Nô Lệ Và Thú Dữ

Chương 7




Tôi thấy vẻ mặt mọi người trợn mắt há hốc mồm, trừ Phillip Công Tước vẫn biếng nhác như trước nhìn mọi chuyện xảy ra.

Đúng vậy, Tuyết Sư cũng không có tổn thương tôi, chỉ là đem tôi cùng đấu sĩ tách ra mà thôi. Nhưng mà, tôi từ trong ánh mắt nó nhìn thấy được sự bất mãn. Đúng vậy, đó là vẻ mặt bất mãn, thật giống như quản gia vĩnh viễn đều cảm thấy tôi làm việc rất ít, lâu ngày, lộ ra vẻ mặt đó.

Tôi vươn tay, sờ sờ lông Tuyết Sư, hoàn toàn bất chấp sự kinh ngạc của người chung quanh cùng thờ ơ lạnh nhạt của Phillip Công Tước.

“Không nên tổn thương bọn họ.” Tôi giúp Tuyết Sư sửa sang lại bộ lông rối loạn vì đánh nhau, hồi phục cảm xúc, nhìn Tuyết Sư nói: “Bọn họ cũng không phải là muốn làm hại mày. Hơn nữa, tao tin tưởng, bọn họ sẽ không bao giờ  dám làm như vậy nữa. Làm ơn, không nên thương tổn bọn họ. Tao biết, mày cũng không thích làm như thế, phải không?” Giờ phút này, tôi hoàn toàn quên tôi là một tên nô lệ, cũng không quản Tuyết Sư trước mặt nghe hiểu được lời nói của tôi hay không. Tôi chỉ lẳng lặng nhìn Tuyết Sư…

Không lâu sau, Tuyết Sư bỏ móng vuốt trên vai tôi xuống, chậm rãi thả lỏng cơ thể, thong thả bước về phía sau vài bước. Tôi biết, đây là biểu thị cho việc Tuyết Sư buông tha cho đám đấu sĩ công kích nó.

“Karl.” lúc này, Phillip Công Tước thản nhiên mở miệng, nhưng là, trong lời nói lại vô cùng sắc bén, “Ngươi, dường như đã quên ai mới là chủ nhân của Tuyết Sư rồi nhỉ.”

Tôi nghe xong lời của Phillip Công Tước, nháy mắt liền giống như cảnh tỉnh. Đúng vậy, tôi đã quên, tôi đã quên, tôi chỉ là một nô lệ, là nô lệ thấp hèn nhất trong tòa thành này… Có cái quyền gì mà ngăn Tuyết Sư giết người, huống chi, chọc giận Tuyết Sư đã được Phillip Công Tước ngầm đồng ý trước. Tôi cúi đầu, lẳng lặng chờ đợi, chờ đợi sự trừng phạt của Phillip Công Tước…

Phillip Công Tước thấy mặt tôi nháy mắt ảm đạm, khóe miệng hơi hơi cong lên, mở miệng nói: “Tốt lắm, xem ra ngươi còn nhớ rõ. Đem Tuyết Sư đưa về vườn thú dữ, rồi đến đại sảnh gặp ta.”

“Vâng, Công Tước.” Tôi nhẹ giọng đáp.

Phillip Công Tước nghe được câu trả lời của tôi, đứng dậy, nhìn những đấu sĩ trên đấu trường, lạnh lùng nói: “Các ngươi chính là một lũ phế vật! Tòa thành của ta không giữ những tên phế nhân, ta không muốn lại nhìn thấy các ngươi trong thành của ta! Jack, ngày mai tìm cho ta một nhóm đấu sĩ khác.”

“Vâng, chúa thượng.” Jack mặt không chút thay đổi hồi đáp.