“Phillip, tại sao ngươi không cho tên nô lệ kia cùng Tuyết Sư đấu với nhau?” Sau khi trở lại lâu đài*, Cole Tử Tước hướng Phillip Công Tước chất vấn.
(*ở đây dùng từ 古堡 – Cổ bảo = pháo đài cổ kính, ta dùng lâu dài cho… gọn câu văn)
“Đừng nóng giận, Cole.” Phillip Công Tước tao nhã ngồi trên ghế sa lon, thản nhiên nói: “Ngươi cũng nhìn thấy, Tuyết Sư căn bản là không muốn tổn thương hắn.”
“Có thể chọc giận Tuyết Sư! Tôi không tin, Tuyết Sư sẽ không đánh!!” Cole Tử Tước vẫn duy trì ý nghĩ của mình như trước.
“Tốt lắm, Cole.” Trong giọng nói của Phillip Công Tước ẩn ẩn hàm chứa một cỗ tức giận, đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Cole, nói: “Tuyết Sư là có linh tính thần thú. Cho dù chọc giận nó, chúng ta cũng sẽ không dễ chịu gì. Ngươi cứ ở chỗ này vài ngày, lần sau xem cũng được…”
Cole mặc dù không phục, nhưng vẫn gật gật đầu đáp ứng, trong lòng của hắn có tính toán khác.
“Karl!” Quản gia đi vào vườn của thú dữ kêu.
“Vâng, đại nhân.” Tôi vội vàng chạy đến trước mặt quản gia.” Công Tước muốn ngươi từ ngày mai trở đi mang theo Tuyết Sư, đến đấu trường báo cáo.”
“Chính là, đại nhân… A…” Tôi vừa định tranh cãi đã bị quản gia đạp một cái, quản gia hung dữ nói: “Không cần nghi ngờ lời nói của Công Tước, cùng năng lực của ta!” Dứt lời, quản gia cũng không quay đầu lại bỏ đi.
Tôi nhìn theo bóng dáng rời đi của quản gia, bất đắc dĩ xoa xoa bắp chân, may mắn là quản gia cũng không có dùng toàn bộ sức lực, bằng không… Ầy, quên đi, suy nghĩ của Công Tước, một người hèn mọn như tôi, một nô lệ thấp kém sao có thể thay đổi được? Chỉ là hi vọng Tuyết Sư không cần bị thương là tốt rồi. Không! Không! Không!!! Tuyết Sư là một loài thú thần thánh. Tuyệt đối! Tuyệt đối! Tuyệt đối!!! Sẽ không bị thương!!!!
Nội tâm của tôi không ngừng giãy dụa, nghĩ tới Tuyết Sư của tôi, đúng vậy, Tuyết Sư của tôi. Tôi bắt đầu chạy thật nhanh, hi vọng có thể nhanh chóng trở lại bên cạnh Tuyết Sư…