Nợ Một Lời Xin Lỗi

Chương 57: 57: Em Có Gây Thù Chuốc Oán Với Ai Không





Hắn ngồi xuống ghế dựa người ra sau,cái mặt nạ bạc chính là làm hắn thêm dáng vẻ cao ngạo!"tôi muốn cafe không đường,và một ít bánh trứng"
"Tôi không có tâm trạng làm bánh" Vương Thừa Nhi dùng vẻ mặt lạnh tanh đáp trả
"Tôi cần sức để tìm mẹ em!"
"Uhm "cô trả lời xong xoay lưng trở ra ngoài!
Hắn không biết nên vui hay buồn!hắn không thể dùng thân phận Đoàn Thiếu Dương để yêu cô,bởi lẽ hắn đã đấu tranh tư tưởng trả thù,mặt khác hắn không thể cưỡng lại những việc làm lúc nãy!hắn bệnh tâm thần phân liệt sao?
Hắn không thích cô hôn người đàn ông khác! Rõ ràng bây giờ cô ta không rõ về người đàn ông đeo mặt nạ này mà!"thật dễ dãi"
Dùng tay xoa hai bên huyệt thái dương
"Grummm" điện thoại run
"Nghe"
"Sếp! Mất dấu cái xe đưa bà Vương đi,chúng xài biển số giả!"
"Liên hệ với tất cả cảnh sát trên toàn thành phố,và mở rộng ra quốc tế,tôi không tin chúng bốc hơi"
"Dạ sếp…"
Một lúc lâu sau Vương Thừa Nhi mang bánh và cafe lên,tay cô có một vệt đỏ lớn
"Đến đây" đợi cô đặt thức ăn lên bàn hắn vỗ lên ghế sa lon cốt ý bảo cô ngồi xuống

Vương Thừa Nhi lúc này như chú cún con,chỉ biết nghe lời
"Ngoan đưa tay đây"dưới ghế hắn lôi ra một hộp cứu thương nhỏ,bàn tay cô bị bỏng do lúc pha cafe sơ ý
Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô rồi dùng bông tăm bôi thuốc lên vết bỏng!
"Không quan trọng!anh tìm mẹ cho tôi đi,mỗi một phút giây trôi qua tôi không biết mẹ tôi sẽ ra sao" trên tay cô vẫn giữ chặt điện thoại,phòng khi người ở bệnh viện gọi,hoặc bọn bắt cóc tìm cô đòi tiền chuộc thì sao?
"Em yên tâm tôi cho người lật cả cái thành phố này lên rồi"
"Em có gây thù chuốc oán với ai không?"
"Lục Nhã Khanh" Vương Thừa Nhi cho rằng tất cả mọi thứ đều do cô ta
!" phải rồi "vừa nói dứt câu Vương Thừa Nhi đứng dậy
"Em ngồi đi!tôi cho người mời cô ta đến rồi"
Vương Thừa Nhi khựng người lại!nhìn người đàn ông trước mặt cô,hắn làm việc rất hiệu quả!
"Cộc cộc"
"Vào"
Một người vệ sĩ đi vào "lão đại,đưa cô ta đến rồi"
Vương Thừa Nhi chạy ra ngoài mặc kệ việc bôi thuốc chưa xong
"Cô ta đâu"
Tên mặt nạ bạc vòng qua eo dìu cô đi cùng "eo nhỏ quá" không bao giờ thấy cô ta lên kg…
"Tôi hỏi anh! Cô ta đâu"
"Đừng nóng tính"một tay hắn ôm eo con kiến của cô,tay còn lại hắn dùng một ngón đưa lên môi ra dấu cho cô yên lặng
Hắn dẫn cô xuống một tầng hầm.

.

trên những bật thang xi măng trắng khá rộng có thể bốn năm người giăng hàng ngang đi cùng còn được
Càng xuống sâu càng lạnh người,dừng lại ở bật thang thì đến một hành lang dài,hai bên bật thang chỉ có ánh đèn vàng trên tường,nhìn mờ ảo ma mị đến sởn gai óc
Cũng may từ đầu đến cuối hắn không hề buông cô ra,vòng tay của hắn lúc này thật là ấm áp và hữu dụng
Đi đến cuối hành lang,có một cánh cửa bằng sắt hắn gõ hai cái vào cửa tự khắc cánh cửa mở ra,"lão đại cô ta không khai gì cả"

Vương Thừa Nhi chạy vọt lại túm lấy cổ áo Lục Nhã Khanh"là cô đúng không?mẹ tôi đâu?"
"Không biết,Nhi cho dù tôi ghét cô cỡ nào thì tôi cũng không hề đụng vào mẹ Thanh đâu,cô tha tôi đi,nể tình bạn bè lâu nay" nước mắt nước mũi chảy ròng ròng Lục Nhã Khanh này đáng lẽ đi làm diễn viên mới đúng,hai tay ả bị trói ra sau ghế tóc tai rối bời nhìn thảm vô cùng
"Tin tôi đi Nhi,cho dù tôi có mười lá gan cũng không dám đụng đến mẹ Thanh đâu"
"Lục Nhã Khanh cô tưởng tôi tin cô chắc!có phải cô liên quan đến bọn bắt cóc tống tiền?!cô muốn làm lại chuyện đó một lần nữa đúng không"Vương Thừa Nhi không có bằng chứng gì cả!vì mọi thứ nghi vấn bây giờ điều dồn về Lục Nhã Khanh do có hiềm khích từ chuyện cũ!!
"Không không tôi thề! Nhi Nhi mình không hề làm chuyện đó với mẹ cậu"
Vương Thừa Nhi ngã khuỵ xuống đất đôi mắt như vô hồn!"vậy mẹ tôi đâu!"
Tên mặt nạ bạc vốn dĩ đã ép cung Lục Nhã Khanh nhưng hắn ta chắc chắn một điều,không phải do Lục Nhã Khanh làm!
Vuong Thừa Nhi đứng dậy rút từ eo ra một con dao nhỏ dạng chuỷ thủ,cô đưa lên mặt Lục Nhã Khanh"nói mẹ tao đâu" gương mặt cô lúc này đúng kiểu ác nữ,đôi mắt vô hồn chậm rãi,đôi môi không hé lớn chỉ thì thầm nhưng đủ để người nghe sởn gai óc,vì điên nữ này có thể để lại một vệt sâu trên mặt bất cứ lúc nào
"Nhi bình tĩnh"
Mũi dao gim nhẹ lên nước da trắng mịn,làm một vệt máu đỏ nhẹ dễ thấy đã chảy ra
"Aaaaaaa" "không tôi không làm tôi không làm"
Mũi dao dừng lại!con ngươi đen láy của Vương Thừa Nhi nhìn thẳng vào mắt ả ta
"Uh" cô trả lời ngắn gọn!
"Vệt này không sâu nhưng đủ để cho cô nhớ,tôi không phải là đứa dễ bị ăn hiếp!….

.

chỉ vì cô dám lấy lòng tin của tôi ra chơi đùa"
Tên mặt nạ bạc đứng khoanh tay trước ngực nãy giờ trong lòng hắn vô cùng thích thú cảnh tượng này,…một cô gái có ơn báo ơn có oán báo oán…nhưng…tại sao lại thiếu công bằng với Đoàn Thiếu Dương hắn vô cùng!nghĩ đến đó hắn lại trở về tâm thế phòng vệ trái tim!

"Nhi tôi không dám háy tha cho tôi đi,từ đây vè sau nước sông không phạm nước giếng"
Vương Thừa Nhi không nói gì đứng dậy đi ra ngoài…tên mặt nạ bạc cũng hất cằm ra hiệu thả ả ra
Vương Thừa Nhi đi thẳng ra xe,mặc kệ cho tên mặt nạ bạc gọi theo nãy giờ,hắn chỉ còn cách kéo tay cô lại
"Em nghe tôi gọi không"
"Tôi muốn đi tìm mẹ"
"Đi đâu"
"Cảnh sát"
"Tôi đã cho người phong toả hết thành phố,cảnh sát tôi cũng cho người đi báo rồi,tôi chắc với em một điều chúng không thể đưa bà ấy đi xa được"
"Thì sao!biết đâu mẹ tôi cần tôi ở đâu đó!tôi không thể ngồi yên chờ bà ấy quay về"
"Tôi đi cùng em"
"Không cần"
Nói xong Vương Thừa Nhi đi thật nhanh lại xe!cô rồ ga rời khỏi một cách nhanh chóng
Mặt nạ bạc vốn hiểu!chuyện gì cô ấy muốn dù có trời sập cũng không thề cản được.