Nhìn thấy ta khí thế hiên ngang của bậc trượng phu, Trần Bá bị dọa đến sững người, lui hai bước: "Ngươi ngươi ngươi...". Đến cả nửa ngày chỉ một chữ "ngươi" như vậy, haiz.
"Lão Trần, ngươi đi ra ngoài". Tiểu Vương gia lên tiếng.
Chỉ cần một lời nói nhẹ nhàng là đã khiến cho Trần Bá đang run rẩy lẳng lặng rời khỏi. Trần Bá trước khi đi còn cố liếc nhìn ta một cái vừa như trách cứ, lại vừa như lo lắng.
Ai, ta thấy người này chính là quá mềm lòng, cư nhiên có điểm thực xin lỗi hắn đã khổ tâm vì ta.
"Hạ Ngọc Lang..." -Tiểu vương gia bỗng nhiên cất tiếng gọi.
Ta vội xoay người, hùng dũng oai vệ nhìn hắn.
Người này quả thật bộ dạng không tồi, cao lớn, thân hình cân đối, phục sức đẹp đẽ quý giá, ngồi ở ghế toát ra khí phách mà ai vừa gặp cũng đóan được xuất thân cao quý.
Đáng tiếc dài quá khỏa oai tâm(1), suốt ngày đối với ta tự cao tự đại, còn đánh người!
Từ khi thành chủ tử của ta, mở miệng ngậm miệng đều là "ngươi", "của ngươi", hôm nay mới lần đầu tiên quy củ hô to tên của ta.
Ta nghiêng đầu chăm chú theo dõi hắn: "Có chuyện gì?"
Đôi chân mày của hắn khẽ nhíu lại, lười biếng nói: "Mau qua giúp ta bóp chân."
Ta trừng mắt, há to mồm:
"Ngươi đâu phải cụ già tám mươi, sao lại phải giúp ngươi bóp chân?"
"Trần Bá nói với ta muốn điều ngươi đến ngoại viện, không làm người hầu cận cho ta nữa!"
Ta kêu to: "Ta dốt nát!"
"Không tồi, đúng là ngươi dốt nát." Tiểu vương gia cố ý chậm rãi gật đầu: "Bất quá ngươi có làm gì đều do ta định đoạt. Lão Trần cũng bất quá là một quản sự nô tài."
Hắn đem chân khoát lên tảng thượng, quay đầu liếc mắt nhìn ta một cái: "Như thế nào, không nghe phân phó? Tốt, dù sao ngày hôm qua đánh thế cũng còn ít, ngươi hiện tại vẫn còn đi được." Trên môi kia khẽ tươi cười khinh mạt,cao ngạo, làm cho người ta phải nghiến răng nghiến lợi căm giận.
Nếu có thể dùng ánh mắt sắc bén để phân định thắng thua, thì kẻ thắng đương nhiên sẽ là ta.
Bất đắc dĩ hắn không chịu dùng loại phương thức quang minh lỗi lạc này, mà lại dung cách đê tiện, dơ bẩn, hạ lưu để thắng. Hắn giương giọng kêu: "Người đâu!"
Lại đánh?
Trận đòn hôm qua còn chưa khỏi, ta lại cũng chẳng phải Thiết kim cương mà mỗi ngày mỗi đánh.
Vội vàng nhấc tay đầu hàng: "Biết, biết!Cũng chỉ là bóp chân thôi..."
Thật không còn chút khí phách, chính mình đối với mình tự phun nước miếng hổ thẹn.
Tiểu vương gia nở nụ cười, hắn cười thật quả đúng thời điểm. Dù nụ cười đó có đẹp đi chăng nữa, thì trong mắt ta vẫn chỉ là vô sỉ.
Không cam lòng bước đến, ta đành ngẩn người nhìn hắn.
Tiểu vương gia lại nhất định không bỏ qua cho ta: "Động thủ a, ngốc đứng làm cái gì?"
Trước kia xem tiểu nha đầu giúp ông nội của ta bóp chân, đều là quỳ trên mặt đất. Chẳng lẽ ta cũng...
Ta kiên quyết tự vấn lòng mà lắc đầu, bóp chân so với bị đánh, đương nhiên là chọn bóp chân; nhưng quỳ bóp chân so với bị đánh, ta sẽ chọn bị đánh.
Vấn đề ở đây là vấn đề nguyên tắc.
Phu tử dạy: kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt(2). Nhưng cũng chính hắn lại nói: đại trượng phu khả sát bất khả nhục.(3)
Nay đem tất cả đạo lí phu tử đã dạy ra suy xét lại thì hình như có chỗ đạo lý bất đồng. Chẳng lẽ ta ngày đó chọc ghẹo hắn nhiều lắm nên hắn cố ý loạn giáo báo lại phục(4)?
Tiểu vương gia chờ lâu mất kiên nhẫn, ho khan hai tiếng, nhìn ta chằm chằm, dường như xem chừng có cơ hội là kêu to lên "Người đâu, đem hắn ra ngoài đánh".
Không thể nề hà, ta cắn răng, đem một chân của hắn nhấc lên đặt ở trên bàn đối diện với mình.
Tiểu vương gia bị ta bỗng nhiên nhấc một chân lên thì cả thân mình đột nhiên ngửa ra sau, cơ hồ có thể ngã xuống đất. Hắn vội vàng ổn định thân thể, dùng ánh mắt đáng sợ nhìn ta trừng trừng, giống như sắp phát hỏa.
Ta ngồi lên tảng thượng chỗ hắn vừa gác chân, ngoan ngoãn giúp hắn xoa bóp chân.
Tiểu vương gia biến sắc, chậm rãi an tĩnh lại, tựa vào ghế.
Tựa hồ được ta bóp chân rất thú vị, hắn không ngừng nhìn ta chằm chằm, như thể trên mặt ta có cái gì đó khác thường lắm vậy.
Thật đáng ghét!
Ánh mắt hắn chẳng khác gì loài ruồi bọ. Ta đột nhiên ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt, liếc hắn một cái, dưới tay vô thức bóp mạnh chân hắn một cái.
"A!" Tiểu vương gia bỗng nhiên rút chân về.
Ta không nghĩ tới hắn lại có phản ứng như vậy, thẳng tay đánh mạnh xuống bàn, một thanh âm vang lên.
"Ngươi muốn đánh chết ta à?" -Tiểu vương gia nổi giận đùng đùng, chất vấn hỏi.
Ta đứng lên, mạnh mẽ lắc đầu: "Không có."
"Ngươi có!"
"Không có!"
"Tuyệt đối có!"
"Tuyệt đối không có!"
Có qua có lại tranh cãi nửa ngày, hai người đều đỏ mặt tía tai.
Chỉ cần hắn không cao giọng hô to "Người đâu, đem ra ngoài đánh " thì ta có thể cùng hắn đấu khẩu cả ngày.
Không ngờ hắn đã không có hô to gọi người tới, lại còn bỗng nhiên bật cười khúc khích.
Hắn cười trong lúc đó, nếu như bao nốt ruồi đen biến thành Dương quý phi, thì vẻ đẹp kia sẽ có bao người phải sợ hãi.
Hai chân ta mềm nhũn, thiếu chút nữa tái thật.
Tiểu vương gia tựa hồ quên đôi chân của mình vừa mới thiếu chút nữa bị ta xao đoạn, cười ha ha, chỉ tay vào ta nói: "Ngươi quả rất thú vị, ha ha, thật là có hứng thú."
Ta ngơ ngác nhìn hắn.Phi! Chủ tử của ta là một ngốc tử!
Hắn bước lại gần ta, cẩn thận nhìn, tựa hồ mặt của ta, như thế nào nhìn cũng nhìn không đủ.
Nguyên lai hắn so với ta cao một chút.
Hiện tại mới có cơ hội so sánh, đương nhiên là bởi vì ta ngày xưa thấy hắn không phải quỳ chính là dập đầu, chưa từng đứng cùng hắn như vậy.
"Ngọc Lang, ngươi có một phó hảo tướng mạo." Hắn tùy tiện nâng cằm ta lên: "Đáng tiếc thiếu một bộ hảo tính tình."
Hắn vừa nói vừa vuốt ve làm cho ta hựu tô hựu ma(5), cả người run lên.
Hỗn đản! Cư nhiên đùa giỡn nô tài.
Ta né ra khỏi tay hắn, tựa vào cạnh cửa, kêu to: "Không cho chạm vào ta!"
Hắn cười dài đi tới, như thể thợ săn thấy con mồi.
...
Ta từ trước hay đọc lén tạp thư, cũng có phú gia công tử ghẹo tình tiểu thư. Đọc đến đoạn khẩn cấp là ta lại thở dài.Ta chán nản vị phú gia công tử kia vì sao không phải ta. Ta tuy là công tử, nhưng không phải phường hạ đẳng, dám chặn đường trêu ghẹo con gái nhà lành.
Thật đúng là những chuyện kích thích người ta mà!
Không nghĩ tới ta hôm nay chẳng những không phải công tử, thành nô tài, còn muốn bị người khác đùa giỡn.
Báo ứng! Ta vì ngày đó mà nảy sinh ý nghĩ sám hối kỳ quái.
"Da thịt thật trắng mịn, ăn chắc cũng ngon lắm a" Tiểu vương gia lướt ánh mắt phóng đãng tiếp:" Ta bên dưới nô tài tôi tớ mấy trăm tên, nhưng không có ai giống như thế này. Kẻ từ nhỏ đến lớn được nuôi dưỡng nâng niu như một công tử. Gương mặt lại xinh đẹp, cơ thể cũng tốt, còn từng đọc qua thư sách, lão hạ quả thật không sai, thật khiến người khác mê mị"
Hắn vuốt ve bỡn cợt khắp mặt ta, tay lần mò rờ rẫm, lực tay lại vô cùng mạnh, ta dĩ nhiên ra sức giãy dụa song cũng không thể thoát khỏi...
Ta giận dữ hét lớn: "Ngươi trêu ghẹo nô tài! Ngươi bất luận đều không phải hảo chủ tử!"
Đang định thề sống chết không theo, cắn lưỡi tự sát.
Cánh cửa bỗng nhiên kẽo kẹt một tiếng bị đẩy ra, một trận làn gió thơm ùa tới.
Ta bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt trừng đắc lớn hơn nữa.
Vương phi trang điểm xinh đẹp, chễm chệ đứng ở ngoài cửa.
Thảm rồi thảm rồi, sự việc đã bại lộ. Chỉ sợ phải ban thưởng ta một ly hạc đỉnh hồng gọi là bảo tòan danh dự cho chủ tử.
Vì cái gì ta muốn là nô tài!
Không công bình, tuyệt đối không công bình!
Tiểu vương gia ngây người một chút, lập tức buông ra ta, hướng Vương phi hành lễ: "Hoàng ngạch nương tại sao lại xuất cung? Muốn gặp Sanh nhi,thì chỉ việc cho đòi là được rồi mà?"
Vương phi cái gì đều không có nhìn đến, chậm rãi ngồi xuống, bên cạnh thị nữ lập tức bưng trà.
Chỉ có ta, ngốc nghếch, hồ đồ đứng ở một bên, xem cuộc đối thoại không bình thường của mẫu tử hắn. Tiểu vương gia đứng ở bên cạnh ta, đột nhiên nắm lấy tay của ta.
Vốn đã đủ khẩn trương, còn muốn quấy rối!
Ta giống bị cẩu cắn một hơi, đem tay hắn quật ra, quát: "Đừng đụng ta!"
Lập tức nghe thấy thanh thúy một tiếng.
Vương phi toàn thân chấn động, bát trà trong tay rớt xuống.
Nghĩ lại, có phải hay không nàng có chỗ sợ ta? Hắc hắc, không khỏi đắc chí.
"Một chút cấp bậc lễ nghĩa cũng không hiểu, người đâu trói hắn lại"
Còn chưa đủ đắc chí thì bỗng nhiên nghe thấy tiểu vương gia tình thiên phích lịch (6)đích một câu.
Ta lập tức bị trói gô, ngay cả miệng cũng bị bịt lại.
Ai, làm người nô tài, chẳng lẽ thật không có một chút nhân quyền?
Ta cúi đầu nhìn xem chính mình, rốt cục bất đắc dĩ phải gật đầu.
Không tồi, quả thật không có. Ngay cả cẩu cũng không bằng.
Ai sẽ đi trói gô một con cẩu?