Hắn bỏ đi dáng người tôn quý mà cúi người xuống, nắm vạt áo bên phải của nàng kéo nhẹ một cái, lớp lớp quần áo toàn bộ đều bị phá, lộ ra bờ vai trần trụi.
Trên đầu vai mượt mà lại bị in lên một dấu nô ấn của hoàng gia Cổ Cách, nô ấn màu đen lõm vào bên trong, bên ngoài là một vòng đỏ sậm. Nếu muốn loại bỏ nô ấn, trừ phi khoét đi một mảng lớn thịt vào tới tận xương, may ra mới có thể xóa được. Phía dưới đầu vai, là một dấu răng nhiễm đầy máu, đó là dấu vết do Ngân Nghê tha đi vào tạo thành. Ngón tay thô to đi tới bên đầu vai dính đầy máu, dùng sức cọ mạnh vài cái, mắt nhíu lại, thoáng qua một tia lạnh lùng kỳ lạ.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của các thị nữ, Tán Bố Trác Đốn thế nhưng lại đem La Chu ôm vào trong lòng, nắm lấy chỗ quần áo đã rách rưới tiếp tục kéo xuống, đến khi cả cánh tay phải đều lộ ra.
Trên cánh tay nhỏ xinh giăng kính các vết sẹo, nhìn qua cực kỳ đáng sợ. Nơi bị thương vẫn còn là một vệt đỏ dài, vảy khô còn hơi hơi tróc ra nhếch lên, xem ra chỉ một hai ngày nữa sẽ tự động bong ra hết.
Ngón tay dài trượt đến chỗ vẩy khô đang tróc ra, đầu ngón tay đặt dưới chỗ miếng vẩy nhếch lên, hắn cười một nụ cười nhợt nhạt lạnh lẽo với La Chu. Ngay lập tức ngón tay kéo xuống, đem toàn bộ lớp vẩy khô trên cánh tay bóc hết ra.
Từ khi bị cầm thú Vương dùng roi kéo đến trước mặt, thể xác và tinh thần La Chu liền ở trong trạng thái sợ hãi cao độ. Không cần nàng phải ám thị gì nhiều, cơ thể tự lựa chọn thần phục dưới áp lực khủng khiếp tuyệt đối này. Sau sự nhói đau trên cánh tay, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn về phía cánh tay đã bị "xử lý".
Ở giữa vết thương đã bóc vẩy là màu đỏ sẫm, bên ngoài là màu hồng đậm, bên cạnh đó là lớp da trắng hồng. Trắng hồng, trắng hồng. . . . . . Thân thể La Chu không tự chủ được mà khẽ run lên. Vết thương sau khi lành đã để lộ ra màu sắc nguyên bản phấn hồng của da thịt.
"Một ngao nô ti tiện, cư nhiên dám lừa gạt ta!"
Giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo cứng rắn thản nhiên vang lên bên tai. Bàn tay lớn màu đồng cổ cầm lấy cánh tay phải của nàng, tựa như kìm sắt siết thật chặt cánh tay nàng. Bàn tay thô ráp giống như chiếc bào chậm rãi trượt lên trên cánh tay nàng, đi tới đâu lại loại bỏ lớp vẩy khô ở chỗ đó. Một số miệng vết thương chưa khép lại liền nứt ra, máu đỏ nhanh chóng ứa ra, uốn lượn trên cánh tay giống như những sợi tơ hồng vô cùng bắt mắt.
La Chu cắn chặt răng, liều mạng áp chế xuống tiếng rên. Từng trận đau nối tiếp nhau, giống như da thịt đang bị lăng trì. Thân thể run rẩy ngày càng dữ dội, mồ hồ chảy xuống hai bên má giống như dòng suối nhỏ.
"Cút!" Khi bàn tay to tiến tới chiếc cổ mảnh khảnh, một tiếng quát vang lên, nàng bị ném mạnh ra ngoài.
Một con báo tuyết cắm đầu cắm cổ chạy bắn ra, ngay lúc thân thể của nàng rơi xuống. Mặc dù có tấm đệm đỡ mềm mại như vậy, nàng vẫn cảm thấy như trời đất đang rung chuyển, xương cốt toàn thân như muốn gãy ra.
Nàng vô lực nằm ghé vào người báo tuyết, qua khe hở của mái tóc nàng nhìn thấy máu của mình lây dính trên ống tay áo cầm thú Vương, xinh đẹp như đóa hoa mai hồng đang nở rộ, tỏa ra vẻ đẹp thê lương. Cầm thú Vương ngồi trên giường đưa bàn tay to dính máu tới bên miệng Ngân Nghê. Con ngao khuyển màu bạc mà nàng vẫn nghĩ rằng nó sẽ không cắn nàng, hại nàng vươn chiếc lưỡi đỏ tươi liếm lám hưởng thụ máu của nàng, mắt tam giác ngược màu xanh đều là một vẻ âm u độc ác.
Cầm thú chính là cầm thú, có lúc nó có thể đối xử với mình vô cùng thân thiết, ngay sau đó có thể đem mình cắn xe thành mảnh nhỏ, ăn sạch sành sanh. Mắt hạ xuống hờ hững, lạnh lùng nhìn báo tuyết dưới thân xoay đầu, cũng vươn lưỡi dài liếm cánh tay phải đang chảy máu đầm đìa. Đầu lưỡi dài thô to của dã thú liếm lên da thịt non mịn vừa ngứa vừa đau, lòng nàng lại càng lạnh hơn, lạnh đến mức chết lặng.
Nàng nghe được cầm thú Vương phân phó với thị nữ bên cạnh: "Dẫn đi tắm rửa sạch sẽ lại kéo tới đây."
Thân thể bị mấy thị nữ mỗi người một tay một chân kéo vào phòng tắm chuyên dụng, cả người vẫn ê ẩm như cũ, nàng đau muốn chết lặng. Giống như một con búp bê vải mặc cho người ta kéo vào trong thùng gỗ rửa sạch từ trên xuống dưới, trong cơn đau, đầu chỉ không ngừng suy nghĩ về một vấn đề duy nhất đó là ── sống.
Cách Tang Trác Mã mới đi tới mành cửa, đã bị hai cung nô giữ chặt dưới đất, xuyên qua cửa tò vò hình vòm, nàng chỉ còn biết trơ mắt nhìn La Chu a tỷ bị Ngân Nghê cắn, bị Cổ Cách Vương làm nhục tần nhẫn.
Khoảnh khắc thân thể La Chu a tỷ bay lên, nàng vô cùng tuyệt vọng nhắm mắt lại, răng cắn thật sâu xuống môi dưới, nuốt lại tiếng kêu sợ hãi đã muốn tiến tới cổ họng. Từng giọt từng giọt nước mắt nhỏ xuống chiếc thảm đỏ, khoảng ướt đẫm không ngừng không ngừng lan rộng.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, nàng mới mở ra ánh mắt vừa khô vừa đau, tiếp tục quan sát mọi thứ qua khe tóc.
Chiếc bàn ăn trước giường đã được dời đi, bên chân Cổ Cách Vương được đặt một cái chậu lớn, bên trong là những phần thịt bò ngon nhất. Nét mặt hắn mang một nét cười nhẹ nhàng, ném từng khối thịt ra bên ngoài, dụ dỗ Ngân Nghê cùng hai con báo tuyết chơi đùa, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu uống một ngụm rượu mà thị nữ đưa tới. Nếu không phải bên ống tay trái hắn đang dính một đóa hoa máu vô cùng chói mắt, thì cảnh tượng tàn nhẫn ban nãy tựa như chỉ là một cảnh hư ảo trong mộng.
Nàng nghiến răng lại, La Chu a tỷ nói quả không sai, hắn chính là cầm thú, là cầm thú đội lốt người.
Đột nhiên, nàng nhìn thấy bốn thị nữ đang kéo La Chu từ phòng tắm đi ra. Xem nàng giống như đồ bỏ đi mà ném tới trước mặt cầm thú Vương, rồi lại im lặng khom người lui về đứng phía sau giường.
Khi nhìn sang La Chu a tỷ đang vô cùng khó khăn cử động trong bộ áo vải thô, run lẩy bẩy quỳ trước cầm thú Vương, thân thể mảnh khảnh rung giống như cỏ khô trong gió mùa thu, ánh mắt khô của Cách Tang Trác Mã bỗng chốc lại ướt tiếp lần nữa, hai bàn cuộn trên thảm của nàng nắm lại, áy náy tự trách vô cùng. Là do nàng vô dụng, một chút cũng không giúp đỡ được La Chu a tỷ.
La Chu a tỷ, ngươi phải kiên cường chịu đựng. Ta tin tưởng ngươi, tin rằng ngươi nhất định có thể sống sót trước răng nanh của ngao. Ngươi còn phải tiếp tục bảo vệ ta, ta nhất định cũng sẽ làm gì đó cho ngươi.
Nàng gõ nhẹ trán trên mặt đất, nhắm mắt lại, trong lòng không ngừng niệm kinh văn cầu phúc. Ở thôn Nạp Mộc A, vào mỗi buổi sáng, bọn họ đều thấy a tổ ở trong phòng thờ xoay ống kinh, thành kính đọc kinh văn, cầu phúc cho mọi người trong nhà. Có khi, nàng cùng mẹ và hai em trai sẽ cùng a tổ cầu phúc cho mọi người trong nhà. Mà hiện tại, nàng chỉ cầu phúc cho một mình La Chu a tỷ, hi vọng tất cả thần phật có thể nghe được lời cầu nguyện của nàng mà ban phúc cho La Chu a tỷ, cho dù có đem tất cả may mắn của nàng chuyển qua cho La Chu a tỷ cũng không sao.
Tán Bố Trác Đốn ném cho Ngân Nghê miếng thịt bò cuối cùng xong, ngay lập tức liền có hai thị nữ quỳ trước mặt hắn, dùng chiếc khăn thơm ngát, cẩn thận lau sạch hai ngóc tay hắn.
Hắn vẫy lui thị nữ, nhìn qua nữ nô ti tiện đang quỳ ở dưới chân, đôi mắt uy nghiêm lạnh lùng híp lại, thản nhiên nói: "Đi lại đây."
"Dạ" La Chu nhẹ giọng đáp. Dùng cả tay lẫn chân, chậm rãi đi về phía trước. Mỗi khi tiến lên một bước, thắt lưng lại nhói lên từng đợt, nhưng nàng chỉ cố thể cắn răng mà chịu đựng. Trong lúc bị các thị nữ dùng sức tẩy rửa, nàng không thể suy nghĩ bất kì điều gì, chỉ có một thứ duy nhất rõ ràng, đó là bất luận thế nào cũng phải sống sót, sống để chạy thoát khỏi Vương cung địa ngục này.
Đi đến gần chiếc giày màu đen, nàng rụt rè dừng lại, nằm yên trên mặt đất.
Tán Bố Trác Đốn ngắm nghía chiếc nhẫn ngọc siêu lớn ở ngón giữa, nhưng thực chất ánh mắt đang xăm xoi dò xét từng tấc trên người nàng.
Nữ nô hèn mọn đang quỳ dưới chân, mái tóc chải tỉ mỉ ướt sũng càng làm nổi bật màu tóc đen, qua những kẽ hở giữa các sợi tóc có thể mơ hồ nhìn thấy được da thịt trắng sáng bên dưới.