Nợ Em Nụ Hôn Chúc Ngủ Ngon

Chương 40




Giang Hàn không đáp lời.

Anh lấy ra một chiếc USB, sao chép đoạn video mà Giang Lệ chỉ ra. Tiếp đó anh cảm ơn nhân viên trực ban hôm nay rồi mới cùng Giang Lệ rời đi.

Mấy ngày nay thời tiết Hải Thành trở lạnh, cây bạch quả ngoài bệnh viện đã hơi ngả vàng.

Giang Lệ ngẩng đầu nhìn cành cây, hỏi Giang Hàn, “Về thôi?”

“Anh về trước đi.” Giang Hàn nhìn thời gian, chưa muộn lắm, “Em phải tới khoa giải quyết một số vấn đề.”

Có lẽ Giang Lệ đoán được tâm trạng của Giang Hàn, nếu đổi lại là Văn Hi gặp chuyện, anh ấy sẽ không bình tĩnh được như Giang Hàn. Cô gái nhỏ mình bao bọc, chăm sóc sao có thể để người khác hãm hại.  

Anh ấy thở dài, vỗ vỗ bả vai Giang Hàn.

Giang Hàn mỉm cười, “Anh trở về trước thì đừng có nói lung tung đấy.”

Giang Lệ bật cười, giả bộ mắng Giang Hàn, “Thằng nhóc này từ lúc nào quản lắm chuyện như vậy? Đừng có quên ban nãy đồng ý với anh đây chuyện gì. Sau khi giải quyết xong chuyện, nhanh chóng đến đón Mãn Mãn đi giúp anh đó.”

“Em biết rồi.” Giang Hãn vẫy vẫy tay, xoay người đi đến phòng làm việc của bộ y tế.

Hôm nay chỉ có một người trực.

Giang Hàn gõ cửa bước vào, chắc do không mặc áo trắng blouse trắng, người trực ban tưởng anh là bệnh nhân nên nhanh chóng đặt điện thoại di động xuống, đứng dậy hỏi, “Xin chào, cậu có cần tôi giúp đỡ gì không?”

Giang Hàn nhìn cô ấy một cái, tuổi không lớn lắm, có vẻ hơi căng thẳng, hẳn là nhân viên mới vào làm.

Người thế này không xử lý được mấy vấn đề lớn nên anh sẽ không nói mấy lời vô nghĩa, trực tiếp nói thẳng, “Tôi đến tìm Trương Sảng.”

“Chị Trương hôm nay không đi làm.” Thấy Giang Hàn có gương mặt đẹp, người nọ mỉm cười, “Nếu anh có vấn đề gì, cứ nói với tôi, tôi sẽ cố gắng giải quyết.”

Vẻ mặt Giang Hàn lạnh nhạt, “Cô không giải quyết vấn đề này được, nếu Trương Sảng không có ở đây, cô có thể cho tôi xin số điện thoại của Trương Sảng được không?

Cô gái ngập ngừng, “Xin lỗi, bệnh viện chúng tôi có quy định, không được phép đưa số điện thoại riêng của bác sĩ cho bệnh nhân.”

“Tôi không phải bệnh nhân. Tôi là Giang Hàn, bác sĩ khoa phẫu thuật tuyến tụy của bệnh viên này.”

“Hả?” Người này hiển nhiên không ngờ bác sĩ Giang Hàn trong miệng đồng nghiệp chính là người đẹp trai trước mặt, hai má cô ấy ửng hồng.

Cô ấy sờ tay lên mặt, “Ừm … Tôi là Lí Lê.”

Giang Hàn không có kiên nhẫn nói chuyện nên chỉ liếc nhìn Lí Lê một cái rồi xoay người rời khỏi phòng làm việc của bộ y tế.

Anh đứng ngoài hành lang lấy điện thoại ra gọi cho chủ nhiệm bộ y tế, bởi vì mấy năm nay ba anh – Giang Thành Hàng thường xuyên tiếp xúc với lãnh đạo bệnh viên nên anh có cùng chủ nhiệm bộ y tế Trương Đào ăn cơm hai lần.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng điệu của Giang Hàn không kiêu ngạo cũng không xiêm nịnh, “Chủ nhiệm Trương, cháu là Giang Hàn.”

“Tiểu Giang?” Nghe thấy giọng của Giang Hàn, Trương Đào rất nhiệt tình, “Nghe nói cháu đến công tác cùng một chỗ với tôi. Thế nào, công việc có thuận lợi không?”

“Chủ nhiệm Trương, hôm nay cháu gọi cho chú là muốn nhờ chú một chuyện.”

Trương Đào cười, “Với sự giúp đỡ nhiều năm nay của ba cháu đối với bệnh viện thì cháu cứ thoải mái nói điều cần nhờ tôi.”

“Là chuyện về một thực tập sinh phòng chúng cháu bị tố nhận phong bì từ bệnh nhân. Có lẽ chú đã nghe qua, người phụ trách xử lí vấn đề này là bác sĩ Trương Sảng. Chú có thể gọi điện cho bác sĩ ấy đến bệnh viện một lúc được không?”

“Chuyện này tôi biết nhưng có trục trặc gì sao?” Nói đến chuyện công việc, giọng Trương Đào trở nên nghiêm túc.

“Chuyện này không thể nói hai ba câu là rõ ràng được, mong chú liên hệ với bác sĩ Trương giúp cháu.”

Sau khi tắt điện thoại, nghĩ đến hôm qua Nguyễn Ngôn Ninh lên án nói anh ‘trêu hoa ghẹo nguyệt’ nên Giang Hàn không quay về phòng làm việc của bộ y tế mà đứng ngoài hành lang chờ Trương Sảng.

Trong khoảng thời gian đó, Lí Lê có bước ra ngoài bảo với anh vào trong phòng ngồi chờ nhưng bị anh trực tiếp từ chối.

Đợi hơn mười phút, không ngờ anh lại thấy Trương Đào xuất hiện, chú ấy bước đến lịch sự nói, “Sao không vào trong ngồi? Nhà Trương Sảng cách bệnh viện khá xa nên khoảng một lúc nữa mới đến.”

Giang Hàn lúc này mới đi theo Trường Đào vào phòng làm việc, Trương Đào bảo Lí Lê rót hai cốc nước ấm.

Theo những gì Trương Đào hiểu về Giang Hàn thì chắc chắn anh sẽ chỉ nói vấn đề kia với Trương Sảng nên không đề cập đến chuyện đó mà chỉ ngồi nói vài câu với Giang Hàn.

Mấy câu nói của Trương Đào đề cập đến, Giang Hàn lịch sự đáp lại, bầu không khí khá hài hòa.

Trương Sảng bị sếp lớn gọi đến nên khi bước vào văn phòng hơi thở vẫn hơi gấp, “Chủ nhiệm, ngài tìm tôi?”

Trương Đào chỉ tay về phía Giang Hàn, giới thiệu cho Trương Sảng biết, “Đây là Giang Hàn, bác sĩ từ nước ngoài đến khoa tuyến tụy làm việc. Con trai của Giang tổng, người thường xuyên hỗ trợ bệnh viện chúng ta.”

Nửa câu phía sau không chỉ đơn thuần nói về thân phận của Giang Hàn, mà còn muốn nhắc nhở Trương Sảng lát nữa làm việc cùng phải thật thông minh.

“Xin chào, bác sĩ Giang.” Trương Sảng lịch sự cười, “Tôi nghe chủ nhiệm Trương nói qua điện thoại, bảo rằng cậu đến tìm tôi vì chuyện thực tập sinh nhận phong bì.”

Giang Hàn gật đầu, “Bên cô đã chắc chắn Nguyễn Ngôn Ninh là người nhận phong bì sao?”

Trương Sảng và Trương Đào đều không biết quan hệ giữa Nguyễn Ngôn Ninh và Giang Hàn. Chỉ nghĩ rằng anh đến đến với tư cách là người hướng dẫn thực tập sinh để giải quyết vấn đề nên Trương Sảng không nghĩ nhiều lập tức gật đầu.

“Người nhà bệnh nhận cũng đã khẳng định cô ấy là người nhận, phía camera giám sát cũng có quay được hình ảnh cô ấy liên lạc với người nhà bệnh nhân. Điều quan trọng là mọi người còn phát hiện phong bì trong túi áo blouse của cô ấy, vậy mà cô ấy nhất quyết không chịu nhận.” Trương Sảng nghĩ đến thái độ của Nguyễn Ngôn Ninh và Đường Đậu ngày hôm qua thì thấy hơi bực mình.

Nét mặt Giang Hàn vẫn thế, vô cùng bình tĩnh, “Vậy tiền bối Trương không nghĩ rằng em ấy không nhận tội vì em ấy không nhận phong bì ư?”

Trương Sảng thờ ơ xua tay, “Giáo sư Giang, có lẽ cậu không hiểu nhiều về thực tập sinh hiện nay rồi. Hầu hết không có ai dám thừa nhận bản thân làm chuyện xấu đâu, đương nhiên Nguyễn Ngôn Ninh cũng không ngoại lệ.”

“Chủ nhiệm Trương, bộ y tế thường xuyên điều tra mọi vấn đề qua loa thế này ư?” Giang Hàn cười chế nhạo một tiếng, quay sang nhìn về phía Trương Đào.

“Hả?” Trương Đào cảm thấy Trương Sảng xử lý khá đúng, nhất thời không biết nói gì.

“Có thể tôi không hiểu hết về thực tập sinh khác nhưng thực tập sinh này tôi hiểu rất rõ. Em ấy không phải loại người làm mà không nhận.”

“Bác sĩ Giang …”

Trương Sảng muốn giải thích nhưng Giang Hàn lại giơ tay ra hiệu cô ấy đừng nói. Anh lấy USB vừa sao chép đoạn video ra, nói với Trương Đào, “Chủ nhiệm Trương, phiền chú cho cháu mượn máy tính. Người phụ trách đã không điều tra được thì để cháu đưa ra bằng chứng.”

Giang Hàn cắm USB vào máy tính, bấm xem từng video một.

Trương Sảng và Trương Đào nghiêm túc xem video, tuy không biết rằng kẻ tình nghi kia là ai nhưng họ có thể thấy rõ người bước ra khỏi phòng nghỉ không phải Nguyễn Ngôn Ninh.

Càng xem video, Trương Sảng càng thêm xấu hổ.

Giang Hàn nghe Đường Đậu nói qua về lời giễu cợt của Trương Sảng dành cho Nguyễn Ngôn Ninh nên anh không có ý định giữ lại mặt mũi cho người này.

Anh dựa người vào thành bàn, nở nụ cười lười biếng, “Tiền bối Trương, cô còn cho rằng Nguyễn Ngôn Ninh làm sai không chịu nhận không?

Trương Sảng cứng họng, nói không ra lời, nhìn về phía Trương Đào xin giúp đỡ.

“Tiểu Giang.” Trường Đào lúc này cũng hơi tức giận vì Trương Sảng làm việc không tốt nhưng vì bảo vệ thể diện của mình, ông đành nói: “Cháu cũng biết mỗi ngày bộ y tế phải xử lý rất nhiều khiếu nại của bệnh nhân nên mới xảy ra điều sai sót.”

“Cái chú gọi là sai sót chính là không có bằng chứng cụ thể nhưng đã kết tội một thực tập sinh chưa ra trường sao?” Giang Hàn không có ý định vẽ bậc thang cho Trường Đào đi xuống.

“Ý chú không phải vậy, cách xử lý của Trương Sảng quả thật không đúng.” Mặt mũi bị mất sạch, Trương Đào cũng thấy hơi xấu hổ.

Giang Hàn khẽ cười, “Cháu nghe từ lời của một thực tập sinh, người này nói rằng khi tiền bối Trương giáo huấn Nguyễn Ngôn Ninh đã dõng dạc nói phải biết nhận lỗi sai của bản thân. Bây giờ tiền bối Trương làm sai, tiền bối định nhận lỗi sai như thế nào?”

Trương Sảng lúc này mới hiểu, Giang Hàn đến đây để trút giận cho thực tập sinh của nhóm mình.

“Mọi chuyện giờ đã rõ ràng, vẫn kịp sửa chữa sai lầm, phải nắm bắt thời gian tìm ra người thật sự nhận phong bì hãm hại Nguyễn Ngôn Ninh để biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không.”

Trương Đào vừa nói vừa nháy mắt với Trương Sảng, “Còn không mau xin lỗi giáo sư Giang.”

“Người tiền bối Trương cần xin lỗi không phải tôi mà là học trò bị tổn thương của nhóm tôi mới đúng.” Giang Hàn liếc mắt nhìn Trưởng Sảng, “Hôm nay tôi đến đây còn vì một việc nữa.”

“Còn chuyện gì?” Trương Đào hoàn toàn nhận ra Giang Hàn không phải người dễ nói chuyện.

“Tiền bối Trương chắc hẳn đã đưa chuyện này cho phía trường học xử lí. Tiền bối còn có ý tứ muốn hủy đi tư cách tham gia nghiên cứu khoa học của Nguyễn Ngôn Ninh.” Nói đến đây, Giang Hàn dừng lại một chút, “Hiện tại đã làm rõ vấn đề em ấy không sai, hẳn là tiền bối Trương tự biết nên làm cái gì.”

“Tôi sẽ gọi điện cho phòng giáo vụ của trường ngay.”

Trương Đào đợi Trương Sảng gọi xong thì nói, “Cháu yên tâm, phía bên phòng giáo vụ đã xong xuôi hết rồi.”

Nghe được đáp án bản thân muốn, Giang Hàn không định ở lại đây nữa. Anh khách khí mở lời, “Làm phiền chủ nhiệm Trương rồi. Cháu và chủ nhiệm Lưu sẽ tiếp tục điều tra xem ai là người nhận phong bì thật sự. Đến lúc ấy, sẽ báo cáo lại cho bộ y tế.”

Tiễn Giang Hàn đi xong, Trường Đào quay lại trừng mắt với Trương Sảng, “Cô vừa chọc phải vị tổ tông lớn đấy.”

Trong lúc chờ thang máy, Giang Hàn nhìn điện thoại di động thấy Nguyễn Ngôn Ninh vừa gửi cho anh ảnh chụp Mãn Mãn híp mắt cười. Anh đang định trả lời cô thì thấy Lí Lê chạy đến.

Cửa thang máy mở ra, Giang Hàn thu hồi tầm mắt bước vào.

Lí Lê cũng bước vào theo, hai người giữ khoảng cách nhất định, khi gần đến tầng một Lí Lê lại gần anh hơn, chỉ vào điện thoại trong tay anh, “Bác sĩ Giang, có thể thêm wechat được không?”

Giang Hàn cau mày.

Lí Lê mỉm cười, “Tôi cũng mới tới bệnh viện không bao lâu, thấy chủ nhiệm Trương nói anh cũng là người mới nên tôi nghĩ chúng ta có thể làm quen được không?”

“Xin lỗi, tôi đã kết hôn.” Giang Hàn cất điện thoại đi, “Vợ tôi không thích tôi kết bạn wechat với người lạ.”

Lời vừa dứt cũng là lúc thang máy dừng lại ở tầng một, Giang Hàn không nhìn Lí Lê thêm lần nào mà đi thẳng ra ngoài.

° ° ° 

Sáng thứ hai, Giang Hàn đưa Nguyễn Ngôn Ninh đến bệnh viện khá sớm.

Chuyện của sáng thứ bảy, anh không nói với Nguyễn Ngôn Ninh, anh chỉ bảo cô phía bên trường học đã khẳng định không hủy tư khách tham dự nghiên cứu của cô và yêu cầu Nguyễn Ngôn Ninh tập chung cho buổi phỏng vấn sắp tới.

Ban đầu Nguyễn Ngôn Ninh nghĩ rằng Giang Hàn nói vậy để an ủi mình nhưng khi nhận được tin nhắn của giáo viên cô mới biết Giang Hàn không nói dối mình.

Cuộc họp buổi sáng thứ hai kéo dài lâu như thường lệ, mọi người đều chờ Lưu Kế Nghiêu nói về vấn đề nhận phong bì của Nguyễn Ngôn Ninh nhưng đợi đến lúc kết thúc cuộc họp vẫn không thấy nhắc đến.

Mọi người đang định mở cửa trở về làm việc của mình thì Lưu Kế Nghiêu nhìn Giang Hàn rồi nói, “Tôi mới nhận được yêu cầu của lãnh đạo, sẽ kiểm tra trang phục của mọi người đã đúng yêu cầu chưa. Giáo sư Tiền sẽ là người kiểm tra.”

Giáo sư Tiền trong lời nói của Lưu Kế Nghiêu chính là y tá trưởng.

Nghe thấy Lưu Kế Nghiêu nói thế, cô ấy bước đến trung tâm phòng họp, “Ngoài kiểm tra tóc và trang phục, tôi sẽ kiểm tra cả bàn tay nên những ai để móc tay dài hơn quy định hãy đi xử lý trước khi tôi tiến hành.”

Phía dưới vang lên tiếng thở dài.

Đường Đậu nhỏ giọng nói thầm: “May quá, hôm trước mình mới đi tháo móng tay giả.”

Y tá Tiền bắt đầu kiểm tra, Giang Hàn vẻ mặt lạnh nhạt lặng lẽ đi theo phía sau nhìn bàn tay đang đưa ra của mọi người. Khi kiểm tra đến một y tá trẻ, Giang Hàn ngẩng đầu nhìn người này.

Anh có chút ấn tượng, y tá này là người mới được tuyển vào khoa, chưa trở thành y tá chính quy.

Vết bớt trên mu bàn tay của người này y hệt người trong video.

Giang Hàn không nhìn thêm nữa, bước đến gần Lưu Kế Nghiêu nói vài câu.

Đợi y tá Tiền kiểm tra xong xuôi, Lưu Kế Nghiêu không nhanh không chậm mở lời, “Tôi biết mọi người đều đang quan tâm tới vấn đề nhận phong bì xảy ra ở tuần trước.”

Lời ông vừa nói ra, hầu như mọi người đều nhìn về phía Nguyễn Ngôn Ninh.

“Nhưng …” Lưu Kế Nghiêu nói đến đây, giọng nói cao hơn vài phần, “Trước mắt chúng tôi đã nắm giữ chứng cứ, bạn học Nguyễn Ngôn Ninh thật sự bị người khác vu oan. Phía bộ y tế đã nhận ra sai sót trong việc điều tra, họ gửi lời xin lỗi đến bạn học Nguyễn Ngôn Ninh.” 

Không biết ai bỗng dưng nói một câu, “Vậy là người nhà bệnh nhân bị mù, nói lung tung sao?”

Mọi người xôn xao, Lưu Kế Nghiêu giơ tay ý bảo họ im lặng, “Cũng không phải do người nhà bệnh nhân nói lung tung, việc nhận phong bì do người phòng chúng ta nhận nhưng là một người khác.”

“Vậy là ai?”

“Hiện tại chúng tôi đã biết ai là người làm sai và có bằng chứng rõ ràng. Tôi hy vọng người đó có thể tự mình nhận sai.” 

Lưu Kế Nghiêu nói xong, toàn bộ phòng họp chìm vào bầu không khí im lặng.

Sau vài phút, không thấy ai đứng ra thừa nhận, sắc mặt Lưu Kế Nghiêu trở nên tối hơn, “Tôi hỏi lại lần cuối, người làm sai có chịu thừa nhận hay không?”

“Tôi đã cho thời gian giữ lại mặt mũi rồi.” Lưu Kế Nghiêu phất tay với Giang Hàn, ý bảo anh chiếu video kia lên.

Sau khi xem xong, mọi người lại xôn xao một lúc.

Trương Hiểu Xuân chần chừ vài giây, bỗng nhiên mở miệng, “Ngày hôm đó hình như tối thấy có người giống Tinh Tinh bước vào phòng nghỉ.”

Sau chuyện nhận phong bì, cô ấy vẫn luôn có thành kiến với Nguyễn Ngôn Ninh. Lúc này sự áy náy của cô ấy trào dâng, nên nói ra.

Trương Tinh Tinh thấy có người nói mình, lập tức nói lại, “Tôi không đến.”

“Rõ ràng hôm đấy cô còn hỏi tôi áo blouse trắng của Nguyễn Ngôn Ninh để đâu, nói rằng giúp Nguyễn Ngôn Ninh lấy gì đó.”

“Cô nói vớ vẩn.” Giọng nói Trương Tinh tinh có hơi sắc bén.

“Có phải nói vớ vẩn hay không thì xem hết video sẽ biết.” Giang Hàn nghiêm mặt, ngắt lời, “Người trong video trên mu bàn tay có một vết bớt, hình dạng vết bớt này không phải ai cũng có. Bản thân cô làm sai lại đổ oan cho người khác, không thấy xấu hổ sao?”

Nguyễn Ngôn Ninh còn đang bàng hoàng, đây là lần đầu tiên cô thấy Giang Hàn lạnh lùng, nghiêm khắc đến thế này.

Điều khiến cô bất ngờ hơn nữa là người vu oan cho mình chính là Trương Tinh Tinh.

Lúc trước cô còn cùng Trương Tinh Tinh trực ban, ăn cơm, nói chuyện vui vẻ.

“Tôi …” Trương Tinh tinh nhìn vết bớt trên tay, bật khóc.”

“Dù cô không phải bác sĩ nhưng không ai dạy cô khi khoác lên mình chiếc áo y tá thì phải làm đúng nhiệm vụ được giao, phải có đạo đức hành nghề sao?” Ánh mắt Lưu Kế Nghiêu lộ rõ vẻ thất vọng.

“Xin lỗi chủ nhiệm Lưu.” Trương Tinh Tinh nước mắt giàn giụa, “Lúc đó tôi bị ma quỷ sai bảo, không nghĩ rằng chuyện này sẽ bị phát hiện.”

Giọng nói Lưu Kế Nghiêu đầy sự tức giận, “Không bị phát hiện là có thể nhận phong bì à?”

“Không phải, chủ nhiệm Lưu, tôi không có ý này. Tôi sẽ trả lại tiền cho người nhà bệnh nhân, chủ nhiệm có thể cho tôi thêm một cơ hội không. Tôi không dám làm ra chuyện này nữa.”

“Không được.” Lưu Kế Nghiêu chưa nói, Giang Hàn đã lên tiếng chặt đứt đường lui của Trương Tinh Tinh.

Anh cảm thấy không thể để lại đường lui cho người này, Trương Tinh Tinh không nhận ra lỗi lầm, thậm chí còn cảm thấy bản thân vô tội, người sai là người nhà bệnh nhân vì đã tự đưa tiền cho cô ấy.

Anh nhìn về phía Lưu Kế Nghiêu, lạnh nhạt nói tiếp: “Chủ nhiệm Lưu, tôi đề nghị chúng ta nên đưa kết quả điều tra cho bộ phận y tế. Để họ có vách xử lí riêng.”