Nô Lệ Và Thú Dữ

Chương 20




“Công Tước, ngài muốn mang em đi đâu ạ?” Sáng sớm, Karl đã bị Công Tước kéo đi sâu vào bên trong khu săn bắn Tử Kim, phía sau còn có Tuyết Sư đi theo.

Đi đến trước một ngọn núi lớn, Công Tước dừng bước, ý bảo Tuyết Sư cùng ngài đẩy tảng đá to chắn trước ngọn núi ra. Nhìn qua thì tảng đá rất nặng, nhưng trước mặt Công Tước cùng Tuyết Sư thì lại đặc biệt nhẹ, rất nhanh liền bị đẩy ra. Hai người một thú tiếp tục hướng bên trong hang núi đi vào…

“A ~~” Karl thấy trong hang núi có hai con rồng rất lớn đang nằm ngủ, không khỏi sợ hãi kêu lên.

Hai con rồng lớn dường như bị đánh thức, chậm rãi nâng thân trên lên, phát ra tín hiệu nguy hiểm. “Là ta! Mang theo Tuyết Sư cùng bầu bạn của ta đến đây!” Công Tước cao giọng nói, gọi sự chú ý của hai con rồng. Hai con rồng quay lại nhìn Công Tước một lúc, dưới sự ngạc nhiên của Karl, mở miệng nói: “Không nghĩ tới, ngươi tới bây giờ mới đến.”

Công Tước bĩu môi, oán giận nói: “Còn không phải là do cái con sư tử ngu ngốc này sao! Cư nhiên bị người ta bắt được! Nếu không phải ta tìm được nó, bây giờ nó vẫn còn ở đấu trường đấy!” 『 Thì ra Tuyết Sư là vì tham ăn, bị Cole Tử Tước bắt được a. 』 Karl  thầm nghĩ, 『 Thì ra Công Tước là người tốt. 』

“Hừ!” Con rồng to lớn màu vàng (Kim sắc cự long) hừ lạnh một tiếng, quay đầu đánh giá Karl, “Đây là bầu bạn mà Tuyết Sư tìm cho ngươi à. Chậc… Chậc… Sao vậy kém hơn đời trước thế này?” Nói xong, còn lắc lắc đầu cảm thán.

Karl cảm thấy có chút mạc danh kỳ diệu, thế là, tự mình đem bản thân nhìn từ trên xuống dưới một cái, cũng không thấy được chỗ nào không ổn, liền chớp mắt to tròn nhìn Công Tước, hỏi: “Công Tước chúa thượng, tiểu nhân có gì không ổn ạ?”

*Mạc danh kỳ diệu; chẳng biết tại sao; không hiểu ra sao cả; không sao nói rõ được; quái lạ; ù ù cạc cạc; không giải thích được.

“Không cái gì.” Công Tước vẻ mặt nghiêm túc nhìn Karl, “Karl, em có nguyện ý cả đời đều ở bên cạnh ta hay không, không phải lấy thân phận nô lệ?”

“Công Tước?” Karl có chút khó hiểu, “Không lấy thân phận nô lệ?! Karl cái gì cũng không có, nếu không phải Công Tước mua Karl, Karl có thể đã bị bọn buôn người tra tấn đến chết rồi. Công Tước là chủ nhân, Karl là nô lệ a.”

“Không phải như thế, Karl.” Công Tước cố gắng giải thích cho Karl hiểu: “Ta cùng Tuyết Sư chính là phân thân của thần thú thời viễn cổ, khi bọn ta Hợp Thể thì sẽ là thần thú của tứ phương, là vua của muôn loài. Hai cái con thằn lằn này cũng chính là một trong các thần thú. Bọn ta có thể trường sinh bất lão, thanh xuân vĩnh viễn, nhưng mà, người yêu của bọn ta thì lại không thể, bọn họ sẽ đầu thai chuyển thế, không ngừng luân hồi. Cho nên, bọn ta đã lập một lời thề, dù cho người yêu của bọn ta biến thành bộ dáng gì, bọn ta cũng đều sẽ cùng bọn họ ở bên nhau, cả đời không rời xa! Ngay khi người yêu bọn ta chuyển thế, bọn ta sẽ phân thân, dùng phần thân thần thú lần tìm theo mùi bẩm sinh của người bọn ta yêu. Ta là phần thân người, linh hồn cùng thân thú tương thông, ta chỉ phải tìm thân thú, là có thể tìm được người ta yêu cả đời.”

“Công Tước, ngài… Ngài nói…” Karl có chút muốn hôn mê, Công Tước ngắt lời nói: “Đúng vậy, em là người yêu của ta. Em có nguyện ý cùng ta ở bên nhau không? “

“Karl thật sự có thể cùng Công Tước ở bên nhau sao?”

“Đúng, cả đời đều bên nhau!”

“Kia… Karl nguyện ý!”

“Nếu tiểu gia khỏa này đã nguyện ý cùng ngươi ở bên nhau, thì rèn sắt khi còn nóng luôn đi. Ngươi cùng Tuyết Sư của ngươi Hợp Thể đi.” Con rồng màu tím (Tử sắc long) có chút hâm mộ nói.

*趁热打铁: Sấn nhiệt đả thiết (rèn sắt khi còn nóng): câu thành ngữ này khuyên chúng ta “hãy hành động ngay lập tức để có cơ hội thành công cao hơn” cũng như chỉ khi thanh sắt còn nóng đỏ, chúng ta mới có thể dễ dàng rèn nó thành hình dạng như ý.

“Hợp Thể? Hợp Thể cái gì?” Karl tò mò hỏi.

“Đây là việc sau khi người yêu đáp ứng, bọn ta sẽ lưu lại chút ký hiệu cho người yêu, cũng thuận tiện để lần sau tìm kiếm.” Công Tước ôn nhu nhìn người yêu nhỏ bé của mình.

“Kia, ngài hiện tại phải Hợp Thể sao?”

“Ừm, hi vọng sẽ không dọa em sợ, Karl.” Nói xong, Công Tước hôn hôn lên trán Karl, đi về phía Tuyết Sư.

Tuyết Sư giống như biết là đã tới lúc Hợp Thể, bò dậy, đầu tiên ngửi ngửi Công Tước, tỏ vẻ thân thiết. Ngay khi Karl còn chưa kịp phản ứng, mở miệng to như chậu máu, lộ ra hàm răng bén nhọn, răng nanh sắc bén lạnh như băng, ngay lập tức cắn phập vào cổ họng của Công Tước. Karl nháy mắt liền hôn mê bất tỉnh, nhưng mà, nghi thức vẫn còn tiếp tục…

Hai con rồng Tử Kim thấy Karl hôn mê, cũng không quan tâm tới cậu, mặc cậu dựa vào trên tường đá.

Lúc này, từ trong cổ họng Công Tước bay lên một hạt châu nhỏ, sáng long lanh. Hai con rồng Tử Kim dùng răng nanh cắn móng vuốt chính mình, đem máu màu tím cùng màu vàng nhỏ lên hạt châu. Hạt châu giống như có linh khí, bay về phía Tuyết Sư. Tuyết Sư há mồm đem hạt châu nuốt vào bụng, chỉ chốc lát sau, từ trong miệng Tuyết Sư phun ra một làn khói trắng, bao quanh cả người Tuyết Sư. Giây sau, Tuyết Sư chậm rãi thu nhỏ lại, biến thành bộ dáng của Công Tước. Chính là, sau khi Hợp Thể thì Công Tước so với trước càng thêm cao lớn, tóc cũng dài ra và biến thành màu trắng. Lúc này, Công Tước cả người trần truồng, nhìn thấy Karl đã ngất đi, vội vàng chạy đến bên người Karl, đem Karl ôm vào trong ngực. Xoay người nói với hai con rồng Tử Kim: “Cảm ơn, thằn lằn! Ta mang Karl đi đây!”

“Uy!! Sư tử thúi!!” Hai con rồng Tử và Kim bị gọi thành thằn lằn đương nhiên là muốn tức giận tìm Công Tước tính sổ, nhưng mà, Công Tước của chúng ta chạy trốn rất là nhanh đó nha, đương nhiên là chạy mất tiêu rồi, cũng chỉ còn lại có hai con rồng to bự tự mình gào rú…