“Công Tước, chúng ta đã tới khu săn bắn Tử Kim.” Jack hướng Phillip Công Tước báo cáo.
“Ừm, đã biết.” Âm thanh trầm thấp biếng nhác như cũ của Công Tước truyền ra từ sau bức màng mỏng, rồi mới, tao nhã mà không mất đi sự lưu loát nhảy xuống xe ngựa. “Karl, đến.” Nói xong, hành động của Công Tước khiến người ta chấn động, ngài ấy cư nhiên hướng thân là nô lệ như tôi, vươn cánh tay, muốn đỡ tôi xuống xe. Vốn dĩ, Công Tước muốn tôi cùng ngài ấy ngồi chung một xe, đã làm người ta kinh ngạc lắm rồi, hiện tại, tôi càng thành tâm điểm để mọi người chỉ trỏ. Chính là, Công Tước thoạt nhìn dường như cũng không thèm để ý, cố ý đỡ tôi xuống xe.
“Các ngươi đều trở về đi, mười ngày sau, lại tới nơi này đón ta.” Công Tước kéo lấy tay của tôi không buông, lại phất tay vẫy Tuyết Sư tới, nói.
“Nhưng mà, Công Tước…” Jack còn muốn nói gì đó, lại bị Công Tước cắt ngang.
“Ngươi muốn nghi ngờ quyết định của ta?!” Âm thanh của Công Tước không lớn, nhưng ánh mắt thay đổi, khiến tất cả mọi người chấn động.
“Không dám, Công Tước, chúng thần lập tức rời đi.” Nói xong, Jack hướng Công Tước hành lễ cáo lui, cũng đem hành lý lấy xuống xe ngựa, mọi người cùng rời khỏi khu săn bắn Tử Kim.
“Công Tước, còn em?” Nhìn đội ngũ càng chạy càng xa, tôi nhút nhát, suy đoán vận mạng của mình.
Khóe miệng Công Tước cong lên, lộ ra nụ cười tà ác khiến tôi thấy da đầu mình tê rần, “Em ấy, tất nhiên là đi theo Bổn Tước ta cùng mãnh thú rồi. Lấy hành lý đi theo ta mau.”
“Vâng.” Tôi ủ rũ đáp. Kéo theo hành lý, may thay, phần lớn hành lý đã được đưa đến trước, tôi chỉ cần kéo theo quần áo của mình mà thôi.