Nợ Một Lời Xin Lỗi

Chương 21: 21: Chúng Ta Đang Liên Quan Nhau Đấy





"Ngọc Ngọc,con gọi con nhỏ đó đến đây"
"Dạ"
……
(Phòng chủ tịch)
"Cô cứ tập trung làm dự án đi,việc của cô để Siêu lo"
"Tại sao anh lại để tôi nắm vị trí này tôi không rõ,nhưng anh liều thật"
"Cô học kinh doanh bằng cấp nào cô cũng có! Cô muốn làm vị trí thư ký mãi à" Thiếu Dương vừa gõ bàn phím vừa nói chuyện,đứng bên cạnh nhìn như một nam thần,đây là mẫu đàn ông mà các cô gái hay mơ mộng đây mà
"Bắt đầu từ mai cô tìm Rose ký hợp đồng đi,không dễ như cô nói đâu"
"Nếu cái gì dễ thì chắc không có giá trị "Vương Thừa Nhi lẩm nhẩm
"Cô đang nói mình à"
"Tôi?"
Thiếu Dương ngừng gõ bàn phím xoay mặt đối mặt với Vương Thừa Nhi,đôi mắt lạnh sâu thẫm màu cafe đang xoáy sâu vào đôi mắt đen đối diện,làm đôi mắt to rậm trong veo của Vương Thừa Nhi bỗng dừng lại đứng im như bị hút hồn bởi ánh nhìn của Thiếu Dương
"Tôi đã đắc tội anh sao?thưa chủ tịch?"
"Chuyện ký hợp đồng với anh,đối với tôi đó là điều ko dễ dàng gì,sẽ là vết cắt của tôi sau này,mong anh nói chuyện tôn trọng"
Thiếu Dương nhấn nút số 2 trên điện thoại bàn …"Siêu vào đây"
"Vậy tôi xin phép " Vương Thừa Nhi cúi người chào định đi
"Hôm nay cô về sớm chuẩn bị đi tiệc"
"Trưa nay đi ăn cùng tôi"
"Tôi xuống nhà ăn của công ty cho tiện"
"Cạch" "sếp lớn em mới liên lạc với trợ lý của Rose nói cô ấy còn bên mỹ chưa về,có thể ba ngày sau mới về"
Rõ ràng anh ta bảo Siêu liên lạc Rose rồi,vậy mà còn ra vẻ không quan tâm lời mình nói
"Vậy ba ngày sau hai người đến gặp Rose,giờ thì đi ăn trưa"

"Đến chỗ cũ à sếp lớn?"
"Uhm"
"Tôi có thể ….

.

không đi được không" Vương Thừa Nhi miễn cưỡng cười để được tha
"Không"
Hắn ta chèn ép nhân viên thật sự luôn!!!!
….

"Tôi ngồi ở phía trước nha"
"Không"
"Anh bị gì vậy"Vương Thừa Nhi tỏ vẻ khó chịu cau mày hỏi!
"Cô quên mình là gì à!"
Tức lắm nhưng Vương Thừa Nhi cố kiềm
"Bỏ đi bớt gắt gỏng với anh để hơi sức tối nay lại đóng kịch cho bao người xem"
Ngồi trong xe cảm giác thở cùng bầu không khí chật hẹp trên xe thật sự ngột ngạt,tay cô mân mê mặt sợi dây truyền trên cổ
"Nó quý lắm sao?"
"Đã từng"
"Vậy sao không bỏ đi,cái gì đã qua không còn quý thì vứt đi"
"Cũng không liên quan gì đến anh"
"Chúng ta đang liên quan nhau đấy"
Mặt Vương Thừa Nhi đỏ bừng bất giác cúi mặt xuống…một cô gái chưa từng sợ gì như mình lại phải cúi gầm mặt để tránh ánh mắt hắn sao…Nhi ơi không lẽ mày động lòng với sắc đẹp của hắn sao?
"Grummmm…grummm" điện thoại run
"Alo"
"Cô qua phòng kinh doanh ngay, giám đốc đang muốn bàn việc với cô"
"Tôi đang.

.

" tút tút
Thiếu Dương nhanh tay giật lấy điện thoại tắt máy
"Anh làm gì vậy sao tắt điện thoại của tôi"
"Giờ này là giờ nghỉ trưa,hơn nữa tôi bảo tắt thì ai dám không"
"Anh…"
….

.


……….

Văn phòng giám đốc kinh doanh….

"Ba,con nhỏ đó dám tắt máy ngang rồi"
"Con thấy chưa,nó sắp làm thiếu phu nhân thì có gì không dám hả"
"Con tin chắc là nó trèo lên giường chủ tịch giở trò!chứ nhan sắc như nó,học thức chức vị như nó sao qua con được"
"Đừng khinh địch,con chuẩn bị để tối nay lấy điểm đi"
"Dạ ba"
….

Xe dừng ngay trước một quán ăn trang trí cổ điển,bước vào liền thấy hai chiếc đèn lồng đỏ rực được treo và hai con sư tử đá trước cửa lớn!
"Nhân Duyên Quán"
Đi vào trong nhân viên mặc sườn sám qua gối,vải gấm màu đỏ nhìn rất quyến rũ và nhẹ nhàng đứng dọc hai bên
Một người từ trong sảnh bước ra giữa hai hàng cúi chào
"Chào anh,mời vào!đã chuẩn bị món bây giờ anh vào em sẽ lên món liền"
Nhẹ nhàng quyến rũ là để chỉ người phụ nữ này! Nhìn cô ta rất sang trọng, tóc búi thấp quấn gọn đôi môi màu đỏ mận,rất đẹp…
Phòng này kín,được trang trí nhẹ nhàng tất cả bằng gỗ,bước vào trong đã nghe mùi trầm hương thoang thoảng mũi thật dễ chịu
"Lần đầu thấy anh dẫn phụ nữ đến "
Siêu nhanh miệng đáp trả sợ sếp nóng tính anh lại trúng đạn "cô ấy là thư ký Vương"
"A xin chào cô bé nếu món ăn có gì không vừa ý hay yêu cầu gì em cứ nói với tôi"
"Dạ cảm ơn chị,cứ lên món như mọi khi em ăn gì cũng được"
"Haha con bé dễ thương quá,anh tìm ở đâu vậy sao không dẫn đến đây sớm hơn vậy"
"Đủ rồi,tôi đói rồi"
"Cục súc quá" "cô bé chị tên là Chiêu An mai mốt thường đến nha"
Hjx đúng là không thể đánh giá người quá nhanh được,chị ấy thật hoạt bát khác xa lúc nãy dịu dàng,nhưng bây giờ thì dễ gần hơn thoải mái hơn

Món ăn được dọn lên kín cả bàn
"Chỉ có ba người ăn!sao anh gọi nhiều thế"
"Cũng đâu phải cô trả"
"Anh nói chuyện đàng hoàng chút được không"
"Đừng làm mất khẩu vị của tôi"
Trong bàn ăn Thiếu Dương gấp toàn bộ cà rốt quăng sang một bên,rau mùi cũng bị hắn ta vứt một bên…hành động này bị Vương Thừa Nhi phải để ý
"Anh…không ăn chúng à"
"Uh"
"Anh thật giống bạn tôi,cafe thì không đường,không ăn rau mùi,không ăn cà rốt,thậm chí không thích hương quế hồi"
Thiếu Dương dừng gấp thức ăn "cô bớt nói lại được không,đừng nhắc đến bạn cô trước mặt tôi"
Bản thân hắn biết Vương Thừa Nhi nhắc đến ai,cảm giác trong hắn vừa bực vừa lạ cảm thấy có gì đó khó chịu trong thâm tâm
"Cô ăn xong thì về thử mấy cái váy"
"Tôi có mà,không phiền đến anh đâu"
"Dù gì cũng là mặt mũi của tôi"
Xí.

.

cái tên thối này rõ ràng chê đồ của mình,thôi kệ dù sao cũng đỡ phải suy nghĩ tối nay mặc gì
"Tôi gói thức ăn thừa này về được không?"
"Tuỳ cô".