Nở Rộ

Chương 53: Ngày đầu học đại học




“Anh Lương, cô Cố Minh Châu tới, cô ấy muốn gặp anh.”

Lương Phi Phàm bỏ công văn đang đọc xuống, nghĩ một lúc, nói nhỏ với C đang đứng phía sau mình: “Cố Yên hiện giờ đang ở đâu?”

C lập tức trao đổi vài câu qua điện thoại với A Hổ, rồi trả lời Lương Phi Phàm: “Dạ, đang ở thư phòng, đến giờ vẫn chưa ra.”

Lương Phi Phàm ngoảnh lại, thấp giọng nói với C: “Dẫn cô Cố Minh Châu tới đây, cẩn thận, không được làm cô ấy sợ.”

“Vâng.” C nhẹ nhàng trả lời rồi đi ra.

Chẳng mấy chốc Cố Minh Châu đã tới, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng ấy, nhìn thấy Lương Phi Phàm cũng chẳng buồn chào hỏi, lôi trong túi ra một phong thư rồi đặt lên bàn: “Giấy gọi nhập học của Cố Yên.”

“Cảm ơn!”

“Không có gì!” Cố Minh Châu mỉm cười, quay người bước đi. Chỉ là đến đưa một món đồ, cũng chẳng có việc gì khác.

Thế nhưng đi tới cửa, cô dừng lại một chút, do dự, hơi quay người, bất giác hỏi: “Cố Yên… con bé vẫn khoẻ chứ?”

Vẻ mặt Lương Phi Phàm thản nhiên, ngước lên cười, giọng khẳng định: “Rất khoẻ.”

“Thế thì tốt rồi, cảm ơn!” Cố Minh Châu như vừa thở phào nhẹ nhõm, quay lại cười rồi mở cửa bước đi.

Lương Phi Phàm lặng yên suy nghĩ rồi cầm giấy gọi nhập học đi về phía thư phòng.

Trong thư phòng, rất nhiều sách bị vứt lung tung dưới đất. Cố Yên ngồi ở một góc tường, đầu gục xuống gối, yên lặng, chẳng biết có phải đang khóc hay không nữa. Từ khi Cố Yên tới đây, Lương Phi Phàm cũng đã mấy lần nhìn thấy cảnh này, mỗi lần như vậy, anh đều rất đau lòng.

Nghe thấy tiếng bước chân, Cố Yên ngẩng lên, biết đó là anh, đôi môi cô liền nở một nụ cười.

Lương Phi Phàm ngồi cạnh, mỉm cười nhìn cô, rồi đưa giấy gọi nhập học ra. Tờ giấy nhập học màu đỏ ấy dường như đã chiếm hết mọi góc nhìn trong mắt Cố Yên, có chút giận dữ, cô ngay lập tức vứt tờ giấy gọi nhập học này đi thật xa.

“Sao lại thế?” Lương Phi Phàm hỏi. Cố Yên chẳng nói lời nào, anh nhẫn nại chờ đợi.

“Em… không muốn đi.” Cuối cùng cô cũng chịu mở miệng, lí nhí vài câu. Thực ra là không thể đi. Ngôi trường đó nằm ở thành phố mà có người nào đó cô đã hẹn thề tới đầu bạc răng long.

Lương Phi Phàm cười: “Được, không đi. Vậy em muốn học trường nào? Hãy nói với anh.” Anh nhẹ nhàng vuốt tóc, dịu dàng hỏi cô.

Cố Yên cắn môi, đôi mắt dường như đã ngấn lệ: “Ở đâu… ở đâu cũng được phải không anh?”

Lương Phi Phàm mỉm cười, gật đầu khẳng định.

Cố Yên lặng nhìn anh, không thể hiểu một người dịu dàng, bao dung đến nhường này từ đâu đã đến bên cô. Lúc trước, ấn tượng của cô với ba chữ Lương Phi Phàm chỉ vẻn vẹn đó là một anh chàng cao to, đẹp trai và tài giỏi. Thế nhưng, sau khi tỉnh dậy từ cơn ác mộng, anh đã ở bên cạnh cô. Đau khổ cùng cô, yên lặng cùng cô, dường như đã quen thuộc từ lâu lắm rồi.

“Nghĩ gì thế?” Lương Phi Phàm nhẹ nhàng hỏi.

Cố Yên nghe thấy giọng nói ấm áp ấy, bất giác khóc oà.

Từng giọt nước mắt rơi xuống, dường như trong tim của Lương Phi Phàm có một vết cứa thật sâu. Rất lâu sau, cô vẫn khóc. Lương Phi Phàm thở dài một tiếng, đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành cô. Cố Yên cứ thế gục đầu vào lồng ngực của anh, nước mắt cứ rơi.

“Đừng khóc nữa nào! Có chuyện gì cứ nói với anh. Cố Yên, có anh ở đây, có chuyện gì hãy nói với anh.” Khuôn mặt cô giờ đã nóng lên cùng những giọt nước mắt. Chợt cơn gió chiều nhẹ nhàng thổi tung tấm rèm cửa, ánh nắng dò dẫm từng bước trên tấm thảm. Đôi thanh niên ngồi ở góc phòng từ từ đi vào chiếc hộp thời gian, trở thành kỷ niệm ngọt ngào mãi mãi ở nơi ấy.

Trước khai giảng một ngày, Cố Yên đang sắp xếp hành lý trong phòng mình. Lương Phi Phàm gõ cửa bước vào, ngồi trên bục cửa sổ, mỉm cười nhìn đống hành lý vứt lung tung kia: “Em định ở ký túc thật à?”

Cố Yên bất chợt dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh: “Không… được sao?”

Lương Phi Phàm bắt gặp ánh mắt của Cố Yên đang nhìn mình, anh mỉm cười, nói: “Tuỳ em thôi. Nếu em muốn ở thì cứ ở, khi nào chán rồi thì nói với anh, anh sẽ đón em về, có được không?”

Cố Yên gật gật đầu, tiếp tục xếp đồ đạc vào trong va li. Lương Phi Phàm nhìn một lúc, thực sự là không thể chịu nổi, liền uể oải bước đến, lấy quần áo ở trong túi của cô đặt xuống giường, tự mình gấp lại, phân ra rồi đặt lại vào va li.

Động tác của anh rất nhanh, chuẩn mực tựa như hành động của một quân nhân. Cố Yên nhìn theo, chợt nhớ đến khuôn mặt của ai đó thời niên thiếu, đôi mắt tự dưng tối sầm lại.

Lương Phi Phàm sắp xếp gọn gàng quần áo mùa hè và mùa thu, gấp lại rồi cho vào va li: “Quần áo mùa đông thì để ở đây, khi nào trời lạnh, anh sẽ gửi đến đó cho em có được không?”

Anh đóng va li, quay mặt lại nhìn thấy những giọt nước mắt đang chầm chậm rơi, lòng anh bất giác trĩu nặng.

“Sao vậy?” Âm thanh ấm áp ấy lại càng làm Cố Yên khóc lớn hơn. Lương Phi Phàm chỉ biết ôm cô vào lòng: “Cô gái bé bỏng của anh, đi học xa cũng khóc cơ à? Được rồi, được rồi… ngoan, ngoan… Đừng khóc… Ngoan! Nhớ anh thì hãy gọi điện cho anh, anh sẽ tới đón em, có được không?” Đôi bàn tay anh nâng nhẹ khuôn mặt bé bỏng, lau đi hai hàng nước mắt, nhẹ nhàng trêu đùa cô. Cố Yên chẳng nói lời nào, đầu cô cứ thế vùi trong lòng anh, vòng tay qua eo ôm chặt lấy anh.

Lương Phi Phàm cứ như vậy cảm nhận sự ngọt ngào của cái ôm ấy. Đêm tĩnh lặng.

Ngày khai giảng, đích thân Lương Phi Phàm đưa cô đi.

Những học sinh khoá trước nhiệt tình đón tiếp học sinh khoá mới, từng người, từng người một giúp đỡ những người còn đang rất bỡ ngỡ ở đây: “Chào em, em lớp nào thế? Hành lý đâu? Để bọn anh giúp nhé!”

Cố Yên cười nhạt, chỉ vào chiếc Land Rover đang đỗ ở phía xa. Lương Phi Phàm đang dựa vào xe nghe điện thoại, thấy cô đang nhìn về phía mình, anh mỉm cười vẫy vẫy tay.

Cả một buổi sáng Lương Phi Phàm bận rộn làm thủ tục rồi chuyển hành lý. Khi đến được ký túc của Cố Yên thì áo anh đã ướt đẫm mồ hôi. Cố Yên lấy một chiếc khăn mặt, vào nhà vệ sinh thấm nước rồi đưa cho anh: “Này, anh lau đi.”

Lương Phi Phàm lắc lắc cánh tay đang bận rộn của mình, mỉm cười đưa mặt về phía cô. Khuôn mặt Cố Yên chợt ửng hồng, từ từ giúp anh lau mồ hôi.

Các thành viên trong phòng lần lượt tới đủ. Cả bốn người đều là người ở đây. Cố Yên cảm thấy rất thân thiết, rất nhanh, họ đã chụp ảnh chung.

Buổi chiều, sinh viên mới phải tham gia một hoạt động của trường. Lương Phi Phàm đưa Cố Yên đi ăn, đưa lại về trường rồi một mình lái xe tới công ty.

Khi Cố Yên về ký túc xá, ba người còn lại đang sắp xếp đồ đạc, ồn ào tranh luận về đồ dùng, mỹ phẩm loại nào tốt hơn loại nào. Cố Yên nhẹ nhàng bước vào phòng, ngồi trên ghế một lúc, cảm thấy thật vô vị, cô đứng dậy, mang đồ của mình ra sắp xếp.

Sau khi đến nhà họ Lương, mọi việc của cô đều được Lương Phi Phàm sắp xếp, vì thế, khi các bạn trong phòng hỏi nhãn hiệu và giá quần áo của Cố Yên, cô không biết trả lời ra sao.

“Woa! Cố Yên, mỹ phẩm của cậu là hàng cao cấp đó!” Một người trong phòng cầm lọ nước hoa rồi thốt lên.

Cho là bạn khen thật lòng, Cố Yên mỉm cười: “Tôi mang hai lọ, cho cậu một lọ đấy.”

Cả phòng được một phen sửng sốt.

Cô bạn bỏ lọ nước hoa xuống, cười lớn: “Không cần! Không cần! Cậu thật hào phóng quá!”

Cố Yên cho rằng đó cũng chỉ là lời khen ngọt mà thôi.

Nếu tự dưng có một người dùng toàn đồ hiệu, phía sau còn có người bạn rất giàu có lo lắng mọi việc cho, được sống trong hoàn cảnh sung sướng như vậy, thử hỏi có đáng ghét không đây?

Câu trả lời của ba người bạn cùng phòng Cố Yên chính là: “Vô cùng đáng ghét!”

Buổi tối, sau khi tắm xong, Cố Yên giặt quần áo ở bể nước, cũng đã hiểu ra đáp án của câu hỏi đó. Cô đổ quá nhiều bột giặt, giờ đang phải dội rất nhiều nước để hết bọt. Một người bạn cùng phòng đứng bên cạnh, giọng chua ngoa nói với cô: “Một tháng mỗi sinh viên chỉ được dùng một lượng nước cố định, nếu vượt quá quy định thì phí ký túc sẽ tăng lên. Cậu cứ dùng phí phạm như vậy, ba chúng tôi lại phải chịu thiệt rồi.”

Cố Yên vốn chẳng phải người tốt tính, lại mệt mỏi vì mấy bài quân sự, với không khí nặng nề trong ký túc, cô sớm đã chẳng vui vẻ gì rồi, sao có thể bỏ qua cho những người tự dưng “chọc bị gạo” như thế chứ: “Ví tôi để trên bàn, cần bao nhiêu tiền các cậu cứ việc lấy.” Cô tắt vòi nước, lôi bộ quần áo còn sũng nước vứt thẳng vào thùng rác, hất mái tóc rồi đi thẳng một mạch. Vì thế, những người trong ký túc càng ghét cô hơn.