Nữ nô bị ôm trong lòng ngực Tán Bố Trác Đốn bị đặt ở tư thế như đứa trẻ được ôm để đi tiểu, hai cái chân mềm mại thon bị mở rộng ra, cái mông no đủ phấn mông được nâng lên hoàn toàn bại lộ ra hoa cốc dụ hoặc thần bí nhất của nữ nhân. Chỉ tiếc là màu hồng phấn nộn non mềm lúc trước giờ đã bị thay thế bởi máu me be bét, cánh hoa đã có mấy vết xé rách máu chảy ra, trong đó có vết đặc biệt sâu, đem bên cạnh cánh hoa đều xé rách thẳng một đường. Màu xám trắng của thuốc bột bao trùm ở mặt trên đãbị máu tươi hòa cùng tạo thành chất sệt sệt màu đỏ sậm. một tia máu đỏ thắm từ nhụy hoa đang nhắm chặt chậm rãi tràn ra tới, nó ám chỉ rằng đường mòn bên trong hoa huy*t bị tàn phá trầm trọng.
Đồng tử Tán Bố Trác Đốn chợt co rút lại, chỉ cảm thấy tia máu đỏ thắm kia như là từ chính giữa trái tim hắn chảy ra, nó như một vết sẹo khắc sâu vào tận xương tủy. Đau đớn đối với hắn mà nói tựa như cảm tình thích nữ nhân vậy, hoàn toàn cực kỳ xa lạ. hắn thiên phú dị bẩm lại chuyên cần tu luyện võ nghệ thế nên hắn càng lãnh khốc vô tình, cơ hồ không ai có thể làm tổn thương đến thân thể hắn, còn cảm xúc của hắn tự nhiên cũng chưa từng thể trải qua tư vị tâm đau.
Lúc xé rách nàng hắn cũng không để bụng tới, xưa nay nữ nhân cùng hắn giao hợp qua có ai không bị xé rách cơ chứ? Vết rách trào ra máu tươi vừa đúng lúc làm chất bôi trơn giúp hắn có thể đưa đẩy đến càng thêm sung sướng sảng khoái. Đương nhiên, mặc dù có máu tươi làm chất bổi trơn nhưng cũng không ngăn được dương v*t kiên thiết cường hãn của hắn vọt mạnh vào, nữ nhân cuối cùng đều sẽnhận thương thế nặng, sẽ bị mất máu quá nhiều mà tử vong.
hắn cẩn thận nghĩ tới, nếu phá màng trinh của nàng liền lui ra thì cùng lắm sẽ làm thương đến miệng hoa huy*t của nữ nô cùng một bộ phận nhỏ hoa kính, thương thế đối với sinh mạng cũng không đáng ngại. Nhưng trên thực tế, nữ nô chịu thương rõ ràng so với hắn tưởng tượng còn muốn nghiêm trọng hơn nhiều. Do hắn tính toán sai, không dự đoán được miệng hoa huy*t của nàng sẽ nhỏ hẹp như thế, hoa kính sẽ non mịn như thế.
Nữ nô vốn là bởi vì thời gian hành kinh kéo dài nên có chút thiếu máu, hiện tại lại bị hắn hung ác làm bị thương nên lại mất một lượng lớn máu tươi, nếu không phải được dược liệu của Bạch Mã Đan Tăng tẩm bổ hơn mười ngày thì không chừng liền mất máu mà qua đời. Tâm sợ hãi căng thẳng run lên, hắn phát hiện chính mình thế nhưng không thể tiếp thu việc nữ nô chết.
Bên trong tẩm điện ấm áp giống như thời tiết cuối mùa xuân nhưng vì bị mất rất nhiều máu cùng đau đớn kịch liệt tra tấn khiến thân thể nữ nô trở nên lạnh lẽo cứng đờ. hắn kéo đống chăn đệm bị nhuốm máu trên giường lên rồi đem nữ nô trong lòng bao lấy kín mít. Ngón tay nhẹ nhàng xoa gương mặt trắng nõn của nàng, sâu thẳm ánh mắt mờ mịt toát ra từng đợt từng đợt thương tiếc, hắn nhàn nhạt nói: “Ta chỉ nghĩ phá chỗ màng trinh của nàng, cũng không muốn mệnh nàng.”
Thích Già Thát Tu ngẩn ra, kinh ngạc mà nhìn Vương của hắn chuyên tâm xem heo nhỏ, cơ hồ khôngthể tin được lỗ tai chính mình. Vương vậy mà lại đối hắn giải thích, cái gì vị Vương giả cao cao tại thượng, thích làm theo ý mình cũng sẽ có lúc hướng người khác giải thích á?!
hắn nhớ tới vừa rồi thấy được hoa cốc của heo nhỏ chảy máu xối xả, hắn giật mình cảm giác đau xót nhanh chóng lan tràn khắp người. Đôi môi cương nghị hơi hơi hé mở, đôi mắt rũ xuống thấp giọng trả lời: “Vương, máu tạm thời đã ngừng nhưng không thể chữa trị hoàn toàn vết thương của heo nhỏ.”
Vương lạnh nhạt ít ham muốn, đối với phương pháp song tu của Mật Tông chưa bao giờ chú ý qua, nữ nhân với hắn mà nói chỉ là công cụ để điều hòa mạch luân trong cơ thể. Lúc cùng nữ nhân giao hợp, Vương sẽ không nhiệt tình hôn môi nữ nhân cũng sẽ không tinh tế vỗ về thân thể nữ nhân, tán tỉnh cái gì, bước khởi đầu cái gì, hết thảy đều không có. Rất nhiều lúc Vương thậm chí còn lười thoát quần áo nữ nhân, chỉ cần lộ ra hoa huy*t hắn cần sau liền tiến quân thần tốc tùy tâm mà động. sự tàn khốc lạnh lẽo lúc giao hợp so với bản tính dã man cường bạo của Vương càng khiến Vương càng thêm vô tình, ít nhất chính hắn đối với nữ nhân mà nói vẫn có chút ấm áp vui vẻ, Vương đối với nữ nhân mà nói lại giống như một thanh kiếm huyền thiết tỏa khí lạnh.
Vô luận có bao nhiêu nữ nhân chết ở dưới thân Vương, Thích Già Thát Tu đều không để bụng tới, chỉ duy nhất để ý tới nữ nô này. Từ khi biết được chính mình thích nàng, hắn khi đối mặt nữ nhân khác liền nhấc không nổi hứng thú. Ban ngày công việc bận rộn còn đữo, ban đêm trong mộng tất cả đều là hình ảnh hắn đem dương cụ to lớn của mình đam thọc thân thể non mềm của nàng, được ôm nàng vào trong ngực mà bừa bãi yêu thương trìu mến.
hắn hôn nàng khuôn mặt sinh động thanh tú của nàng, hôn lên cánh môi phấn hồng non mịn, khẽ cắn cái cằm nho nhỏ mượt mà, cắn một ngụm lên cái cổ nhỏ duyên dáng, rồi ở xương quai xanh lưu lại dấu vết cả một rừng hoa hồng. hắn lướt qua bộ ngực cao ngất mềm mại của nàng, dọc theo cái bụng thọn gọn trượt xuống, liếm quá cái rốn tròn tròn đáng yêu cuối cùng hôn liếm hoa cốc bí ẩn tỏa hương thơm chỉ của một mình nàng, mỗi khi tỉnh lại là chỗ đũng quần của hắn đều ướt át một mảnh. Mà hắn sẽ ở trên giường đem dư vị trong giấc mộng kiều diễm đó gặm nhấm một lúc lâu mới đứng dậy thay quần áo rửa mặt chải đầu.
Chính là, hôm nay Vương lại dùng hung lệ cùng lãnh khốc chiếm đoạt heo nhỏ, làm hắn đau lòng khôngthôi. thật sự muốn đem heo nhỏ kéo vào trong lòng, dùng môi lưỡi mềm dẻo nhất đi an ủi hoa cốc bị thương nặng của nàng, khiêu khích ra mẫn cảm trên người nàng, trừ khử đi đau đớn vô cùng và thay thế bang cực hạn vui sướng. Ngón tay hắn nhẹ nhàng siết chặt ẩn trong tay áo, hắn cố gắng khống chế ý niệm đó ngo ngoe rục rịch trong lòng mình.
“Liệt, ta tưởng cùng heo nhỏ giao hợp, rồi lại không muốn nàng chết.”
Im lặng một lát sau, tiếng cười của Tán Bố Trác Đốn vang lên lạnh nhạt đạm bạc có vài phần bất đắc dĩ. Chưa từng tiến vào liền không biết tư vị, một khi tiến vào chỉ sợ là tiến vào thân thể vô cùng nhỏ hẹp kia, sự tuyệt diệu khuây khoả đó liền khảm vào trong xương tủy. Rất nhiều nữ nhân đều có thể cho thân thể hắn cảm giác khuây khoả ngắn ngủi nhưng làm hắn nghiện, nhưng làm hắn bức thiết khát vọng muốn được rong ruổi va chạm lại chỉ có một mình nữ nô này. Chủ ý không chạm vào nàng lặng lẽ bị thay đổi từ lúc nào, hắn hiện tại không ngừng muốn đem nàng giam cầm tại bên người, còn muốn đem nàng triệt để trong ngoài toàn bộ chiếm hữu hết.
Thích Già Thát Tu trong lòng hơi vui mừng, suy nghĩ trong giây lát hắn nhẹ giọng nói: “Vương nếu muốn được như ý nguyện thì nên xin giúp đỡ từ Pháp Vương.”
“Hừ, hắn tự tiện dùng dược vật tăng cường thân thể cùng sự mềm dẻo cho heo nhỏ, không phải là ám chỉ ta đem heo nhỏ giao cho hắn, làm hắn đi trước điều trị sao?” Tán Bố Trác Đốn cười lạnh nói, “Liệt, Pháp Vương vì cái gì muốn heo nhỏ làm tế phẩm? Ta không hy vọng đem heo nhỏ cả người hoàn chỉnh đưa đi sau lại nhận về một đống lòng phèo phổi bầy nhầy rách tung toé.”
“Pháp Vương đo lường tính toán ra heo nhỏ là trân quý tế phẩm cực kỳ có lợi cho việc tu luyện pháp lực, hắn cần đến là liên nữ song tu nên sẽ không đem heo như tế phẩm bình thường tách rời.” Thích Già Thát Tu đúng sự thật hồi bẩm, hắn dừng một chút lại bổ sung, “Có thể nhìn trộm hồn mắt thì trên người nhất định có không ít linh khí.”
Tán Bố Trác Đốn duỗi tay nhéo nhéo gương mặt xám trắng của nữ nô, cười như không cười mà liếc hắnmột cái, miệng lưỡi đột nhiên trở nên tà khí: “Liệt, phá đi màng trinh của heo nhỏ thì nàng còn có thể trở thành tế phẩm sao?”
“Pháp Vương từng nói linh khí của heo nhỏ ẩn núp ở trong đài sen của nàng, chỉ cần đài sen chưa từng lây dính tinh dịch của nam nhân thì làm vẫn trở thành tế phẩm được.”
“hắn nhưng thật ra biết bói toán, dặn dò đến cẩn thận a.” Mắt Tán Bố Trác Đốn lộ ra sự châm chọc, khóe môi nhếch lên một độ cong hoàn mỹ không rõ ý vị, giống như lơ đãng mà nói, “Bạch Mã Đan Tăng hấp thụ linh khí của heo sau đó là lợi dụng nàng trở thành ngươi làm *chung cực quán đỉnh đi?” Nghe hắn đặt câu hỏi, kỳ thật là chắc chắn phản bác không tha.
">*tôi chịu các nàng ạ
Thích Già Thát Tu rùng mình, vội vàng quỳ hai đầu gối xuống đất, cúi người dập đầu kính cẩn nói: “Thần thỉnh Vương thành toàn.”
“Ta nếu không thành toàn thì sao?” Tán Bố Trác Đốn nhướng mày, lạnh lùng cười hỏi.
“Thần liền từ bỏ *chung cực quán đỉnh.” Trán Thích Già Thát tu lẳng lặng mà dán ở thảm nhung, âmthanh đôn hậu trầm ổn như bàn thạch, không nhanh không chậm, không cao không thấp.
Tán Bố Trác Đốn nhìn hắn cúi thấp đầu chạm sàn nhà, qua vài giây mắt ưng lạnh lẽo dần dần nhạt đi.
“Cùng ta đi chùa Thác Lâm gặp Pháp Vương.”
“Tuân mệnh.”