Nở Rộ

Chương 34




Cả đoàn ào ào đi tới cửa hàng Thịnh Thế ăn khuya. Sau khi ngồi xuống, Lý Vi Nhiên thở phào vì mình còn sống sót ngồi đây sau vụ va chạm xe hơi với cột đèn đường, anh bắt đầu dẫn dắt mọi người xem xét lại nguyên nhân sự việc. Sau khi Vi Bác giành chiến thắng vụ đấu thầu, Dung Nham bị cha lên lớp cho thê thảm. Anh ta sớm biết Lương Phi Phàm sẽ cầu hôn Cố Yên trong buổi tối chúc mừng sự hợp tác giữa Vi Bác và Lương thị, lúc đầu anh ta không biết dùng cách gì để mời đại ca đến, và đưa Cố Minh Châu đi, vì nếu ở đó, Minh Châu sẽ vạch trần màn kịch của anh ta. Anh ta lợi dụng tâm tư rối bời của Trần Doãn Chi cộng với việc ngày thường Cố Yên vẫn tự đắc rằng Dung Nham sẽ không dám lừa mình, anh ta đã thành công khi dùng đoạn hội thoại mà cho đến giờ Cố Yên vẫn không sao tìm ra một kẽ hở chứng tỏ anh ta lừa cô. Đứa con của Trần Doãn Chi là có thật, vị hôn phu của cô ta đúng thật là đang muốn cưới người khác. Lương Phi Phàm cũng đã nói chuyện với cô ta, và còn nói nhất định sẽ ra mặt giúp đỡ cô.

Sau này Cố Yên có muốn tìm anh ta gây chuyện cũng không có cớ gì, đã nói là đừng có suy nghĩ nhiều, vậy mà Cố Yên cứ nghĩ làm gì cho mệt!

Sau khi Cố Yên đi chưa được bao lâu thì đến giờ phát biểu, Lương Phi Phàm từ phía sau bước vào, tất cả các nhân viên đã vào chỗ ngồi của mình, buổi lễ cầu hôn bắt đầu, nghệ sỹ dương cầm mà Cố Yên thần tượng cũng đã lặn lội đường xa tới biểu diễn tại buổi lễ, trên màn hình tinh thể lỏng lớn là những bức ảnh vô cùng lãng mạn của hai người do chính tay Lương Phi Phàm chỉnh sửa, trên đỉnh của chiếc bánh cầu hôn chín tầng là chiếc nhẫn độc nhất vô nhị trên thế giới mà Lương Phi Phàm phải mất ba năm đặt hàng khắp nơi, những bông hoa hồng tươi tắn được xếp thành dòng chữ “marry me”cũng nhanh chóng được đưa tới buổi lễ…

Tuy nhiên, không có gì là trọn vẹn, vì tìm khắp nơi cũng không thấy nhân vật nữ chính.

Trong lúc hỗn loạn, Tần Tang lặng lẽ biến mất từ lúc nào không hay rồi đột nhiên gửi tin nhắn về tra hỏi: “Cái cục thịt trong bụng Trần Doãn Chi là của ai?”

Lý Vi Nhiên vừa đọc xong đã sợ vã mồi hôi, lập tức trả lời bà xã, nói rõ trắng đen: “Chắc chắn, chắc chắn không phải của anh! Anh xin thề, anh chẳng quen biết gì cô ta cả!”

Đợi đến khi Lý Vi Nhiên hiểu rõ sự tình, lập tức đi tìm Cố Minh Châu và Lương Phi Phàm, căn cứ những tin nhắn đứt quãng mà Tần Tang gửi tới, ba người cùng nghĩ kế, Cố Minh Châu và Kỷ Nam phụ trách ở lại ổn định phía sau, Trần Ngộ Bạch và Tần Tống đi bắt kẻ tội đồ đã biến mất dạng từ lúc nào, còn Lương Phi Phàm và Lý Vi Nhiên chạy thẳng đến quán cà phê.

Lên xe chưa được bao lâu thì Tần Tang gọi điện đến, Lý Vi Nhiên im lặng lắng nghe một lúc thì dí ống nghe vào tai Lương Phi Phàm, bởi anh biết hạnh phúc của đại ca còn quan trọng hơn việc lái xe an toàn. Có lẽ do âm lượng được chỉnh quá to nên câu nói “mình yêu anh ấy” của Cố Yên truyền đến tai Lý Vi Nhiên rõ mồn một, Lương Phi Phàm đột nhiên đạp mạnh chân về phía trước, ngửa người ra phía sau như một chú ngựa khôn ngoan đang cất vó đứng lên, hai tay bám chắc tay cầm phía trên cửa xe… Anh đã có chuẩn bị trước, cứ khi nào bên kia đang nói thật lòng cũng có nghĩa bên này bọn họ dường như sẽ phải chơi trò mạo hiểm. Trong nháy mắt, cửa tiếp nhiên liệu rít lên ầm ầm như vừa bị đạp nổ, chiếc xe đi loằng ngoằng một đoạn rồi va vào lề đường, sau đó bẻ lái lao về phía trước trong tiếng ma sát chói tai của lốp xe. Lý Vi Nhiên mặt đầy nước mắt lẩm bẩm cầu khấn, Chị Yên à, chị bình tĩnh một chút đi! Có chuyện gì lát nữa nói riêng với đại ca em! Em cũng có vợ yêu, chị đừng làm em phải chết trẻ ở đây nhé!

Cả buổi tối tâm trạng Cố Yên đã rối tung, chẳng còn tâm trạng để ăn uống nữa, cô nghiêng người về phía Lương Phi Phàm hời hợt húp vài miếng canh. Lương Phi Phàm gắp thức ăn cho cô, kiên trì dỗ dành cô: “Em không thích ăn những món này à, để anh gọi món khác nhé?”

Cố Minh Châu thấy bộ dạng nũng nịu của cô thì lại nổi điên lên, cau mày lạnh lùng nói: “Lấy đâu ra mà lắm cái không thích thế hả? Ngoan ngoãn ăn cơm đi!”

Cố Yên nghe xong liền ngồi ngay ngắn cúi đầu ăn cơm, Lương Phi Phàm thấy cô chịu ấm ức như vậy cảm thấy đau lòng, lặng yên đưa mắt nhìn Cố Minh Châu, rồi vẫy tay gọi quản lý nhà hàng tới: “Mang cho tôi ít đồ ăn, nhớ làm ngọt một chút. Em có muốn ăn kem sau khi ăn cơm xong không?”

Anh ôm cô vào lòng hỏi ý kiến, Cố Yên chẳng dám ngẩng mặt lên dưới ánh nhìn không hài lòng của chị gái, cô đưa tay cấu vào đùi Lương Phi Phàm. Lương Phi Phàm nhịn đau cười với người quản lý: “Làm đi, mang thêm mấy suất kem nữa nhé!”

Anh cũng để ý thấy An Tiểu Ly đang nháy mắt tinh nghịch với Trần Ngộ Bạch khi nghe nói đến kem: “Anh em mà, phải đồng cam cộng khổ chứ! Sao lại để anh ấy chịu cấu một mình thế kia?”

Lúc giải tán, Tần Tang đứng ở cửa đợi Lý Vi Nhiên, Lương Phi Phàm đưa Cố Yên lên xe trước, rồi quay lại đến bên Tần Tang chân thành nói lời cảm ơn: “Tần Tang, cảm ơn cô!”

Anh biết, nếu không có người phụ nữ thông minh này, để Cố Yên tự nói ra những lời đó chắc cũng phải đợi vài ba năm nữa. Trước kia Lương Phi Phàm vẫn cho rằng, bà vợ của Tiểu Ngũ quá thông minh, anh rất không đồng tình với con mắt nhìn người của Lý Vi Nhiên, theo anh, phụ nữ mà kiến thức đầy mình sẽ rất khó để chung sống.

Tần Tang mỉm cười: “Không cần cảm ơn tôi, tôi nói thật đấy, đừng cảm ơn tôi, tôi làm việc này không phải để giúp anh, tôi chỉ đứng về phía Cố Yên thôi, tôi làm việc mà tôi cho là tốt cho cô ấy. Cho nên rất có thể một ngày nào đó anh sẽ rất tức giận với tôi, rủi như có ngày đó thật, tôi hy vọng lúc đó anh sẽ nhớ đến những lời này mà không trách tôi. Dẫu sao thì xuất phát điểm của chúng ta đều là vì một người.”

Lương Phi Phàm nghe những lời này của cô, lặng lẽ suy nghĩ một lúc rồi mỉm cười: “Trách sao được… Thôi được, tôi biết rồi. Tần Tang, tôi rất vui vì được quen biết cô.”

Tần Tang nhẹ nhàng nâng váy theo nghi lễ cung đình cổ điển: “Rất hân hạnh.”

Chả trách… Lương Phi Phàm bỗng nhiên hiểu ra, chả trách lúc đầu Tiểu Ngũ quyết tâm đến vậy, cả giang sơn cũng không cần.

Lương Hạo Thiên vẫn dáng vẻ cũ, lưng hổ vai gấu hai mắt long lanh, nhảy mạnh từ trên máy bay riêng xuống. Cánh quạt máy bay trực thăng tạo thành những làn gió mạnh, Lương Phi Phàm nghiêng người che chở cho Cố Yên, anh gật đầu cười lạnh nhạt với người cha từ xa tới. Cố Yên cười ngọt ngào, ngoan ngoãn tiến lên phía trước ôm Lương Hạo Thiên: “Bác Lương, chào mừng bác trở về!”

Lương Hạo Thiên cười hiền từ đáp lại: “Tiểu nha đầu nhà họ Cố đã lớn thế này rồi à? Nhanh thật, mới đó thôi đã trở thành thiếu nữ xinh đẹp rồi.”

Cố Yên cười rồi nói cảm ơn, cô bị Lương Phi Phàm kéo mạnh trở lại vòng tay anh.

Lương Hạo Thiên cau mày, lấy mất tờ báo mang từ trên máy bay xuống nhét vào tay con trai, trang nhất đều là những dòng tít giật gân – Tổng giám đốc Lương thị quỳ gối cầu hôn tiểu thư nhà họ Cố.

“Con trai, ta không thể không thừa nhận, con đã thừa hưởng tất cả các gen lãng mạn của ta và mẹ con.” Lương Hạo Thiên nháy mắt với con trai.

Lương Phi Phàm nhún vai, ôm Cố Yên vào lòng: “Đi thôi.”

Lương Phi Phàm định buổi tối sẽ cùng Cố Yên mở tiệc “tẩy trần” cho cha rồi hôm sau mới đi thăm Cố Bác Vân. Tuy nhiên, Lương Hạo Thiên sức khỏe vẫn rất dồi dào, ông nói lâu rồi không gặp đàn em cũ, bây giờ muốn đi thăm luôn.

Lúc mới đi, Lương Phi Phàm gọi điện thông báo cho Cố Minh Châu, tuy nhiên không tìm thấy cô. Bọn họ quyết định lên đường trước.

Cố Bác Vân rất cảm động, từ nhà đi ra rất xa để đón khách. Lương Hạo Thiên tiến đến vỗ mạnh một cái, Cố Bác Vân nín ho đỡ lấy: “Anh Thiên!”

“Sức khỏe cũng khá đấy!” Lương Hạo Thiên gật đầu khen.

Hai người đã lâu không gặp nhau, đương nhiên là muốn ôn lại chuyện năm xưa, bỗng chốc Lương Phi Phàm và Cố Yên trở thành người thừa. Cố Bác Vân cười xua tay: “Bọn trẻ các con ra ngoài chơi đi, để hai anh em ta nói chuyện thoải mái.”

Lúc Cố Minh Châu vội vàng đến thì cũng đã đến giờ cơm tối, trên con đường nhỏ bên ngoài cô gặp Lương Phi Phàm và Cố Yên đang đi bộ: “Hai người làm gì ngoài này thế?! Bác Lương đâu rồi? Cha đâu rồi?” Cố Minh Châu vồn vã hỏi.

Cố Yên chỉ vào trong nhà: “Cha và bác ấy đang nói chuyện bên trong chị ạ!”

Cố Minh Châu chẳng thèm bận tâm tới sự có mặt của Cố Yên, cô xông về phía Lương Phi Phàm trách móc: “Đã nói với anh là trước khi đến phải thông báo cho tôi biết, anh có não hay không hả?!”

Lương Phi Phàm hơi xị mặt. Cố Minh Châu quay người bước nhanh vào nhà. Cố Yên kéo tay Lương Phi Phàm, lè lưỡi: “Dạo này tâm trạng chị ấy không được tốt.”

Lương Phi Phàm thấy bộ dạng lanh lợi đáng yêu của Cố Yên thì đâu còn tâm trạng so đo với Cố Minh Châu, anh ngứa ngáy trong lòng, nâng eo cô lên cúi đầu hôn nhẹ, Cố Yên né tránh, chui vào lòng anh cười khúc khích.

Trên con đường nhỏ xíu, cơn gió mùa thu mang theo mùi vị của khói bếp bay đi khắp nơi. Hai người ôm nhau trong buổi chạng vạng êm đềm, ấp áp, chỉ cảm thấy trong nhân gian không gì có thể đẹp hơn thời khắc này.

Giọng nói già nua của Cố Bác Vân lọt qua cánh cửa khép hờ truyền ra tận sân: “Bệnh của tôi, tôi biết rõ nhất. Trước khi chết chỉ có nguyện vọng như vậy. Tôi vốn vẫn lo lắng sẽ chết mà không nhắm được mắt, lần này đa tạ anh Thiên đã lo chu toàn!”

“Đừng nói vậy chứ, giữa hai chúng ta không cần nói hai từ cảm ơn. Tôi vội vàng quay về cũng không phải chỉ vì chuyện cầu hôn này mà cũng vì muốn đến thăm anh. Tôi không biết rằng anh kiên quyết chuyện này đến vậy… Bây giờ thì tôi đã hiểu, chỉ là… thằng con trai của tôi, tôi không quản được nữa rồi, anh hiểu không?” Sự vững vàng và lão luyện trong con người đã từng trải qua bể dâu năm tháng thể hiện qua lời nói.

Cố Minh Châu nghe đến đây thì trong lòng bỗng cảm thấy nặng nề. Khi cô gõ cửa bước vào, Cố Bác Vân đứng dậy bắt tay với Lương Hạo Thiên: “Tôi hiểu.”

“Chào bác Lương! Chào cha!” Cố Minh Châu lễ phép chào hỏi.

Lương Hạo Thiên cười với Cố Minh Châu rồi quay người nói đùa với Cố Bác Vân: “Con gái anh đứa nào cũng như hoa như ngọc, chả trách anh lại phiền muộn đến vậy. Thế này đi, cứ gả Minh Châu cho Phi Phàm, chị chị em em chẳng phải cũng thế cả sao?”

“Bác Lương toàn nói gì đâu! Cháu cũng muốn lắm, nhưng đâu có phúc như a đầu ngốc em gái cháu. Hơn nữa, chuyện này nếu như Phi Phàm không chịu, ai mà bắt anh ta được.” Cố Minh Châu cười đáp.

Lương Hạo Thiên lặng đi trong chốc lát, lập tức hiểu ra điều gì đó, nhìn ánh mắt hai cha con đang đấu đá lẫn nhau, ông lắc đầu cười, đúng là mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.

“Thôi, tôi phải đi rồi, anh chú ý giữ gìn sức khỏe.” Lương Hạo Thiên vỗ vai Cố Bác Vân.

Cố Bác Vân vẫn muốn níu giữ, không nỡ chia tay: “Không làm thông gia được thì thôi đến ăn cơm cùng nhau cũng không được sao? Anh Thiên, anh từ xa tới, chắc chắn phải để tôi làm chủ nhà đãi anh bữa cơm chứ!”

Cố Minh Châu cũng vội vàng phụ họa: “Ngày nào cha cháu cũng nhắc đến bác, khó khăn lắm bác mới đến chơi một lần nên không thể để bác đi như thế này được? Bác ở lại ăn bữa cơm không được ạ? Cháu cũng đã nghe danh bác Lương đã lâu, vẫn muốn học hỏi bác chuyện trên thương trường.”

Lương Hạo Thiên lắc đầu: “Tôi vốn quay về vì chuyện hôn nhân của Phi Phàm… Bây giờ tôi đã nhận lời với anh rồi thì cũng không nên ở lại đây nữa để tránh sẽ thay đổi. Sáng sớm mai tôi sẽ quay lại Mỹ.” Ông vỗ vai người đàn em cũ.

Cố Bác Vân rất cảm động, lại có chút hổ thẹn: “Anh Thiên, tôi thật là… đáng chết.”

Cố Minh Châu nghe vậy thì chau mày, nhẹ nhàng ngăn lại: “Cha!”

“Được rồi, đừng nói những lời vô nghĩa thế! Anh giữ gìn sức khỏe cho tốt, chắc chắn tôi sẽ lại tới thăm anh.” Lương Hạo Thiên vỗ vỗ vai ông, gật đầu với Cố Minh Châu rồi đi ra.

Lương Phi Phàm vừa nhìn thấy cha đi ra thì đã biết đại sự không thành. Lương Hạo Thiên chỉ nói câu: “Cha đợi con ở trên xe” rồi đi ra ngoài.

Lương Phi Phàm nhăn mặt, Cố Minh Châu lạnh lùng bước ra: “Mọi người cứ đi đi, cha tôi hơi mệt nên hôm khác chúng ta gặp lại.”

Cố Yên lo lắng: “Cha sao thế chị?”

Cô muốn vào nhà nhưng bị Cố Minh Châu ngăn lại: “Cha đi nghỉ rồi, em đừng vào nữa. Không sao đâu, cha chỉ mệt chút thôi. Mọi người cứ đi đi.”

Cố Yên nghi ngờ, cố nhìn vào trong nhà, dù cô không muốn nhưng vẫn bị Lương Phi Phàm kéo đi.