Nghe ngữ điệu tràn đầy uy hiếp của hắn Tô Thanh không dám phản kháng, thấy Cố Uyên xoay người lấy thuốc trị thương trong tủ, cầm tay nàng lên, nhíu mày bắt đầu bôi thuốc.
Động tác của hắn vốn hết sức cẩn thận nhưng vẫn có lúc đụng trúng chỗ đau, lưu ý thấy nàng đang trầm mặc dần dần nhếch khóe môi, động tác của hắn càng thêm nhẹ nhàng.
Tô Thanh rũ mắt nhìn bộ dáng cẩn thận của hắn, trong lòng có chút ấm áp, thấy hắn bôi thuốc xong đứng dậy chuẩn bị đi, nàng cuống quýt kéo tay áo hắn, nói: "Lão gia, vết thương của ngươi cũng cần xử lý."
Máu trên cánh tay Cố Uyên đã bắt đầu khô lại, ống tay áo dính vào miệng vết thương, chỉ cần vừa động là đủ đau nhức kịch liệt. Hắn cũng không phải người chết đương nhiên có thể cảm nhận sự đau nhức chết lặng này. Chỉ là, trong lòng có loại cảm giác đè nén ức chế nên hắn muốn nhờ vào cảm giác đau đớn này để khiến mình thanh tỉnh, để hiểu rõ quyết định của mình, thậm chí có thể phân tán lực chú ý, để hắn không đến mức sa vào hồi ức mà hắn không muốn nhớ.
Cố Uyên quay đầu lại, vẻ mặt không gợn sóng, nói: "Không cần."
Tô Thanh vẫn không buông ống tay áo hắn ra, dùng vẻ mặt không thỏa hiệp nhìn hắn, kiên trì lặp lại: "Thỉnh lão gia xử lý miệng vết thương, nếu không vạn nhất bị nhiễm trùng thì rất phiền toái."
Cố Uyên trầm mặc đứng tại chỗ, không tránh ra nhưng cũng không có ý thỏa hiệp.
Tô Thanh nhìn vết máu kích thích ánh mắt kia, thấy Cố Uyên thật lâu không có động tác gì, dứt khoát đứng dậy trực tiếp ấn hắn ngồi vào ghế. Không nói lời nào bắt chước hắn muốn xé tay áo xuống nhưng lại không có khí lực lớn như hắn, cũng sợ ống tay áo dính với vết thương kéo xuống sẽ bị đau, nàng đổi cách khác, cúi người cởi tà áo hắn.
Trong mắt Cố Uyên lóe lên sự kinh ngạc, động tác nâng tay lên hơi dừng lại, cuối cùng thấy bộ dáng không chấp nhận bất kì thương lượng gì của nàng, lại để xuống.
Tô Thanh cởi áo Cố Uyên ra, nửa thân trên của hắn hoàn toàn bày ra trước mắt.
Tình cảnh này, khoảng cách giữa hai người quá gần cho nên phá lệ nhìn rõ đường cong xương quai xanh lưu loát mạnh mẽ, nhất thời nàng không dời được mắt. Rõ ràng là khuôn mặt lạnh lùng cấm dục, nhưng không hiểu sao lại khiến người khác suy nghĩ mơ màng, quả thực là nhịn không được muốn không kiêng nể gì nhìn cho đủ.
Tô Thanh nhìn no mắt nhưng cũng không quên làm chính sự.
Bởi vì vết máu đã khô cứng lại, tay áo Cố Uyên cùng miệng vết thương dính lại với nhau.
Nàng dè dặt xé ống tay áo ra từng chút một, nhìn thôi cũng thấy đau, dư quang liếc qua Cố Uyên chỉ thấy hắn thần sắc thản nhiên không gợn sóng tựa như vết thương này không phải trên tay hắn. Trong lòng nàng khó tránh khỏi có chút ấm ức, động tác trên tay cũng không dám lơi lỏng.
Cuối cùng cũng cởi được áo khoác ngoài ra, Cố Uyên không có chút động dung còn Tô Thanh thì sắc mặt mệt mỏi. Loại cảm giác hoàng đế chưa vội thái giám đã lo này khiến nàng có chút không vui, trầm mặt nói: "Lão gia, đưa thuốc trị thương cho ta."
Cố Uyên nghe lời đưa bình thuốc trong tay cho nàng.
Tô Thanh tiếp nhận, cầm khăn lau sạch xung quanh miệng vết thương, nhìn nửa đoạn cánh tay có vết máu tụ cảm thấy hơi đau lòng. Gấp rút xử lý miệng vết thương xong mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhớ lại tình hình vừa rồi trong nội viện, lại có chút lo lắng.
Mọi việc xảy ra không thể không có nguyên nhân, chỉ sợ do người đứng ngoài quan sát không biết nguyên nhân mà thôi, dù sao, Đàm cô cũng không phải loại người cố ý gây sự.
Nàng nghĩ vậy nhịn không được thở dài, vừa ngẩng đầu liền chống lại ánh mắt bình thản của Cố Uyên, bốn mắt nhìn nhau, không khỏi ngẩn người. Vừa rồi lo tập trung xử lý vết thương cho nên không để ý, hiện tại tâm tư có chút không hiểu - cái nam nhân này không phải cứ dùng vẻ mặt này nhìn nàng suốt từ nãy đến giờ đấy chứ?
Cố Uyên nhìn vẻ mặt biến hóa của Tô Thanh, thấy rõ sự lo lắng trong mắt nàng, đôi mắt khẽ rung động, nói: "Không cần để ý lời Đàm cô nói."
Tô Thanh không ngờ hắn chủ động mở miệng nói chuyện, sững sờ một chút liền nói: "Có thật như lời Đàm cô nói, nếu tiếp tục điều tra lão gia sẽ gặp nguy hiểm?"
Cố Uyên nói: "Phải."
Tô Thanh không nghĩ tới hắn trả lời thẳng ra như thế, ngưng mắt nhìn hắn hỏi: "Sẽ có nhiều nguy hiểm?"
Cố Uyên thoáng ngẩn ra, nói: "Không biết."
Không thể đoán trước được sẽ có nguy hiểm thế nào.
Nghe vậy, trong lòng Tô Thanh nhảy dựng. Dựa theo tính tình Cố Uyên, bất luận làm cái gì cũng đều rất tự tin, mà bây giờ lại có thái độ không chắc chắn như vậy chỉ có thể nói rõ, sau này có khả năng sẽ phát sinh những chuyện vượt quá sức tưởng tượng. Cũng khó trách Đàm cô lại tức giận muốn ngăn cản.
Trong lòng Tô Thanh không có chút tư vị gì, im lặng một lúc, nói: "Nếu thực sự nguy hiểm như vậy, vì sao lão gia lại không để ý an nguy mà vẫn tiếp tục điều tra? Là vì chuyện này liên quan đến Liễu cô nương sao?"
Vừa nói xong, cằm đã bị ngón tay thon dài nâng lên, Cố Uyên rũ mắt nhìn khuôn mặt nàng, tựa như tìm tòi nghiên cứu, tựa như hứng thú cân nhắc.
Cho đến khi Tô Thanh bị hắn quan sát bắt đầu có chút không tự nhiên, khóe môi hắn khẽ nhếch, đột nhiên nói: "Nếu ta nói phải thì sao?"
Tô Thanh thấy hắn thẳng thắn thừa nhận như thế, lập tức cảm thấy những lời mình chuẩn bị nói ra đã không còn ý nghĩa gì nữa. Dù sao người ta muốn làm anh hùng trước mặt mỹ nhân, ai có thể ngăn cản được!
Nghĩ vậy nhưng trong lòng vẫn thấy không được tự nhiên, nàng không khỏi trầm mặt nói: "Nếu lão gia đã muốn tự mình ra mặt vì hồng nhan tri kỷ, ta còn có thể nói gì, chỉ xin lão gia chú ý cẩn thận, không cần làm những chuyện quá mức mạo hiểm."
Cố Uyên quan sát toàn bộ thần sắc của nàng, đường cong khóe môi càng rõ ràng.
Lực tay thoáng buông lỏng một chút, thấy Tô Thanh đã tức giận quay mặt đi, hắn lạnh nhạt nói một câu: "Ta chỉ vì mình."
Nếu nói muốn tra xét hung phạm án Liễu phủ diệt môn năm đó là vì thay sư muội Liễu Phương Hoa làm chủ, Tô Thanh còn có thể hiểu, nhưng hiện tại Cố Uyên lại nói là vì chính hắn, nàng có chút khó hiểu. Quay đầu lại, nghi ngờ hỏi: "Lão gia, có phải ngươi đã biết hung thủ là ai hay không?"
Cố Uyên nói: "Không, chỉ biết một người có liên quan."
Tô Thanh nói: "Nếu đã có manh mối, vì sao còn muốn đi Cô Xạ Thành, trực tiếp đi bắt người kia chẳng phải tốt hơn sao?"
Nàng vừa dứt lời, Cố Uyên đã nói: "Người kia, đã chết."
Tô Thanh cả kinh: "Giết người diệt khẩu?"
Cố Uyên lắc đầu: "Từ trước khi chúng ta bắt đầu điều tra, hắn cũng đã chết rồi."
Tô Thanh im lặng há hốc miệng, không biết nên nói gì. Nếu người có liên quan đã chết, vậy người lúc trước trong viện Đàm cô nhắc tới không phải là hắn, nhưng mà, nhân vật nguy hiểm được ám chỉ trong lời nói kì thật không hề liên quan đến những người bọn họ gặp trước đây, thì tại sao Đàm cô lại vô duyên vô cớ đề cập tới?
Nàng hết sức bi thống phát hiện chỉ số thông minh của mình có chút không đủ dùng.
Cố Uyên tiện tay khoác áo ngoài lên, nhìn lướt qua nàng, chần chừ một chút cuối cùng cũng nói ra, ngữ điệu hòa hoãn: "Chuyện này ngươi không cần nghĩ nhiều, mấy ngày nữa ta sẽ an bài Bộ Tiện Âm đưa ngươi về kinh thành trước, ngươi ở vương phủ chờ ta trở về."
Tô Thanh không nghĩ tới một khắc trước hắn còn chàng chàng thiếp thiếp, một khắc sau liền đuổi nàng đi, lập tức trở mặt như thế, hoảng sợ nhảy dựng lên: "Muốn ta về kinh thành?"
"Không sai." Bình bình đạm đạm hai chữ như trực tiếp đánh vào lòng nàng, Cố Uyên chậm rãi đứng lên, đưa lưng về phía nàng, không thấy rõ thần sắc hắn thế nào, "Ngươi vốn là mồi câu Ngọc Phi Giác, hiện tại đã không còn tác dụng nữa, đương nhiên phải trở về."
Tô Thanh nhếch môi, nhìn thẳng vào hắn: "Lão gia cảm thấy mang ta theo bên cạnh sẽ vướng víu sao?"
Sống lưng Cố Uyên hơi cứng đờ, ngữ điệu lại không chút dao động: "Như ngươi suy nghĩ."
Một ánh mắt rơi trên người hắn, trầm mặc rất lâu, cuối cùng nói ra một câu không rõ tâm tình: "Biết rõ, ta sẽ nghe lão gia an bài, thu dọn hành lý xong sẽ chọn ngày rời đi."
"Rất tốt."
Cố Uyên đứng đó, cũng không nhìn Tô Thanh rời đi, cho đến khi bóng lưng nàng hoàn toàn biến mất, hai bàn tay nắm thành quyền trong tay áo cũng chậm rãi buông ra, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Thế cục trước mắt nháy mắt đã thay đổi, thế nào cũng không ngờ tới, người cuối cùng tra được lại là Liễu Thừa Ân. Nếu như tất cả những chuyện xảy ra hiện tại đều có liên quan đến vị ân sư thế nhân đều biết này, người đã chết vào mười năm trước, rốt cuộc hắn còn giấu bọn họ bao nhiêu bí mật?
Biết rõ là nguy hiểm nhưng hắn không thể không tra rõ lý do, đã đi đến bước này, cho dù muốn buông tay thì người phía sau màn âm thầm trù tính thế cục kia chắc hẳn cũng không dễ dàng buông tha cho hắn...
Có vài chuyện, cho dù đã qua 10 năm vẫn chôn sâu trong nội tâm, không thể mà cũng không cách nào quên được.
Có chốc lát hoảng thần, hắn rũ mắt nhìn vết thương trên cánh tay mình đã được tỉ mỉ xử lí, trong mắt nhoáng một cái, cuối cùng trở nên cực kì thâm trầm. Tựa như tự nói với chính mình, lời nói rất nhỏ cơ hồ không nghe rõ: "Nếu như "người kia" thật sự sẽ xuất hiện thì tuyệt đối không thể để ngươi gặp được..."
Bất luận là khi nào, ở đâu, hắn đều rất rõ ràng, hiện tại để nàng rời đi là lựa chọn tốt nhất.