“Em đã khá hơn rồi, anh có thể buông tay.” Không biết điện đã có lại
từ lúc nào, khi Thu Ý Hàm mở mắt tỉnh lại, liền phát hiện mình đang nằm
trong lòng Trọng Lâm, dùng một loại tư thế cực ái muội ôm anh, không
khỏi thoắt đỏ mặt.
Nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của cô, Trọng Lâm càng cố ý ôm chặt, sau đó
lại đột nhiên buông ra, làm như không có việc gì đứng lên phía sau cô.
“Bữa tối ra ngoài ăn đi, em mời anh.” Phải ôm cô lâu như vậy, hẳn là
Trọng Lâm rất mệt mỏi, còn để anh phải vất vả nấu cơm dường như không
hay lắm, mặc anh nghĩ như thế nào, Thu Ý Hàm cũng muốn cám ơn anh vừa
rồi đã an ủi tâm tình của mình.
“Vào giờ này, ngoại trừ chợ đêm đoán chừng những nơi khác đã đóng cửa hết cả rồi.” Trọng Lâm nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường, mang
theo giọng điệu như vừa gặp may nói: “Xem ra bữa cơm này em phải nợ lại
anh rồi, trước tiên em cứ chờ nếm thử chút tay nghề của anh. Em hẳn đã
đói bụng rồi, anh sẽ cố gắng làm thật nhanh.”
“Em giúp anh, tuy rằng em không thông thạo mấy việc này, nhưng em cam đoan sẽ không gây phiền phức cho anh.” Thu Ý Hàm kiểu gì cũng không thể không biết xấu hổ để cho anh một người bận rộn, cho dù trước kia chưa
bao giờ vào nhà bếp, hiện giờ cũng nguyện ý nếm thử một chút. Trước kia
cô từng nhìn má Trương làm việc trong bếp, ngẫm lại chắc là cũng không
khó mấy.
“Uhm… Vậy trước tiên em giúp anh đánh trứng đi.” Trọng Lâm đưa cho cô một quả trứng, “Công cụ trong ngăn tủ bên cạnh em đó.”
Thu Ý Hàm theo lới anh chỉ, mở tủ bát, nhìn thấy bên trong la liệt
các loại công cụ, cô cố gắng nhớ lại má Trương đã dùng cái gì. Bướng
bỉnh lấy ra một cái bát cùng một cái thìa, cô nhìn trộm Trọng Lâm một
chút, thấy anh không có ý kiến gì với hai món đồ này, thầm nghĩ, chắc
dùng thứ này đúng rồi. Nhưng rồi lại nhìn quả trứng trong tay, phải làm
thế nào mới có thể lấy thứ bên trong ra ngoài chứ? Trước kia cô ăn món
gì đều do má Trương chuẩn bị sẵn cả.
Trọng Lâm ở bên cạnh nhìn thấy cô cầm quả trứng trong tay xoay tới
xoay lui, đoán được cô khẳng định là không biết kế tiếp nên làm như thế
nào. Anh sớm đã cho rằng cô không có khả năng đã từng làm việc này.
Không muốn vạch trần cô, Trọng Lâm nghĩ một cách khác giúp cô giảm
bớt sự xấu hổ. “Đánh trứng là một môn nghệ thuật, nếu em còn chưa tiếp
thu được, anh sẽ dạy em.” Trọng Lâm lấy quả trứng làm mẫu cho cô xem, kế đó cố gắng giao cho cô làm những việc đơn giản nhất. Một giờ sau, mấy
món ăn đơn giản đã hoàn thành.
“Hôm nay em rất vui, thật sự, cám ơn anh.” Lúc gần đến nhà, Thu Ý Hàm cúi đầu nói với anh những lời này.
“Trong vòng một ngày, nghe em nói hai tiếng cám ơn, đối người khác mà nói hẳn là chuyện rất may mắn, nhưng vậy sẽ làm anh cảm thấy là do em
đang cố gắng bảo trì khoảng cách với anh, cho nên, về sau không cần phải nói với anh hai chữ này nữa.” Điều Trọng Lâm hy vọng chính là cô có thể thật sự xem anh là chỗ dựa, chứ không phải vài chữ gượng gạo như vậy.
Cho dù hiện tại Trọng Lâm còn lưu luyến cỡ nào, cũng chỉ có thể để cô xuống xe, đâu có khả năng không cho cô về nhà chứ!
“Ba ngày, ba ngày sau em sẽ cho anh câu trả lời, nhưng, hy vọng trong vòng ba ngày này anh đừng tới quấy rầy em.” Lúc xuống xe, Thu Ý Hàm để
lại những lời này.
Ba ngày sao, anh sẽ không để em có cơ hội cho anh câu trả lời không
đồng ý. Nhìn thấy Thu Ý Hàm vào nhà, Trọng Lâm lái xe nghênh ngang mà
đi.