Nô Tài

Chương 52




"Ta xem roi vô dụng, ngươi có biện pháp gì có thể dạy dỗ hắn?"

Tôn quản gia mắt ti hí như mắt chuột liếc về phía ta, hắc hắc cười như thú nói: "Chủ tử nhìn hắn như vậy da thịt non mềm, dùng roi có điểm đáng tiếc. Không bằng liền hạ chiếu như lần trước đối phó tên tiểu quan không biết nghe lời, đem hắn thưởng cho đám nô tài ở dưới, làm cho bọn chúng lộng trò hay, cấp chủ tử đẹp mắt."

.

.

.

.

Hắn trầm ngâm một lát, hướng ta bước tới, ngồi xổm xuống đùa nghịch mặt của ta: "Quả nhiên là hảo bộ dáng, chỉ sợ đám nô tài của ta vừa nhìn đã thèm thuồng."

Ta bị nỗi sợ hãi vô hình nắm lấy yết hầu, cả người run rẩy.

"Ngươi muốn thế nào?" Ta khàn khàn yết hầu hỏi.

Nhị vương gia cảm thấy buồn cười, nhẹ nhàng hừ một tiếng, hỏi ngược lại: "Ngươi nói ta muốn như thế nào? Chậc chậc, nhìn cái dạng này của ngươi, thật giống tiểu lang bị làm cho kinh hoảng, làm cho người ta phải trìu mến. Đáng thương như vậy, lại đầy người là huyết..." Hắn sắc mặt âm trầm, làm cho ta cảm thấy bất an không yên.

"Lão Tôn, " Nhị vương gia quay đầu, cười hỏi: "Nếu để cho Cửu đệ đến xem trò hay này, ngươi nói như thế nào?" Hắn cười đầy ác ý cùng ngạo mạn.

Tôn quản gia nịnh hót xoay người nói: "Khó có được chủ tử để tâm đến Cửu vương gia như vậy, sự tình tốt như thế này cũng không quên phần ngài ấy. Bất quá..." Hắn trang mô tác dạng nhíu mày: "Bất quá sợ Cửu vương gia chịu không nổi, tức giận tự làm hại bản thân."

"Ngươi cũng biết hắn sẽ tức giận tự làm hại bản thân?"

"Này..." Nghe ra ngữ nghĩa của Nhị vương gia có điểm không tốt, Tôn quản gia lập tức cúi đầu, chần chờ không biết xu nịnh thế nào.

Nhị vương gia biến sắc, hừ lạnh nói: "Ngươi cũng biết Cửu đệ hội tức giận, cư nhiên còn dám đưa ra chủ ý ngu xuẩn như vậy?"

Nhị Vương gia đột ngột thay đổi thái độ như vậy cũng khiến ta một phen giật mình.

Tôn quản gia mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, run giọng nói: Đúng vậy, là nô tài vô dụng, đưa ra chủ ý ngu xuẩn." Vội vàng tự tát miệng mình hai cái.

Nhị vương gia nhìn ta chằm chằm, buồn bã nói: "Đem ngươi phá hủy, nếu Cửu đệ thương tâm một hai tháng liền cho qua, bất quá chỉ là hủy đi một tiểu tử quật cường. Nếu Cửu đệ thương tâm cả đời, chẳng phải đã hủy đi một Vương gia? Hủy đi một thân đệ đệ của ta?"

Hắn từng chữ từng chữ nói ra lời thật trong lòng.

Nhị vương gia hít một hơi thật sâu, lắc đầu nói: "Đem hắn dẫn đi, miễn cho ta nhìn đến là lại tức giận. Các ngươi... đều đi xuống đi." Bóng dáng cư nhiên hiện ra vài phần chua xót tịch mịch.

Ta cả người huyết nhục mơ hồ bị mang về phòng, Kim Muội đứng ở cửa, xa xa nhìn thấy cả nhóm người đưa ta về, lại thấy rõ ràng bộ dángcủa ta, bị hù nhảy dựng lên, cấp tốc bước lên phía trước hỗ trợ đem ta dìu đến giường.

"Tại sao có thể như vậy?" Nàng nhẹ tay nhẹ chân giúp ta lau vết máu nơi khóe miệng, khóc ròng nói: "Thật đáng thương, bệnh cũ lại tái phát đây mà. Ngươi... Ngươi không bị đánh liền cảm thấy không thoải mái sao?"

Ta cau mày, không ngừng nhẹ nhàng rên rỉ, nghe nàng nói như vậy, gật đầu nói: "Không tồi, hôm nay bị đánh, còn cảm thấy thoải mái hơn mấy hôm trước buồn đến chết khiếp. Nói cho ngươi biết, ta nhìn tấhy Sanh nhi, cả người giống như được sống lại."

Kim muội khóe miệng căng thẳng, trên tay lưu loát chạm vào miệng vết thương một chút.

"A yêu! Đau!"

"Ngươi không phải cảm thấy được thống khoái? Ta khiến cho ngươi thống khoái!" Nàng giống như hồi phục năm đó đích mạnh mẽ, tay chống hông nói: "Sao trên đời lại có loại người như ngươi chứ? Cũng không nghĩ đến khiến người xung quanh đau lòng..." Thanh âm dần dần hạ thấp xuống, nước mắt lại tí tách rơi.

Nàng chăm sóc vết thương cho ta thật cẩn thận, cũng không có tái làm đau ta. Sau khi băng bó thỏa đáng xong, nàng thỉnhTôn quản gia đến, muốn phòng bếp chuẩn bị một chén cá chuối thang. (chắc là canh cá chuối nấu với vị thuốc nào đó???-)

Tôn quản gia giả lả cười nói: "Ôi, ta nói này Kim Muội, ngươi nghĩ trời đang lạnh thế này, chạy đi đâu tìm cá chuối thang?"

"Tôn quản gia, nơi này đường đường là vương phủ, đừng nói cá chuối thang, những thứ khó tìm hơn nữa cũng có thể tìm ra. Ngươi kêu phòng bếp làm là được."

"Hắc, ngươi nói không sai, khả cũng phải nhìn người uống xứng hay không xứng?" Tôn quản gia lấy ánh mắt xem xét ta, lạnh lùng nói: "Ngươi cho rằng hắn hiện tại vẫn là chủ tử? Phi, khế ước nô tài của hắn còn nằm trong tay của ta mà. Hắn hôm nay đắc tội chủ tử, nói không chừng buổi tối phải ngủ ở sài phòng đi. Đến lúc đó, Kim muội ngươi cũng phải nhấc chân chạy lấy người."

"Ngươi..." Kim muội trợn tròn mắt, bỗng nhiên đứng lên.

Tôn quản gia trêu tức nói: "Như thế nào, ngươi muốn thể hiện? Cũng không nhìn xem đây là nơi nào? Ngươi lúc trước cũng bất quá là nha hoàng của Cửu vương phủ, hiện giờ gọi ngươi vào Nhị vương phủ, đã là cất nhắc cho ngươi lắm rồi."

Kim Muội cắn răng, đứng nửa ngày. Rốt cục rầu rĩ tức giận nuốt xuống yết hầu, một lần nữa ngồi xuống.

"Ngài chậm rãi chờ cá chuối thang đi, lão Tôn ta không hầu hạ." Tôn quản gia cười rạng rỡ, lúc lắc đầu (như con bò) nghênh ngang mà đi.

Ta nằm úp sấp ở trên giường, nhìn Kim Muội thần tình nan kham, không biết tại sao, lại cảm thấy được có điểm buồn cười, mở miệng khuyên nhủ: "Đừng tức giận, loại nô tài này có cái gì hảo tức giận?"

Không ngờ một câu này vừa vặn đụng đến nỗi lòng Kim Muội.

"Ta cũng là nô tài." Nàng oán hận trừng mắt liếc ta một cái, chung quy không đành lòng, đứng lên chà xát hai tay nói: "Tự mình đến phòng bếp nấu cháo đi, cũng không thể để chúng ta đói chết." Rồi lại hấp tấp rời đi.

Ta vốn định ngủ một giấc, nhưng trên lưng thật sự là đau đến không có một khắc đình chỉ, căn bản không thể đi vào giấc ngủ, đành phải nhắm mắt lại chờ Kim Muội mang cháo đến.

Ta nghe như có tiếng bước chân tới gần, chậm rãi, có người xốc lên cái mền trên lưng, lộ ra miệng vết thương bên trong.

"Lạnh..." Ta nói thầm.

Một bàn tay, mang theo một chút hương thơm nhợt nhạt của dược cao, ở miệng vết thương của ta cẩn thận xoa.

Một lúc sau, vết thương đau nhức trên lưng như dịu lại.

Ta rên rỉ: "Thật thoải mái..." Mở to mắt, lại đột nhiên chấn động.

"Như thế nào? Nhìn thấy ta thực kinh ngạc?" Nhị vương gia lộ ra nụ cười hiền lành như Bồ Tát, tay vẫn không ngừng giúp ta thoa dược.

"Không sợ hãi mới lạ đó." Bộ trong Vương phủ này hết người có thể giúp ta thoa dược rồi hay sao mà hắn phải làm? Ta nuốt nước miếng, cẩn thận nói: "Ngươi có thể hay không để cho Kim Muội giúp ta thoa?"

"Nga? Vì cái gì?"

Bởi vì bằng tính tình hay thay đổi kia của ngươi, ta e ngại rằng lúc ngươi buồn buồn lại ở trên miệng vết thương của ta xát muối.

Ta đánh giá sắc mặt Nhị vương gia, quyết định vẫn là không cần ăn ngay nói thẳng thật là tốt: "Không tại sao."

Trải qua vô số giáo huấn thảm khốc, ta cuối cùng cũng biết như thế nào là "Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt ", phu tử biết được nhất định sẽ vui mừng đến khóc lớn ba ngày.(bệnh wá đi!!!!)

Nhị vương gia hít một tiếng, hỏi: "Ngươi rất hận ta, đúng hay không?"

Vấn đề này, ta muốn làm tuấn kiệt nên tích cực ngậm chặt miệng.

Nhị vương gia tự nói tự đáp: "Ta nghĩ ngươi rất hận ta. Ai... Kỳ thật, ta cũng không phải kẻ ác tâm như vậy, đưa ngươi vào trong vương phủ đã nhiều ngày, cũng không có không tốt với ngươi. Cẩm y mỹ thực, vàng bạc châu báo, tôi tớ mỹ nô, ta cưng chiều ngươi như đối với tình nhân. Ta không rõ, vì cái gì ngươi nhất định phải chọc tức ta, vì cái gì ngươi vẫn là không thể quên được Cửu đệ? Ta đường đường là một Vương gia, tương lai sẽ trở thành thiên tử, đối với ngươi ngoan ngoãn phục tùng, cũng bất quá... bất quá là muốn ngươi đối với thực tình mà thôi.

Hắn nói như than thở, ta nghĩ những người khác nhất định chứ từng thấy qua Nhị vương gia thương tâm như vậy.

Đáng tiếc, những lời này nói với ta cũng chẳng khác gì đàn gảy tai trâu.

Ta ngắt lời hắn: "Nhị vương gia, ngươi muốn tiếp tục đem ta giam giữ, không cho ta gặp tiểu vương gia sao?"

Nhị vương gia đột nhiên ngậm miệng, sắc mặt cũng đổi, hắn nén giận hỏi: "Ta nói nhiều với ngươi như vậy, ngươi nhất định cũng không để ở trong lòng?"

"Có có, ta có để ở trong lòng." Ta thuật lại một câu cuối cùng của hắn: "Ngươi cũng bất quá là muốn ta phải thực tình với ngươi thôi chứ gì. Bất quá trên thế giới nhiều người như vậy, ngươi vì cái gì cứ cố tình muốn ta? Ta là của tiểu vương gia, là của Sanh nhi mà thôi."

Hắn nghe đến đây thì thực sự thay đổi nét mặt, thất thần nửa ngày, miễn cưỡng khuyên: "Ngươi còn có cái gì không đủ? Ta cái gì cũng đều cho ngươi, tất cả đều là thứ tốt nhất thế gian, Sanh nhi có thể cấp sao? Hắn có thể kiên nhẫn như vậy đối với ngươi, cưng chiều ngươi, yêu ngươi? Ngươi ở trong vương phủ nhiều ngày như vậy, ta khả chưa từng có miễn cưỡng muốn ngươi. Hắn đối với ngươi hảo, ta có thể đối với ngươi rất hảo, hảo gấp trăm lần, một ngàn lần, một vạn lần..."

Ta khó hiểu nói: "Ngươi đối với ta như vậy lăn qua lộn lại, rốt cuộc nghĩ muốn cái gì? Ta cũng đã đáp ứng làm nô tài của ngươi, khả ngươi còn không chịu để cho chúng ta cùng một chỗ."

"Ta muốn ngươi thật lòng với ta." Nhị vương gia thở dài một tiếng, đem đáp án cuối cùng thật sự nghiêm túc nói ra.

Đáp án này, cùng với lời nói của tiểu vương gia ngày xưa thật sự có điểm tương đồng, và cũng là lúc tốt nhất để ta thể hiện bản lĩnh, khiến cho người ta phải dở khóc dở cười.

Ta nháy mắt mấy cái, cũng thật to thở dài một tiếng: "Ai, Nhị vương gia... Thật lòng, là phải dùng thật lòng để đổi a."

Câu này vừa ra khỏi miệng, Nhị vương gia giống như Tôn Ngộ Không bị Đường Tăng niệm chú, tức không nói nên lời.

"Ngươi..."

"Ta chưa từng thấy qua có kẻ lấy vàng bạc châu báu để đổi lấy chân ái, ha ha." Người khác đều nói ta khờ, ta xem Nhị vương gia càng ngốc hơn.

"Ngươi..." sắc mặt Nhị vương gia lúc này trông thật là đẹp mắt, hết đỏ lại tím, (bịn thấy ớn). Hắn hét to: "Ngươi làm càn!"

Tiếng rống giận chấn động cả nóc nhà, ngoài phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng loảng xoảng, ta quay đầu nhìn, cư nhiên là Kim Muội bưng cháo tới bị tiếng hô của Nhị vương gia làm cho sợ tới mức chấn động, toàn bộ đều đánh rơi xuống đất vỡ tan.

Ta còn chưa có mở miệng chê cười Kim Muội, nàng bỗng nhiên ngay cả những thứ bị vỡ trên mặt đất cũng không dọn dẹp, nhào vào phòng quỳ gối dưới chân Nhị vương gia khóc ròng nói: "Chủ tử, thương thế của hắn còn rất mạnh, người... Không nên tức giận..."

Nhị vương gia nổi giận đùng đùng nhìn ta, căn bản không hề lưu ý đến Kim Muội đang đau khổ cầu xin dưới chân.

Hiện tại, bên trong phòng chỉ có ta là nhẹ nhàng nhất, vẫn nằm úp sấp trên giường, nghiêng đầu nhìn Nhị vương gia.

Nhị vương gia im lặng nửa ngày, chỉ vào người của ta nói: "Ngươi... Ngươi thật to gan. Ngươi cứ như vậy lãng phí tâm ý của ta?" Bộ dáng của hắn, thật sự là tức giận tới cực điểm.

Kim Muội sợ tới mức mặt trở nên trắng bệch, không ngừng dập đầu nói: "Chủ tử, hắn là ngốc tử, ngươi đừng cùng hắn chấp nhặt. Hắn ở Cửu vương phủ tính tình đã như vậy rồi."

Ta cho tới bây giờ, cũng chưa từng nhìn thấy Nhị vương gia bị ta chọc tức đến như vậy, cơ hồ hít thở không thông.

Ta đối Kim Muội cười nói: "Kim Muội, ngươi không cần cầu hắn. Ngươi không thấy sao? Ta tuy rằng bị hắn giam giữ, bị hắn đánh, nhưng hắn cũng không có cách có được ta. Ha hả, ta đối với tiểu vương gia thực lòng hắn cũng nhất định không có cách ngăn cản..."

Lời còn chưa dứt, một bàn tay lộ gân xanh đã bóp lấy yết hầu của ta.

"Ô ô..." Ta nhất thời nói không ra lời, mặt đỏ bừng.

Kim Muội đứng lên, vội vàng cầu Nhị vương gia buông tay.

Một phòng đích điên cuồng.

Ta nghe Nhị vương gia rống giận cùng Kim Muội ai ai kêu, dần dần cảm thấy ngực khó chịu, đầu cũng còn không linh hoạt.

Bất quá, cho dù chết, ta vẫn là thích tiểu vương gia, hắn vẫn là không có cách chiếm được ta.

Trước mắt cảnh vật bắt đầu mơ hồ, trên lưng bởi vì động tác thô lỗ của Nhị vương gia mà bắt đầu đau xót kêu gào, ta nhắm mắt lại, khóe miệng hơi hơi cong lên.

Sanh nhi Sanh nhi, ta rất nhớ ngươi.