Mọi người đều biết, ta chưa từng làm việc nặng. Cho nên, tất cả hết thảy đều không phải lỗi của ta.
Ngày đầu tiên học chẻ củi, ta đem rìu phá hủy. Trần bá nói hắn thực bội phục ta, phải biết rằng người có thể đem rìu phá hư kỳ thật không nhiều lắm.
Ngoại viện có rất nhiều người làm việc nặng giống ta, cư nhiên đối ta chỉ trỏ.
"Nhìn kìa,đó chẳng phải là tên Hạ Ngọc Lang dám đá chủ tử đó sao."
"Yêu, xem bộ dáng kia, thật nghĩ không ra hắn như vậy lang tâm cẩu phế (tâm địa lang sói)."
"Chủ tử thương cảm lão nô tài Hạ gia ngày trước nên tên này vừa vào Vương phủ đã kêu hắn đến thư phòng thị hầu văn chương, cư nhiên như vậy to gan lớn mật, mấy đại nô tài của Hạ gia làm trong vương phủ, hiện giờ thể diện đều không còn."
"Chủ tử cũng coi như nhớ tình bạn cũ, rốt cuộc không có lấy cái mạng nhỏ của hắn, còn ân điển cho đến ngoại viện làm việc."
"Đi mau, tiểu tử này mắt lộ ra hung quang." ( =)), nhục wá!)
"Đúng đúng, đi mau, hắn đem búa rìu đều phá hủy hết, làm như vậy thì đến bao giờ mới được? Loại nô tài này ai dám chứa? Cũng chỉ có chủ tử chúng ta mới tốt như vậy chứa chấp hắn." (O_o tốt chỗ nèo?!)
Ta trừng mắt những người đó co đầu rụt cổ vội chạy trốn, một bụng tức giận không thể nào phát tiết, đem cái rìu đã bị phá hư ném sang một bên, chạy ra tìm Trần bá.
"Trần bá, ta không muốn chẻ củi!"
Trần bá lời nói thấm thía nói với ta: "Ngọc Lang, không cần lo lắng. Học chẻ củi cũng không dễ dàng, nhớ năm đó ta...."
Ai muốn nghe hắn phấn đấu làm nô tài để bị sai bảo?
"Ta vừa cầm rìu, đã nghĩ muốn chém người!" Ta nghiến răng nghiến lợi. ( O_o dạo nì em *lưu manh* dữ!)
Trần bá hoảng sợ: "Ngươi ngàn vạn lần không cần lại gây chuyện. Được rồi, ta giúp ngươi nghĩ biện pháp."
Ngọai trừ Trần bá và Kim muội, mọi người đều nhìn ta bằng ánh mắt quái dị. Giống như ta là một tên đáng sợ bị mắc bệnh hủi, hoặc là một tên điên có thể lên cơn cắn người bất cứ lúc nào.
Kỳ thật, ta bất quá chỉ là thừa dịp tiểu Vương gia không để ý đá hắn một cước thôi mà.(nhưng một cước đó cũng *phê* lắm à ~)
Phu tử nói, kẻ làm nhiều việc ác, đều có anh hùng đến trừng trị.
Vì cái gì trên đời này mọi người đều đem anh hùng xem như kẻ điên hay quái vật?
Trần bá giúp ta thay đổi công việc là chuyển vào trù phòng nấu nước.
Trông nom đại trù phòng là một đại nương cao lớn, nghe xong lời nói của Trần bá, cơ hồ bị dọa trắng mặt.
"Trần bá " đại nương giật nhẹ tay áo Trần bá, hai người đi đến một góc nói chuyện.
"Hắn chính là Hạ Ngọc Lang kẻ đã đá thương chủ tử sao?"
"Đại nương, đứa nhỏ này bất quá là nhất thời không hiểu quy củ. Chủ tử đều tha cho hắn, ngươi hãy cho hắn một cơ hội ở tại trù phòng học tập đi được không?" Trần bá buông nét mặt già nua cùng đại nương nói thầm: "Ta không thể không giúp lão Hạ chiếu cố tôn tử của hắn, ngươi cũng biết, hắn năm đó ở Vương phủ cũng chiếu cố ta không ít."
Thật là, ta cũng không phải là kẻ nguy hiểm gì. (thế lúc nãy ai bảo muốn chém người a~?)
Từ khi ra đời đến nay, tuy rằng mẹ của ta thường nói ta bướng bỉnh, gia gia của ta hay nói ta thích gây sự, nhưng cũng không đến nỗi là một sát nhân cuồng ma.
Đại nương quay đầu lại đánh giá ta từ trên xuống dưới, giống như ta quả thật là một tên sát nhân cuồng ma.
"Ngay cả chủ tử cũng dám đá, có thể trông cậy hắn việc gì đây? Vừa nhìn đã biết không thể an tâm giao việc cho hắn được rồi." Đại nương lại dè dặt hỏi: "Nói thực ra, hắn sẽ không hạ độc ở trong nước chứ hả?" (O_o oh my God! ý tưởng hay lắm, làm đc đó bé, cho tên Vương gia bát đản ấy *ngủm* lun:))
Ta quả thực thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Này tử lão thái bà, nàng nhất định không biết chủ tử của nàng đã ức hiếp con người thiện lương là ta như thế nào đâu nhỉ, chỉ đá thôi cũng là chưa đủ. (ừ đúng là chưa đủ *gật đầu đồng tình*)
Bởi vì ta hung hăng trừng mắt nhìn đại nương khiến nàng sợ tới mức cơ hồ té xỉu, cho nên trù phòng cũng rơi vào khoảng không im lặng.
Trần bá nhìn ta thở dài: "Ai, Ngọc Lang, ngươi như thế nào lại không hiểu chuyện như vậy? Ngươi như vậy hung trừng mắt đại nương làm cái gì? Hiện tại thì tốt rồi, ngay cả đại nương tốt bụng, rộng rãi nhất Vương phủ cũng không chịu thu ngươi."
Ta vô tội nhìn Trần bá. (*chớp chớp mắt*)
Thật sự ta phi thường, phi thường không rõ, rõ ràng chịu khi dễ chính là ta, bị trêu đùa chính là ta, bị chiếm tiện nghi cũng là ta, vì cái gì không ai đồng tình với việc làm của ta, cùng là hạ nhân bị tiểu Vương gia ức hiếp, lại không đứng về phía ta? (ai ngu đứng về phía em cho nó đánh hứ!)
Trách không được nô tài đều khiến cho người ta xem thường, chỉ trách bọn họ thiếu tự trọng. (chửi nặng a~)
Trở lại căn phòng nhỏ tồi tàn, ta ngồi ở bên giường, âm thầm cắn răng, cho dù ta thực là một nô tài, cũng tuyệt không lãng phí chính mình.
Kim Muội biết ta lại không được giao việc, cư nhiên lại nhạo báng: "Nhìn ngươi đi, cả ngày cứ như thiếu gia, một chút bổn phận cũng không biết, nếu không phải do Trần bá giúp, ngươi có thể làm được tốt cái gì?"
Ta cả giận nói: "Ta hiện tại có thể làm tốt cái gì được nữa? Không có tự do, không có tôn nghiêm, mỗi người đối ta đều khoa tay múa chân, đã vô cớ bị đánh còn muốn bị người chê cười!"
"Yêu, ngươi còn như vậy chống chế." Kim Muội hừ lạnh nói: "Ngươi làm nô tài như vậy, dám đánh chủ tử còn không an lòng làm việc, nếu gặp nhà khác, không phải bị kéo ra ngoài đánh gãy chân thì cũng là bị bán đi nơi khác. Vương phủ chủ nhân thật là tốt, ăn được ăn no, mặc cũng mặc hảo. Nếu đem ngươi bán tới nhà người khác, chẳng những ăn không đủ no, gặp tính tình chủ tử khó chịu, mỗi ngày đều có thể bị đánh."
Ta sửng sốt một chút, không nghĩ tới còn có thể bị bán đi.
Hỗn đản! Ta cũng không phải đồ vật, có thể như vậy bán qua bán lại sao chứ?
Nghĩ đến đây, ta ánh mắt đột nhiên sắc lại, răng cũng nghiến chặt.
Kim Muội sợ hãi, vội vàng an ủi ta nói: "Ngươi cũng không phải sợ. Vương phủ chưa bao giờ mua bán nô tài, thật sự không thích, nhiều nhất đánh một chút đuổi ra ngòai thôi."
"Ngươi vậy cũng là an ủi? Đánh một chút đuổi ra ngòai mà là ân huệ! Ta là một con người, vì cái gì bị bọn họ thích đánh liền đánh, thích đuổi liền đuổi?"
Lần này, Kim muội cũng bị chọc cho tức chết. Vùng vẫy, đứng lên dậm chân: "Hảo, ngươi có tiền đồ, ngươi so với ta có cốt khí. Nhưng ai cần cái cốt khí của ngươi? Hừ, rõ ràng là một tên nô tài, còn bày đặt có cốt khí?" Nàng nói xong, nổi giận đùng đùng bước ra khỏi phòng.
Trần bá vẫn bởi vì ta không được điều động làm việc mà phát sầu. Bởi vì hắn cảm thấy được, hảo nô tài là phải được người ta cho làm nhiều việc, hắn hiển nhiên cho rằng ta cũng nghĩ như thế.
Kỳ thật, không bị sai bảo làm việc, đối với ta mà nói mới là tốt nhất.
Trong vương phủ có rất nhiều đại thụ, trong vườn còn có rất nhiều cây ăn quả.
Gần đây không biết vì cái gì, rất nhiều chim chóc ở trên đỉnh đại thụ xây tổ đẻ trứng. Trong Vương phủ, nhiều người đã bị bọn chúng phá phách vô cùng phiền phức nên nhiều thị nữ đã tính chuyện phá bỏ tổ chim đi.
Dù sao nói nửa ngày, chính là ăn no, ngồi không rồi cũng thấy chán, muốn tìm mấy con chim này chơi.
Trần bá vừa nghe, cao hứng vô cùng, rốt cục cho là ta cũng đã bắt đầu chịu an phận làm việc.
Vì thế, ta bị phái đi phụ trách phá tổ chim và đuổi bọn chim đi.