No Moral (Không Đạo Đức)

Chương 14: 14: Chấp Nhận Thử Thách Tiếp





"Vậy tôi sẽ tham dự cuộc họp đó." Giọng điệu của Sehun rất lạnh lùng nhưng cuối cùng anh vẫn đồng ý thỉnh cầu của Yoonshin.

Yoonshin căng thẳng liền ngập ngừng một lúc trước khi bày tỏ sự cảm kích của mình.

"Cám ơn..."
Chưa kịp nói hết lời cảm ơn thì người kia đã bước tra khỏi phòng và đóng sập cửa lại.
"...anh."
Bờ vai thu hút kia dần biết mất khỏi tầm mắt.

Yoonshin vẫn cố dõi theo hình ảnh người kia bước đi và có chút thất vọng.

Hắn dừng lại ở bàn thư ký rồi nói gì đó với thư ký Tak, sợ hắn ta quay đầu lại nên Yoonshin đã cúi xuống.

Cậu nhặt chiếc cà vạt xanh của mình trên sàn, thắt lại nó và một luồng cảm xúc khó chịu ập đến.

"Tôi còn ghét điều đó hơn...!" Chính xác thì anh ta không thích điều gì cơ chứ? Mình đã làm sai điều gì sao? Không, mình không làm sai gì cả.

Anh ta có thể quyết định ghét mình hay không sau khi anh ta cho mình cơ hội nói chuyện với anh ta mà."
Sau khi ngó lơ cậu gần một tháng thì những lời vừa được thốt ra của cái tên tiền bối hơn tuổi cậu lại làm trí não cậu trở thành một mớ hỗn độn vô tổ chức.
Cách cậu được tuyển dụng vào công ty không chính thống cho lắm, ắt hẳn sẽ có nhiều người khó chịu vì điều ấy, nên Yoonshin nghĩ rằng mọi người không ưa cậu là bởi vậy.


Mặc dù tên tiền bối này chưa làm gì có lỗi với cậu cả, nhưng Yoonshin cũng chẳng ưa Sehun, nên cậu nghĩ rằng mình có thể hiệu được lý do tại sao.
Tuy nhiên, sau một tháng quan sát gã luật sư lớn tuổi hơn mình kia, Yoonshin nhận ra rằng có rất nhiều điều cậu cần học hỏi từ người kia.

Những tin đồn về Sehun có lẽ đã bị phóng đại quá mức bởi vì theo những kẻ đó, Sehun luôn làm những việc sai trái và chìm đắm trong sự trụy lạc hưởng thụ.

Nhưng chẳng phải vậy, Sehun thực sự đã nhốt mình trong văn phòng cả ngày để làm việc.

Trong lúc những cộng sự bị chôn vùi với một khối lượng tài liệu không thể quản lý được thì Sehun đã đưa ra đề xuất và giải pháp để giúp họ.

Hơn nữa, anh ta còn dành một khoảng thời gian nhất định để gặp gỡ các luật sư phụ trách chính và những luật sư ngoại quốc, thậm chí Sehun còn dành nhiều thời gian hơn để gặp gỡ khách hàng trong tuần.

Hơn thế nữa, anh luôn đi làm đúng giờ và ngày nào cũng làm việc ngoài giờ.

Nếu vụ án đó có cộng sự, thì anh sẽ dành ra 2 ngày cuối tuần để nghỉ ngơi.
Có lẽ anh ta đi hẹn hò vào cuối tuần chăng.

Hoặc có thể anh ta đang yêu xa chẳng hạn.

Một kẻ như anh ta chắc hẳn sẽ có một cô bạn gái người Mỹ gốc Hàn nhỉ?
Yoonshin tự lẩm bẩm một mình và dừng lại khi đã thắt xong chiếc cà vạt.
Khi chuẩn bị ngồi trở lại bàn làm việc, Yoonshin bắt chước Sehun, luồn ngón tay vào giữa nút thắt và cố gắng kéo nó xuống.

Mặc dù đã cố gắng tháo nút thắt một cách khéo léo như người kia nhưng quả thực nó không dễ dàng như cậu tưởng.
Tất cả những gì trong não cậu bây giờ là chuyện gì sẽ xảy ra nếu làn da của cậu và Sehun cùng lướt qua một chỗ.
"Nếu chúng ta chạm tay nhau thì sao?" Yoonshin nhanh chóng bỏ tay ra khỏi cà vạt, chỉnh lại tư thế.

Cậu cảm thấy hơi xấu hổ khi cảm nhận được sự đụng chạm của người đàn ông khác lên da thịt mình.

"Có lẽ cuối cùng anh ta cũng sẽ kết hôn với một người phụ nữ tử tế, nhỉ?" Cậu không thể tưởng tượng được viễn cảnh người kia sẽ ổn định và lập gia đình trông sẽ ra sao.

Sehun giống kiểu người coi tình yêu là thứ vô dụng nhất trên đời.

Điều đó càng khiến Yoonshin tò mò hơn.

Có lẽ nêu cậu vẫn trụ lại ở đây đủ lâu, đủ đến khi anh ta lấy ai đó thì có khi cậu lại được mời đến đám cưới của họ cũng nên.


Khi dòng suy nghĩ cứ thế lướt qua thì bản thân cậu lại tự hỏi tại sao mình lại có thể tò mò về những thứ vô nghĩa như vậy được cơ chứ.

Tới lúc này, Yoonshin mới nhớ lại và dán mắt vào đống tài liệu chất đống trên bàn làm việc của mình.

Cậu cảm thấy đầu bắt đầu quay cuồng khi cứ nhìn chằm chằm vào đống giấy đó.
"Hãy tập trung vào đống hồ sơ này trước nào!" cậu nói to với chính mình.
Cậu vội vàng với tấm bảng acrylic và đồng hồ bấm giờ đặt lên bàn.

Yoonshin quyết định tạm dừng tất cả công việc của mình để tập trung vào pro bono file mà Sehun đã đem tới.

Cậu ngồi vào bàn làm việc, chia núi giấy tờ thành các vụ án dân sự và hình sự, rồi bắt đầu đọc từng chồng tài liệu một.
Người giám sát của cậu đã nói rằng anh ta sẽ tham gia buổi đánh giá cậu, vì vậy Yoonshin sẽ cố gắng đạt điểm cao nhất có thể.
* * *
Cổ Yoonshin cứng đờ sau khi vùi mặt vào đống tài liệu cả ngày.

Cậu nâng đầu lên và xoa bóp chiếc cổ gần như đã đóng băng của mình.

Mỗi một cử động đủ cho cậu nhận ra cơ bắp của mình đang căng đến mức nào.

Còn chưa đủ tồi tệ nên mí mắt của cậu bắt đầu trùng xuống muốn đình công.
"Mình sắp chết rồi sao." Yoonshin liếc ra ngoài cửa sổ văn phòng của mình để kiểm tra xem còn ai ngoài đó mà cậu có thể nhờ vả, đem một cốc cà phê đến đây không, nhưng cậu chỉ có thể thở dài sau khi nhìn thấy căn phòng bên ngoài kia tối om.

Khi cậu kiểm tra lại đồng hồ thì kim giờ đã chỉ một giờ sáng.
Thời gian làm việc tại một công ty luật không phân định sáng chiều ngày đêm.

Nó được tính khi luật sư làm việc dù là thời gian nào trong ngày đi chăng nữa.

Đêm đã khuya nhưng thi thoảng vẫn có những ô sáng đèn trong tòa nhà văn phòng luật sư Doguk.

Chỉ là ánh sáng có ít hơn ban ngày chút thôi.

Nơi Yoonshin đang làm việc là tầng thứ 7, nơi chứa "nguồn vốn" của công ty, đây là nơi mà các nhóm luật tài chính và doanh nghiệp làm việc.

Các phòng làm việc tại đây chắc chắn sẽ được lấp đầy bởi nhiều luật sư cấp cao nên trừ khi là họ đang ở đỉnh điểm của một vụ án thì tầng này sẽ tối hơn những tầng khác.
Vào ngày làm việc thứ hai, Yoonshin nhận ra rằng vị trí phòng làm việc của cậu quả là sai lầm.

Đối diện trực tiếp với Sehun, chỗ của cậu dường như vượt qua các luật sư cấp cao khác trong team.
Luật sư cấp cao Song Mihee đã chỉ định phân công cậu qua phòng này, Yoonshin cũng biết cô ấy đã quyết định mạo hiểm và đánh cược để đặt cậu gần gũi với Sehun hơn.

Thấy Sehun không ý kiến gì về sự sắp xếp này nên Yoonshin đoán rằng có lẽ đây cũng là yêu cầu của chị gái mình.

Vì vậy, cậu đã cố gắng đi tới cùng cho đến tận bây giờ.
"Ugh, mình thực sự không thể chịu nổi nữa rồi." Yoonshin đứng dậy đi thẳng về phía phòng nghỉ.
Cạch.
Ánh sáng chói lòa len lỏi khỏi cánh cửa vừa hé mở từ văn phòng rồi hòa vào bóng tối.
(người ta xấu hổ á đáng iu ghia)
13.02.2023.