No Moral (Không Đạo Đức)

Chương 61: 61: Ăn Tối





Sehun lặp lại câu hỏi của mình, chỉ ra sai lầm của nhân chứng.

Giọng anh trầm và lịch sự.

Nhân chứng liếc nhìn luật sư bào chữa và do dự trước khi nói, "Giám đốc Jeong nói rằng có một bài báo về vấn đề này, và tôi đã nghe thấy nó khi cả hai chúng tôi cùng hút thuốc trong phòng họp.

Giám đốc nói rằng nếu ai đó mắc sai phạm thì giám đốc và kiểm toán viên phải chịu trách nhiệm bồi thường thiệt hại".
"Thông qua giám đốc Jeong, anh đang đề cập đến bị cáo phải không?"
"Đúng."
"Anh nói chuyện này với anh ta khi nào vậy?"
"Đó là vào khoảng đầu năm nay...!không lâu sau năm mới."
"Đó cũng là khoảng thời gian mà bị cáo phải gánh chịu những thiệt hại lớn cho phía tập đoàn.

Ngay cả khi họ là một nhân viên của công ty đi chăng nữa thì cũng không bình thường khi tự nhiên lại bàn tán về các điều khoản của Đạo luật Thương mại, trừ khi đó là một trường hợp cụ thể.

Thông thường, cố vấn của công ty hoặc những người có liên quan đến những vụ kiện của tập đoàn sẽ là người bàn luận về nó.

Anh có nghĩ là bị cáo đã làm điều gì cắn rứt lương tâm không?" Ngay khi Sehun kết thúc phần trình bày của mình, luật sư biện hộ liền đứng dậy.
"Tôi ​​phản đối.

Anh đang yêu cầu nhân chứng suy đoán."
Vị thẩm phán nhìn Sehun một cách nghiêm khắc.

"Chấp nhận phản đối.

Luật sư, xin vui lòng chỉ kiểm chứng với nhân chứng về những điều xác thực."
Sehun gật đầu và tiếp tục thẩm vấn.

"Được rồi, xin anhhãy nhìn vào đây.


Đoạn ghi âm này sẽ chứng minh rằng đây là sự thật."
Một luật sư từng làm việc dưới quyền của Sehun liền bật màn hình.

Đó là đoạn phim giám sát phòng họp của công ty.

Đoạn phim được ghi lại với sự đồng ý của tất cả các nhân viên tham dự cuộc họp đó, và cũng có 1 vài nhân viên vô tình ghi lại giờ giải lao của họ.
Sau khi chỉ ra rõ ràng rằng bị cáo đã lo lắng khi nói về Đạo luật Thương mại, Sehun quay trở lại bục nhân chứng.

"Anh vào công ty cùng lúc với bị cáo.

Chỉ có hai người mà thôi.

Vào thời điểm đó, đất nước chúng ta gặp khủng hoảng ngoại hối nên mọi người đều gặp khó khăn.

Sau khi ráo riết chuẩn bị trong thời gian khó khăn đó, có lẽ anh đã đổ máu, mồ hôi và cả nước mắt vào công việc vì lợi ích của công ty.

Đó là cách anh có thể ngồi ở vị trí của mình như ngày hôm nay."
"Chính xác thưa luật sư."
"Tuy nhiên, anh và bị cáo làm cùng một vị trí nhưng mức lương lại khác nhau.

Mức lươn của anh gấp đôi anh ấy đúng không?"
"Vâng, theo như tôi biết là vậy ạ."
"Sau khi làm việc hết sức chăm chỉ thì chỉ có đồng nghiệp của anh ta là được tăng lương, trong khi lương của anh ấy vẫn đóng băng như cũ.

Điều gì sẽ xảy ra nếu tất cả điều này là do nền tảng học vấn thay vì kết quả công việc? Đương nhiên, tâm lý con người sẽ dẫn đến việc cố ý bỏ qua..."
"Tôi phản đối!" Trước khi Sehun nói xong, luật sư bào chữa bên kia liền phản đối.
Sehun nheo mắt nhìn chằm chằm vào người bên kia.

"Tôi vẫn chưa nói xong."
"Cậu nên thẩm vấn với những câu hỏi bám sát thực tế.


Tòa án không phải là nơi để cậu suy đoán."
"Tôi đã kiểm tra dựa trên sự việc có thật.

Thực tế là mức lương của hai nhân viên này khác nhau và bị đơn đã không làm tròn nhiệm vụ của anh ta, dẫn đến thiệt hại hàng triệu đô la cho tập đoàn và đó là lý do tại sao có vụ kiện ngày hôm nay! Tôi đang suy đoán điều gì? Tôi rất tò mò muốn biết đấy."
Hai luật sư dường như bắt đầu tranh chấp nên vị thẩm phán đã ngăn họ lại ngay lập tức.

Một bầu không khí khó chịu không thể tả nổi đang treo lơ lửng trong căn phòng.
Yoonshin chăm chú theo dõi từng khoảnh khắc của phiên tòa và dần dần nhận ra rằng bầu không khí lạnh lẽo mà Sehun đã tạo ra, mục đích là để anh có thể đẩy cậu chuyện lên đỉnh điểm cao trào.
Vụ án này chỉ đơn giản là vấn đề giữa hai bên không cân bằng về mặt quyền lực, vì vậy Sehun không cần phải tìm kiếm sự yếu đuối của phía bị cáo.

Có lẽ đây là lý do tại sao anh gọi nó là một phiên điều trần đơn giản.

Tuy nhiên, lời khai cho rằng bị cáo trong lúc nóng giận đã cố ý gây thiệt hại cho công ty để được đối xử khác biệt, nên Sehun đang cố gắng kích động tòa án và cả khán giả trong phòng, khiến họ đi đến cùng một kết luận.

Ban đầu, có vẻ như bị cáo đã tỏ ra thật đáng thương khi bị đối xử phân biệt.

Nhưng mà ngay từ khi Yoonshin bắt đầu với ngành luật sư này thì cậu đã nhận ra rằng thế giới không vận hành theo cách đó.
Thật ngạc nhiên là sau một khoảng thời gian điều trần, mọi người lại có xu hướng ủng hộ bên mạnh hơn.

Họ không thương hại cho kẻ yếu hay chiến đấu vì họ nữa.

Sehun có lẽ sẽ tiếp tục tận dụng lợi thế này trong suốt phiên điều trần của mình.
Người nhân viên đó có lẽ đã làm việc chăm chỉ cả đời anh ta, nhưng sự thật thì anh đã mắc sai lầm...!
"Cảm giác không tốt như mình nghĩ, Yoonshin nghĩ.

Sehun trông thật hoàn hảo, anh trở lại trung tâm và nhìn xung quanh phòng xử án.

Mắt anh thoáng chạm vào Yoonshin- người đang ngồi trong góc phòng.


Khi Yoonshin nhận ra cái nhìn của anh, Sehun ngay lập tức quay lại như thể anh chưa từng nhìn về phía cậu, rồi anh tiếp tục khéo léo thẩm vấn nhân chứng.
Yoonshin cảm thấy như bị xúc phạm mà không có lý do.

Cậu cắn môi dưới.

Ngay sau đó điện thoại reo, và Yoonshin nhìn màn hình với biểu cảm phức tạp.

Cậu nói với Thư ký Tak rằng mình sẽ quay lại sớm, sau đó lặng lẽ rời khỏi phòng xử án.
Khi đã ra đến phía hành lang vắng người, cậu mới nhận cuộc gọi.
"Tôi là Do Yoonshin của Doguk đây ạ."
Sau khi im lặng lắng nghe người đầu dây bên kia, cậu cau mày, trông có vẻ phiền muộn.

Tuy nhiên cậu vẫn cố gắng tỏ ra tôn trọng nhất có thể và trả lời: "Tất nhiên rồi.

Tôi đã nghe tin từ chị gái của mình hôm trước rồi ạ.

Tiếc quá lịch trình tuần này của tôi kín mất rồi, nên hơi khó ạ.

Có thể là tuần tới hoặc tuần sau nữa thì sẽ ok hơn...!Vâng, tôi ổn với điều ấy ạ.

Vâng, chắc chắn rồi.

Khách sạn Taesan ấy ạ? Chủ nhật đầu tiên của tháng tới lúc 6 giờ chiều, tôi sẽ ghi ra giấy đây ạ."
Yoonshin cảm thấy yếu ớt, cậu đặt một tay lên trán và dựa vào tường.

Yoonshin không cảm thấy mình đang lên cơn sốt, nhưng thật kỳ lạ là nơi làn da cậu tiếp xúc lại nóng cả lên.

Cậu không thể để người bên kia nghi ngờ gì nên liền cố tỏ ra vui vẻ nói: "Không, có lẽ là không.

Tôi không nghĩ chị gái tôi có thể đến đâu nên tôi sẽ đi một mình.

Đây cũng không phải là cuộc gặp gỡ chính thức giữa hai gia đình, hơn nữa chúng ta mới gặp nhau lần đầu tiên thôi.

Tôi có thấy ảnh cô ấy rồi nên tôi sẽ nhận ra cô ấy thôi.

Được rồi, vậy xin chào ạ."

Sau cuộc điện thoại ngắn ngủi, Yoonshin thở dài thườn thượt.
Cậu không có bất kỳ ý nghĩ nào về hôn nhân.

Cậu thậm chí còn không có bất kỳ kỳ vọng nào về nó.

Không phải là cậu đang cảnh giác hay trốn tránh nó—chỉ là cậu không biết phải hình dung nó như thế nào mà thôi.
Yoonshin có những ấn tượng mơ hồ rằng mình sẽ gặp đúng người đúng thời điểm, và cuối cùng cậu sẽ kết hôn với người ấy.

Có thể một ngày nào đó, cậu sẽ bất ngờ gặp một người giống như chị gái mình, rồi cảm thấy như có một tia lửa dẫn đến tình yêu say đắm chẳng hạn.

Cậu hoàn toàn cởi mở với những điều như thế.

Cho dù cảm xúc của cậu có nóng bỏng hay nhạt nhẽo, thì số phận cũng sẽ đưa cậu gặp một ai đó, vào một ngày nào đó dù là cách này hay cách khác.

Tuy nhiên, chắc chắn đây không phải là cách cậu muốn.
Yoonshin thấy ổn với những buổi blide date.

Nếu như thật sự những buổi gặp ấy có ý nghĩa thì cậu sẽ đón nhận mà chẳng hề toan tính.

Tuy nhiên, mối quan hệ này là kiểu mà anh rể của cậu muốn, nên lồng ngực cậu như thắt lại.

Mặc dù đang chuẩn bị ly hôn nhưng chị gái cậu đã đích thân đưa ảnh của đối phương đến, điều này có nghĩa là anh rể của cậu thực sự đầu tư rất nhiều công sức vào vấn đề này.
Ít nhất mình phải gặp cô ấy một lần.
Nhưng dù cậu có cảm thấy hài lòng về cuộc gặp đó hay không thì kết quả đều khiến cậu lo lắng.

Nếu đó là trường hợp trước- giả dụ cuộc hôn nhân của cậu diễn ra suôn sẻ thì tình hình của cậu có thể sẽ rất tệ khi chị gái cậu ly hôn sau này.

Còn nếu đó là trường hợp sau và cậu hoàn toàn không nảy sinh bất kỳ tình cảm nào với đối phương thì sẽ thật kinh khủng nếu cậu ép buộc bản thân phải duy trì mối quan hệ với người kia một cách mù quáng.
Cậu cảm thấy mình như một đứa trẻ, không thể làm được gì hết.

Những người lớn cứ thế giữ kín bí mật của họ và làm tất cả những gì họ muốn, trong khi Yoonshin mắc kẹt ở giữa, bị cuốn đi mà không có gì để bấu víu.
Lúc này cậu chỉ muốn có ai đó đưa bàn tay ra cho cậu bám víu vào để bản thân không bị ngã.

Ngay khi nghĩ tới điều này, khuôn mặt điển trai của người nào đó xuất hiện trong tâm trí Yoonshin..