làm cho nàng căn bản là không thể nào thoải mái mà cảm thụ sự dụ dỗ của giống đực đối diện. Nàng hít một hơi thật sâu nhằm kìm lại bản năng sợ hãi, run run nói: "Vương thứ tội, là nô trì hoãn Ngân Nghê."

Trên đỉnh đầu vang lên tiếng cười như có như không, tiếng nói trầm mạnh lại vô cùng lạnh lùng cứng rắn vang lên: "Ngân Nghê, ta mệt mỏi, ngươi mang ngao nô đã trì hoãn ngươi đi qua một bên ngủ. Đêm mai nếu lại trì hoãn, đừng trách ta lòng dạ độc ác mà trừng phạt ngươi."

"Ngao ──"

Ngân Nghê đáp lại thật vui vẻ, cũng không biết là nó nghe có hiểu hay không. Tóm lại, La Chu nghe là hiểu ngay: thứ nhất, ngày mai nàng phải tiếp tục ngủ ở nơi này; thứ hai, ngày mai nếu lại đến muộn, mạng nhỏ của nàng sẽ không còn.