"Xin lỗi, nhưng em đã cố gắng hết sức..." Yoonshin bắt đầu, nhưng Sehun liền cắt ngang
"Tất nhiên là em đã làm thế—cho nạn nhân."
"Em cũng đã tính đến vị trí của khách hàng rồi mà.
Em không thể khiến anh tin em nhưng đó là sự thật ạ."
Sehun thở dài.
"Tôi thực sự có thể để mặc cho em xử lý công việc sao? Đây là một trường hợp nhỏ thôi, nhưng những vụ án của tôi lại ở một level khác đấy."
"Em có thể làm được.
Em sẽ chứng minh cho anh thấy em có thể làm được điều đó ạ."
Yoonshin hiểu Sehun muốn ám chỉ rằng bất kể quy mô của vụ án có lớn hay nhỏ như thế nào đi chăng nữa thì thái độ của Yoonshin sẽ không thay đổi, cậu luôn đứng về phía nạn nhân.
Tuy nhiên, thay vì nói điều đó và biến bầu không khí giữa cả hai trở nên căng thẳng thì anh đã kìm mình lại.
Sehun không muốn lãng phí thời gian của cả hai theo cách đó.
Sự lảng tránh này khiến Yoonshin thực sự nhận ra rằng cậu và anh đang hẹn hò với nhau.
Sehun nhìn cậu một lúc rồi bình tĩnh nói, "Tiền bối Song không muốn bị bẽ mặt.
Cô ấy giả vờ là một người dễ tính, nhưng đến những thời điểm quan trọng thì cô ấy còn lạnh lùng hơn tôi rất nhiều."
Yoonshin ngẫm nghĩ về lời khuyên của Sehun rồi dừng lại, cậu cảm thấy có gì đó không ổn.
"Vậy là anh đã gọi cô ấy là tiền bối nhỉ."
"Có vấn đề gì với điều đó sao?"
"Cô ấy thân với anh như thế, vậy mà anh lại nói với em rằng cô ấy là kẻ bất cứ lúc nào cũng có có thể quay lưng lại, rồi anh còn hỏi em và cô ấy đã ngủ với nhau hay chưa.
Chính xác thì anh muốn hẹn hò với ai vậy hả?"
Yoonshin mong rằng Sehun sẽ phớt lờ câu hỏi của cậu hoặc trả lời một cách mơ hồ như anh vẫn thường làm.
Sehun thường không hoan nghênh việc người khác quan tâm đến đời sống cá nhân của mình, thế nhưng hôm nay mọi chuyện đã khác.
Sehun nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của anh qua tấm kính đầy suy tư.
Như thể vẫn chưa đủ, anh còn chống tay lên cằm và cần thêm thời gian cho câu trả lời của mình.
Yoonshin lặng lẽ chờ đợi anh và nhấp nháp ly nước quá ngọt của mình.
"Tôi thích khi những nụ hôn có vị ngọt ngào." Khi nhớ lại những lời mơ hồ đó, trái tim Yoonshin lại bồi hồi biết bao.
Ly nước này chẳng hề theo ý cậu nhưng cậu lại bắt buộc phải uống nó.
Khi Yoonshin chấm nhẹ khăn ăn lên môi một cách vô thức, Sehun cuối cùng cũng nói "Tôi không biết cảm giác đó sẽ như thế nào – cảm giác tin tưởng một ai đó ấy."
Kang Sehun mà Yoonshin biết chính là ví dụ điển hình của một người cầu toàn.
Anh luôn tin tưởng bản thân và tài năng của anh cũng tỷ lệ thuận với sự tự tin của anh ấy.
Người đàn ông này hoàn hảo đến mức chưa bao giờ đặt niềm tin vào kẻ khác- đó là thuốc độc hay chính là thuốc giải của anh vậy nhỉ?
Yoonshin tin tưởng rất nhiều người—ba cậu, chị gái, bạn bè, đồng nghiệp và cả giáo viên đã dạy dỗ cậu.
Không chỉ thế, khi vừa lấy được bằng luật sư, cậu đã ngay lập tức đặt niềm tin vào những vị tiền bối trong ngành – những người luôn mở rộng vòng tay đón nhận cậu – và cậu cũng tin tưởng vào chính những khách hàng của mình nữa, à còn có cả những người có hoàn cảnh khó khăn cũng nằm trong danh sách ấy.
Yoonshin sống sót nhờ niềm tin và sự tin tưởng vào những người xung quanh mình.
Cậu không thể hiểu nổi cái cảm giác không tin bất cứ một ai là như thế nào.
"Có lẽ anh chỉ đơn giản là chưa nhận ra điều đó thôi.
Chính em đã từng trải qua điều này rồi.
Người ta nói tình yêu cũng vậy.
Đôi khi anh chỉ nhận ra sau khi mất đi người anh yêu," Yoonshin giải thích.
"Không có gì mà tôi không biết hết, em hiểu chứ," Sehun đáp trả.
"Sẽ có ngoại lệ mà?"
"Không." Sehun tự tin gật đầu với ý kiến của mình rồi trầm giọng nói thêm, "Đã có lần anh nghĩ rằng mình có thể giao việc của mình cho người khác."
Cảm giác có thể để lại thứ gì đó cho ai đấy—Yoonshin nghĩ có thể Sehun đã nghĩ như thế đấy.
Cậu dành cho Sehun một niềm tin khủng long to lớn.
Yoonshin chỉ có thể nghĩ ra một người có thể khiến Sehun cảm thấy như vậy, cậu nói.
"Luật sư Song?"
"Là ba em," Sehun nói.
Những lời mà Yoonshin không nghĩ rằng mình sẽ được nghe khiến cậu không thốt nên lời.
Như một cơn gió thoảng qua, ký ức về ngày tiễn cha ra đi ùa về.
Sehun đã bày tỏ lòng thành kính với cha cậu trong bộ vest đen bảnh bao và bước ra khỏi nơi kính viếng.
Yoonshin đã khóc rất nhiều đến nỗi cậu chẳng thể chào những vị khách đã tới đám tang của cha.
Cậu cứ thế khóc nấc lên phía cuối hành lang, và cứ thế không do dự nắm lấy Sehun.
.