“Không phải, chủ thượng!” Tôi vừa thấy Công Tước xoay người muốn rời đi, vội vàng nói: “Chính là Tuyết Sư là một thần thú, tại sao ngài lại gọi nó là ngu ngốc chứ?”
“Nó mà không ngu ngốc sao?! Hừ!” Công Tước khinh thường hừ lạnh một tiếng, “Nó nếu không ngu ngốc, sao lại coi trọng ngươi? Nghe lời ngươi nói? Nó nếu không ngu ngốc, sao lại ngoan ngoãn mặc cho ngươi sờ nó? Nó nếu không ngu ngốc, sao lại đem thức ăn chia cho ngươi?” Vừa nói, Công Tước vừa đi về chủ tọa.
Công Tước một tay nâng cằm, lẳng lặng nhìn tôi. Tôi bị Công Tước nhìn chăm chú đến sợ hãi, bởi vì tôi căn bản không biết trong lòng Công Tước đang suy nghĩ cái gì. Hai mắt của Công Tước giống như hồ nước sâu, bình tĩnh nhưng làm người ta đoán không ra.
“Có chuyện gì?” Công Tước mở miệng hỏi, “Không nói lời nào? Nhìn dáng vẻ của ngươi hẳn là có rất nhiều lời muốn nói mới đúng nhỉ.”
“Chủ thượng… Tôi…” Tôi lo sợ bất an, khiến Công Tước khẽ cười nói: “Nói đi, ta sẽ không phạt ngươi.”
“Tạ ơn Công Tước chủ thượng!” Tôi hướng Công Tước cung kính hành lễ, sau đó nói: “Tuyết Sư là một thánh thú phân rõ thị phi. Tiểu nhân chưa từng làm gì vi phạm lương tâm, cho nên, Tuyết Sư mới có thể đối xử tốt với tiểu nhân như vậy. Cho nên, Tuyết Sư không ngu ngốc.”
“Ừm.” Công Tước gật gật đầu, miễn cưỡng mở miệng nói: “Karl, như vậy…” Công Tước lấy tay sờ sờ cằm, sau đó nói: “Bắt đầu từ ngày mai, Tuyết Sư cùng ngươi đều dời đến Tinh Viên đi.” (Tinh Viên: vườn ngôi sao)
“Chính là… Chính là… Chúa thượng… Đó là… Đó là… Nơi của ngài a!” Tôi nghe xong, vội vàng nói.
“Ta muốn nhìn xem rốt cục con sư tử ngu ngốc kia xem trọng ngươi chỗ nào. Quyết định thế đi, sáng ngày mai, ta muốn nhìn thấy ngươi cùng con sư tử ngu ngốc kia!” Nói xong, Công Tước cũng không quay đầu lại đi ra khỏi đại sảnh.