Có thể người đàn ông kia chọn trở thành kẻ xấu vì không muốn yếu đuối trước mặt kẻ khác.
Như thể đang đi trên vỏ trứng, Yoonshin cẩn thận lên tiếng.
"Ừm, luật sư Kang.
Về những gì anh đã nói với tôi lần trước..."
"Lần này chắc chắn là anh đang cố loại tôi ra đúng không.
Tôi bác bỏ."
"Tôi thậm chí còn chưa nói ra quan điểm của mình.
Tôi thực tế chỉ đề cập đến chữ m trong từ mở đầu thôi mà."
" Cho dù đó là phần mở đầu hay phần kết thúc thì cậu cũng sẽ không nghe thấy câu trả lời của tôi đâu, vì vậy đừng có nhìn chằm chằm vào tôi nữa.
Tôi không phải là một bức tranh đâu."
Sehun gầm gừ khiến Yoonshin giật mình.
Cậu biết rằng Sehun sẽ có thể cảm nhận được ánh mắt của cậu, nhưng cậu không nghĩ rằng nó lại rõ ràng đến thế.
Yoonshin bối rối.
Như thể bị bắt quả tang đang làm điều gì đó xấu xa sau lưng người khác, nên cậu bắt đầu cảm thấy xấu hổ.
Mặc dù Sehun đã bảo cậu đừng nhìn anh như vậy nữa, nhưng nó chỉ càng khiến ánh mắt đầy tò mò của cậu càng muốn đuổi theo người kia hơn mà thôi.
Yoonshin cảm thấy bối rối trước sự bốc đồng của mình nên đã nhìn đi chỗ khác và cắn chặt đôi môi của mình.
Trong khi Yoonshin bị phân tâm và thiếu tự tin bởi người kia thì thang máy đã đi xuống các tầng thấp hơn.
Bóng của hai người đàn ông vẫn phản chiếu trong cửa thang máy, nhưng Sehun không nhìn về phía Yoonshin nữa.
Khoảnh khắc điều này ghi dấu trong trí nhớ Yoonshin, cậu nhận ra—Sehun đang cố tình tránh nói về những gì đã xảy ra hồi đó.
Đồ nhát gan. Yoonshin thốt ra ba âm tiết đó trong đầu, và tiếng thở dài của cậu tan biến vào không gian.
Act 04
Nội thất trong căn phòng riêng này tựa như một chiếc thuyền buồm vững chãi.
Cảm giác như họ đang bồng bềnh trên những con sóng lăn tăn êm đềm, và trong suốt khoảng thời gian đó, Yoonshin cứ liếc nhìn Sehun.
Không lý nào người kia lại không cảm nhận được ánh mắt của người nhỏ tuổi hơn, nhưng anh vẫn tiếp tục lặng lẽ dùng bữa như thể chẳng có chuyện gì.
Thời gian cứ tích tắc trôi qua.
Sehun chấm khăn ăn vào miệng và nhìn thẳng vào Yoonshin, cậu đang ngồi đối diện anh.
Yoonshin đang chạm môi vào ly nước của mình nhưng cậu đã cẩn thận đặt nó xuống, đợi chờ Sehun.
"Anh có chuyện muốn nói phải không? Vậy mời anh.
Tôi cũng ăn xong rồi ạ."
"Vậy thì, tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề và hỏi cậu.
Mối quan hệ của cậu với luật sư Song là gì?"
Yoonshin không hiểu ý của câu hỏi nên đành phải đáp lại.
"Tôi không hiểu ý câu hỏi của anh."
"Cậu đã gặp cô ấy ba lần tại một khách sạn trước khi đến công ty—một lần để nộp CV và hai lần để phỏng vấn."
"Vâng, đúng v...- Làm sao anh biết?"
Môi Sehun nhếch lên một cách gượng gạo, và biểu cảm trên gương mặt của anh thay đổi.
Như để anh muốn khẳng định rằng đó không phải là ảo tưởng của Yoonshin, anh vội vàng hỏi tiếp.
"Cậu đã ngủ với cô ấy à? Cậu gặp cô ấy trong phòng khách sạn, phòng suite của khách sạn Taesan."
Yoonshin đang loay hoay không mục đích với chiếc khăn ăn của mình thì bỗng cứng đơ người.
Cậu không thể không cảm thấy máu trong cơ thể đã bắt đầu dồn hết lên hai đôi gò má của mình.
"Anh đang nói cái quái gì vậy...?"
Không có gì chắc chắn vào thời điểm đó cả nên sau khi tìm kiếm một nơi riêng tư để tránh con mắt tò mò của người khác thì cuối cùng họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đến một phòng khách sạn.
Mỗi cuộc họp kéo dài khoảng hai tiếng đồng hồ.
Cô thư ký của chị gái Yoonshin cũng có mặt vào mỗi lần meeting ấy.
Luật sư Song đã cho cậu biêt về môi trường và văn hóa làm việc tại công ty, cũng như đưa ra lời khuyên về cách làm việc tại công ty cho cậu trong tương lai.
Yoonshin kể cho cô ấy nghe về bản thân, chị gái, bố và phong cách làm việc của cậu từ trước cho đến nay.
Nói chuyện là thứ duy nhất họ làm trong căn phòng đó.
Tuy nhiên, việc qua lại khách sạn với một nữ luật sư lớn tuổi đã có gia đình nhìn có vẻ không hay cho lắm nên chị của Yoonshin đã ngăn mọi thông tin về cuộc gặp gỡ này để nó không bị rò rỉ.
Việc Sehun phát hiện ra một bí mật được giấu kín như thế khiến Yoonshin nhận ra rằng, mạng lưới thông tin của Sehun thực sự đáng sợ.
"Tại sao anh lại hỏi loại câu hỏi này?" Yoonshin hỏi lại, cậu không giấu giếm rằng bản thâ đang rất bối rối.
Sehun gõ bàn và trả lời một cách thờ ơ, "Tôi chỉ hỏi tránh trường hợp hai người có mối quan hệ riêng tư.
Ngay cả khi cậu là con trai của Giáo sư Do và có mối liên hệ với Tập đoàn Soohan đi chăng nữa thì sự lựa chọn của luật sư Song cũng thật kỳ lạ.
Handam, Taesan, Daeyoung—Tôi là một trong số ít luật sư đã làm việc với tất cả các công ty khổng lồ ở đất nước này.
Đương nhiên, tôi biết rất nhiều bí mật liên quan đến các dự án khác nhau của họ.
Vậy mà cô ấy lại trồng rễ của một trong những khách hàng ấy tại công ty? Rõ ràng là tôi sẽ phải nghi ngờ rồi."
"Anh có nghĩ rằng có mối liên hệ nào đó giữa chị gái tôi và luật sư Song, và vì Soohan nên tôi đã bán thân để có thể moi móc thông tin từ cô áy không?"
"Điều đó khá khó để có thể xảy ra, nhưng không thể loại trừ được?"
"Vậy nếu tôi ngủ với cô ấy thì sao?" Yoonshin vặn lại, ánh mắt cậu sắc bén hơn bình thường.
Cậu trông có vẻ kích động.
Sehun nhìn chằm chằm cậu chàng trước mặt rồi ngả người ra sau như thể mất đi hứng thú.
Yoonshin không biết rõ câu trả lời của người kia sẽ là gì, nhưng dù là gì đi nữa thì Sehun cũng đã đọc được sự thật trên khuôn mặt của Yoonshin.
"Vậy là cậu đã không làm điều đó."
"Tôi có nên làm điều đó trước khi mọi thứ quá muộn không?
"Cậu muốn vậy sao? Vậy đó sẽ là bằng chứng để khẳng định những nghi ngờ của tôi."
Việc Sehun nghi ngờ Yoonshin là hoàn toàn hợp lý.
Đúng như anh nói—Sehun là người nắm giữ rất nhiều thông tin bí mật của nhiều công ty.
Nếu Yoonshin ở vị trí của Sehun thì cậu cũng sẽ nghi ngờ như vậy.
Tuy nhiên, cậu không hiểu tại sao Sehun lại nghi ngờ luật sư Song, người mà anh biết từ thời thơ ấu, và cô ấy cũng là người đã hỗ trợ tài chính cho anh, làm sao mà anh ta lại có thể nghĩ cô ấy sẽ đâm sau lưng anh ta chứ.
"Anh sẽ làm gì với những bằng chứng đó?"
"Đó sẽ là một lý do chính đáng để chấm dứt hợp đồng với cậu"
Câu trả lời không chút do dự của Sehun khiến cổ họng Yoonshin như nghẹn lại.
Mục tiêu của câu hỏi không phù hợp và lố bịch đó khiến Yoonshin cực kỳ chán nản.
Có vẻ như việc nhìn trộm Sehun mỗi ngày đã khiến Yoonshin đơn phương cảm thấy bản thân có thiện cảm với Sehun.
Có lẽ đó là lý do tại sao cậu bốc đồng hỏi một câu hỏi mà lẽ ra mình không nên hỏi thì tốt hơn.
"Vậy nếu tôi ngủ với anh thì sao? Ai trong hai chúng ta sẽ là người bị sa thải?"
Ngay cả Sehun - một người luôn chuẩn bị sẵn sàng cho bất kỳ câu trả lời nào khi nghe thấy câu hỏi này cũng bị làm cho bối rối.
Anh mở miệng định vặn lại, nhưng rồi anh lại bật ra một tràng cười gượng gạo.
"Tại sao anh lại cười?" Yoonshin gắt lên..