Nô Gia Không Hoàn Lương

Chương 19: Án mạng




Bộ Tiện Âm quay mặt sang một bên, không đành lòng để người ta thấy đường cong khoé môi, bả vai lại nhịn không được run run.

Trong phòng cũng đã yên tĩnh lại, ánh mắt Cố Uyên đã trở nên thâm thuý, lạnh buốt đảo qua xung quanh, vài nữ nhân chỉ cảm thấy lạnh cả người, một chút cũng không dám nán lại vội vã chạy ra khỏi phòng.

Tô Thanh cảm thấy có chút lạnh, duỗi tay đem tà áo kéo vào một chút, trên mặt vẫn có chút nghi hoặc: "Ân? Vì sao đột nhiên đều đi hết?"

Nàng nhìn Lận Ảnh, thấy vẻ mặt hắn đang xem kịch vui.

Không hiểu.

Lại nhìn hướng Bộ Tiện Âm, hắn cũng là bộ dáng mỉm cười, mặc dù không rõ ràng như Lận Ảnh nhưng tóm lại là không có hảo ý.

Hậu tri hậu giác, Tô Thanh chợt hiểu ra.

Cố Uyên nhất định vẫn luôn kiêng kị không cho người ngoài biết hắn thích nam nhân, huống chi hôm nay còn có hai người khác ở đây. Chuyện thích nam nhân này mà bị vạch trần trước mặt người khác đương nhiên là... mất mặt.

Vô ý chạm vào nghịch lân của Cố Uyên, Tô Thanh có chút sợ hãi, thử vãn hồi: "Lão gia đừng hiểu lầm, ta mới vừa gọi nam quan cũng không phải cho lão gia dùng, là cho ta tự mình dùng! Dù sao đây cũng là lần đầu ta đến chỗ này, sau này chưa chắc có cơ hội tới nữa, nhất thời kiềm lòng không được mới muốn nếm thử nam quan tươi mới!"

Con mắt Cố Uyên hơi híp.

Tô Thanh hơi say nhưng thần trí còn thanh tỉnh, đột nhiên có cảm giác nguy hiểm, làm nàng vô thức ngậm chặt miệng.

Dưới ánh mắt soi mói như vậy, đầu nàng cúi càng lúc càng thấp, sống lưng rịn ra một tầng mồ hôi lạnh. Nhưng mà Cố Uyên lại thủy chung không nói gì, Tô Thanh nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, ai ngờ đúng lúc chạm phải ánh mắt mang ý tứ hàm xúc không rõ, trong lòng bỗng nhiên nhảy dựng, liền thấy môi hắn hé mở phun ra mấy chữ: "Ngươi rất muốn nếm nam quan?"

Tô Thanh lập tức trầm mặc.

Không rõ vì cái gì, ngày thường Cố Uyên khó gần như vậy, tâm tư khó đoán, câu này lại làm nàng cảm thấy, nếu nàng nói một chữ "Muốn", đêm nay chỉ sợ sẽ lập tức bị bán vào Túy Hồng lâu đi.

Nàng sợ hãi rụt cổ một cái, không dám nói nữa.

Bộ Tiện Âm đột nhiên gõ gõ song cửa sổ đánh vỡ hai người giằng co: "Lão gia, thời gian không sai biệt lắm, có thể chuẩn bị xem kịch vui."

Tô Thanh đã sớm biết bọn họ đến Túy Hồng lâu này nhất định có mục đích, dù sao loại mặt hàng trong phố xá này có khá hơn cũng không đáng cho Cố Uyên hạ thấp thân phận mà đến. Nàng len lén nghiêng mắt nhìn Cố Uyên, thấy hắn sắc mặt khó chịu uống rượu, không lên tiếng cũng không có ý tứ phản đối, lập tức tò mò nhích đến bên cạnh Bộ Tiện Âm, xuyên qua song cửa nhìn hướng dưới lầu.

Lúc này một trận tiếng tỳ bà trong đại sảnh ung dung truyền tới kèm theo giọng nói uyển chuyển của nữ tử Oanh Nhi.

Trong hành lang, một nữ tử mặc một thân váy đỏ ngồi ngay ngắn, đầu ngón tay khảy đàn, ngón tay như trêu chọc tiếng lòng khán giả, ngứa ngáy khó nhịn khiến người ta muốn vén màn tơ lên để chiêm ngưỡng dung nhan đối phương.

Tô Thanh nằm bên cửa sổ nhìn xuống phía dưới, ở góc độ này chỉ có thể nhìn thấy đường cong cực đẹp của gò má nàng, cho dù là nữ nhân nhìn cũng lờ mờ cảm thấy cô nương này quá mức đẹp. Nghĩ lại lúc trước Bộ Tiện Âm nói về Hồng Loan cô nương.

Tối nay đông như trẩy hội chính là vì Hồng Loan treo biển hành nghề đấu giá, một khúc cuối cùng, bên trong sân hoàn toàn yên tĩnh, sau lập tức vang lên tiếng trầm trồ khen ngợi không dứt, mọi người ồn ào la hét yêu cầu nàng tiếp tục. Ân nương vội vã chạy đến chủ trì đại cục, chu toàn một phen cuối cùng mới vào giai đoạn đấu giá.

Hồng Loan đứng giữa sân, tùy ý giá cả bị đẩy lên cao, thủy chung không có phản ứng gì quá lớn.

Tô Thanh hứng thú xem, mắt thấy bảng giá mới đầu là 500 lượng trực tiếp thăng lên 5000 lượng, không khỏi chậc chậc cảm thán, đúng lúc này, chợt nghe Bộ Tiện Âm bên cạnh cười khẽ nói: "Đến."

Tô Thanh sững sờ. Cái gì đến?

Phảng phất như để giải thích nghi hoặc của nàng, một tiếng khóc thê thảm từ bên ngoài truyền đến, người ở chỗ này cũng nhịn không được mà rùng mình: "Diêm Hồng Loan, cái tiện nhân bỉ ổi này, lại còn dám ở chỗ này xuất đầu lộ diện... Ngươi... Ngươi trả mạng cho phu quân ta..."

Ở đây không người nào không nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy một dân phụ mặc bạch y cầm linh vị từ ngoài lâu đi vào. Phía sau nàng, một nữ nhân cũng tựa như vì cực kì bi ai mà khuôn mặt trở nên vặn vẹo, nhắm mắt theo sau, trừng mắt nhìn nguyên một đám đang hiếu kì xem kịch vui.

Dân phụ quần áo vải xô, dung nhan tuyệt mĩ lại làm cho người ta nhìn không dời mắt. Nàng hai tròng mắt rưng rưng, mang theo vài phần thê lương bi thảm, lời nói êm tai càng khiến người ta vừa nhìn đã thương: "Diêm Hồng Loan, ngươi mấy ngày trước hẹn phu quân ta đến đình nghỉ mát ám hại... Hôm nay, hôm nay vẫn còn ở đây treo biển hành nghề tiếp khách... Ngươi, ngươi thực cho rằng đời này không có vương pháp sao?"

Từ khi vào cửa, ánh mắt Tô Thanh nhìn các nàng chưa từng dời đi. Tổng cảm thấy, hai người này nhìn rất quen mắt. Cẩn thận nhìn hồi lâu mới từ trong đống đồ trang sức kia trên khuôn mặt kia lờ mờ nhận ra hình dáng. Khó trách lại quen thuộc như vậy, quả phụ giơ tay nhấc chân phong tình vạn chủng kia không phải Phù Sinh còn có thể là ai, còn cái nha hoàn có vẻ mặt như ai thiếu hắn vạn tám vạn hai tiền kia không phải là tiểu gia tôn quý vô cùng nhà chúng ta - Quý Loan sao?

Tô Thanh nghẹn họng, lập tức ho khan liên tục, nhịn không được quay đầu nói: "Hai người giả gái này là hát tuồng gì?"

Bộ Tiện Âm xem đại sảnh đã nghị luận ồn ào, cười mà không nói.

Thanh âm Cố Uyên không mặn không lạt truyền tới: "Xem diễn thật kĩ."

Tô Thanh một đống câu hỏi đến cửa miệng bị một câu nói này chặn trở về. Chỉ có thể đem sự chú ý hướng về phía dưới lầu.

Thời điểm này, tình hình trong sân đã có chút mất khống chế. Nên biết, dân phụ này cáo trạng không phải là chuyện nhỏ mà là án mạng!

Nhưng một đại nam nhân đang yên đang lành làm sao sẽ bị cô nương Hồng Loan yếu đuối tay trói gà không chặt này ám hại? Có người tin, có người không tin, tiếng nghị luận càng lúc càng lớn, cả đại sảnh một mảnh hỗn loạn.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Diêm Hồng Loan có vẻ không kiêu ngạo không nóng nảy, chỉ rũ con mắt khinh miệt nhìn vị phụ nhân nước mắt như mưa này, nói: "Vị tỷ tỷ này có nhận lầm người hay không? Chúng ta hình như chưa bao giờ gặp qua, không thù không oán, ngươi vì sao phải vu oan ta?"

Yến Phù Sinh nhấc tay áo lau lau khóe mắt, thần sắc ai oán đến cực điểm: "Phu quân ta, Dư Tử Toàn, là tú tài ở Cao Nguyên Hương, hôm đó chính là bị ngươi quyến rũ đến đình nghỉ mát, có con gái Quý Nhi của ta làm chứng! Diêm Hồng Loan, lúc này rồi mà ngươi còn muốn chống chế hay sao?"

Nói, tiện tay đẩy, đem Quý Loan đẩy ra đằng trước.

Cảm nhận được ánh mắt mọi người nhìn lại, Quý Loan đen mặt, cứng ngắc nói: "Không sai! Hôm đó ta tận mắt thấy, chính là nàng đem ta... "Cha" ta... gọi đi tây sơn."

Lúc nói đến chữ "Cha" ngữ điệu hắn rõ ràng run lên một cái. Nghe vào tai mọi người khó tránh khỏi chua xót trong lòng. Một quả phụ như hoa như ngọc cộng thêm một khuê nữ đáng yêu còn bé đã phải chịu tang phụ, thật sự là người gặp người thương, thảm kịch nhân gian.

Nghe đến tên "Dư Tử Toàn", thần sắc trong mắt Diêm Hồng Loan khẽ lung lay, ánh mắt nhìn về phía Yến Phù Sinh mang theo lãnh ý. Trong chốc lát, chợt nở nụ cười: "Cái tiểu nha đầu này chỉ sợ thực sự nhầm người rồi, Hoài Châu cách Cao Nguyên Hương tối thiểu một ngày đường nhưng ta mỗi ngày đều ở Túy Hồng lâu tập trung tập âm luật, sao có thể có thời gian đi tới đi lui? Chuyện này, Ân nương cùng các tỷ muội trong lâu đều có thể làm chứng."

"Có cái chứng cớ gì đợi đến nha môn lại nói." Một giọng nói thô cuồng vang lên, thuận thế đón lời nàng.

Một nhóm hung thần ác sát quan sai ùn ùn kéo tới, người ở đây không khỏi kinh ngạc đứng lên, người người hai mặt nhìn nhau.

Quan là tài, thương ứng biến. Túy Hồng lâu ở Hoài Châu đặt chân nhiều năm, ai không biết là vì sau lưng cùng triều đình có quan hệ cực kì "hòa hợp". Từ trước đến nay, phàm là chuyện liên quan đến Túy Hồng lâu, quan phủ lần nào mà chẳng hận không thể mau chóng giúp Ân nương giải quyết? Như thế nào hôm nay quả phụ thâm sơn cùng cốc đến Túy Hồng lâu tùy tiện khóc nháo, nha dịch lại gấp gáp không chờ được bắt người như vậy? Này không phải là tự đoạn tài lộ của mình sao?

Sắc mặt Ân nương nhất thời biến ảo không ngừng, âm thầm móc tấm ngân phiếu đưa qua, đến bên cạnh đè thấp âm thanh nói: "Lưu bộ đầu, chuyện hôm nay có phải có chỗ nào hiểu lầm hay không?"

Lưu bộ đầu nhìn nàng một cái, loại tình cảnh có tiền mà không thể nhận này thật sự là có khổ khó nói mà.

Hôm nay, người trong kinh thành đột nhiên đến, thiếu chút nữa đạp bay cửa chính nha môn, nói là đêm nay không lấy được người thì khó giữ được chức phủ Doãn đại nhân. Hắn ngược lại cố ý muốn chu toàn, nhưng cũng phải xem thân phận của mình là gì. Này liên quan đến ai a? Phất đầu ngón tay là có thể đem bọn họ nghiền nát trong lòng bàn tay. Nếu làm không xong  chuyện này chỉ sợ mạng cũng không còn, sao còn có tâm tư đi nhận tiền.

Hắn hung hăng, tay run run đem tiền Ân nương đưa nhấn trở về, làm ra vẻ mặt giải quyết việc công, nói: "Đại sự liên quan đến mạng người làm sao có thể làm việc thiên tư trái pháp luật? Người đến, còn không mau đem Diêm Hồng Loan về nha môn thẩm vấn cho tốt!"

Trong tiếng khóc thút thít của Yến Phù Sinh, ánh mắt Diêm Hồng Loan thay đổi mấy lần, tay giấu trong tay áo khẽ giương cao, cuối cùng vẫn yên lặng không tiếng động buông xuống, để nha dịch chụp khóa xích dẫn ra khỏi Túy Hồng lâu.

Trong nhã gian, Bộ Tiện Âm ngoái đầu lại nhìn Cố Uyên, cười nói: "Lão gia, không nghĩ tới phủ doãn Hoài Châu là người hiểu biết."

Cố Uyên cười lạnh: "Lão hồ ly kia đương nhiên rất rõ ràng."

Nghe đoạn đối thoại này, hiển nhiên hết thảy đều đã được cố ý an bài.

Chỉ là vị Hồng Loan cô nương này bất quá là một nữ tử phong trần, muốn bắt thì bắt, cần gì phải cong cong quẹo quẹo một vòng lớn như thế?

Tô Thanh đứng một bên âm thầm cân nhắc, chợt nghe có người bên ngoài gõ nhẹ cửa phòng, ngữ điệu có chút sợ hãi, thấp giọng nói: "Khách... khách quan, nam quan các ngươi muốn đều đưa tới..."

Một câu nói rất nhẹ lại trong khoảnh khắc nhấc lên sóng to gió lớn.

Không đợi nàng kịp phản ứng, Cố Uyên đã mở miệng: "Rất tốt, đều vào đi."

Theo cửa phòng đẩy vào, Tô Thanh lập tức có cảm giác không tốt.

_________________