Nợ Em Nụ Hôn Chúc Ngủ Ngon

Chương 30




Giang Hàn dựa vào ghế làm việc, nắm lấy bàn tay trắng nõn không phòng thủ của Nguyễn Ngôn Ninh. Dùng chút sức kéo cô ngồi xuống đùi mình, vừa muốn cúi đầu hôn nhẹ khoé môi cô, đã bị cô gái nhỏ mặt né tránh.

Cô đẩy bả vai Giang Hàn ra, lo lắng nhìn về phía cửa văn phòng, “Đây là phòng làm việc, nhỡ đâu có người tiến vào thì sao?”

Giang Hàn trấn an cô, “Nếu có người đến, họ sẽ gõ cửa trước.”

Từ tối hôm qua đến nay, gần như lúc nào anh cũng muốn tới gần cô, thân mật với cô. Giang Hàn không thể tưởng tượng nổi bản thân ngày trước đã làm cách nào để kìm chế tình yêu dành cho Nguyễn Ngôn Ninh. 

Có điều, anh vẫn lo da mặt cô mỏng nên khi nghe cô nói vậy Giang Hàn đành phải buông cô ra. 

Giây tiếp theo, Nguyễn Ngôn Ninh dường như trốn tránh mãnh thú, đi vòng sang phía bên kia bàn làm việc. 

Giang Hàn bật cười, “Chạy xa như vậy làm gì?”

“Sợ anh động chân động tay.” Nguyễn Ngôn Ninh cảnh giác nhìn anh, nhịn không được đem vấn đề ban nãy nhấn mạnh lần nữa, “Còn nữa, anh tuyệt đối đừng nói với ba chuyện xin làm nghiên cứu sinh của em! Ba sẽ lo lắng, hơn nữa em không muốn để người khác coi thường mình.”

“Được, anh không nói với ba”, Giang Hàn đồng ý yêu cầu của Nguyễn Ngôn Ninh, “Tài liệu chuẩn bị cho việc nghiên cứu đã chuẩn bị tốt chưa?”

“Có rất nhiều tài liệu cần chuẩn bị, phần lớn em đã chuẩn bị ổn thỏa còn lại chắc vẫn phải chỉnh sửa một chút.”

Một bệnh viện có tính toàn diện như bệnh viện Nguyễn Ngôn Ninh đang thực tập sẽ có nhiều yêu cầu đối với sinh viên thực tập hơn. Không chỉ cần thành tính tốt mà đa số các giáo sư tại bệnh viên sẽ xem xét năng lực nghiên cứu khoa học và tố chất tổng thể của sinh viên.

“Vậy em viết nghiên cứu khoa học thế nào rồi?” Vài nay năm Giang Hàn đều ở nước ngoài, không biết rõ về tình hình học tập của Nguyễn Ngôn Ninh.

“Cũng bình thường, bản thân em đã gửi đi hai bài luận tiếng Anh, còn có hai bài là nghiên cứu cùng đàn anh đàn chị khóa trước. Bây giờ chỉ còn một bài vừa mới làm phần mở đầu.”

Nghiên cứu khoa học quả thật không phải điểm mạnh của Nguyễn Ngôn Ninh, bắt đầu từ năm hai cô đã đi theo anh chị khóa trước tiếp xúc nghiên cứu khoa học. Lúc ấy có người hướng dẫn, về sau lên năm ba năm tư bản thân cô đều tự làm bài. Văn chương nghiên cứu của cô đều dựa vào đó mà cải thiện.

“Không ngờ Nhất Nhất của chúng ta lại giỏi đến vậy, giáo sư Đinh không nhận em là tổn thất của ông ấy.”

Nguyễn Ngôn Ninh trầm ngâm, “Em luôn cảm thấy anh đang chế nhạo em.”

Thật ra cũng có nhiều người nói cô là học bá, nói cô rất giỏi nhưng trước mặt lão đại hàng thật giá thật như Giang Hàn thì cô còn thua xa.

Cho nên khi nghe Giang Hàn khen ngợi, cô cảm nhận được cảm giác khó xử khi được nghe người khác khen.

Giang Hàn vô tội đáp, “Rõ ràng anh không hề chế nhạo em.”

Anh kiêu ngạo, hãnh diện về con còn không kịp nào có ý định chế nhạo cô. Vậy mà Nguyễn Ngôn Ninh cũng nghĩ ra được tình huống này.

Nguyễn Ngôn Ninh bật cười thành tiếng, trêu đùa anh, “Ai bảo anh ưu tú đến vậy.”

Có lẽ Giang Hàn gọi cô đến văn phòng chỉ để hỏi về vấn đề nghiên cứu cho nên khi nhìn thời gian Nguyễn Ngôn Ninh định về phòng nghỉ thay đồ.

Lúc nhìn thoáng qua bàn làm việc, ánh mắt Nguyễn Ngôn Ninh bị tờ giấy vo tròn nhiều nếp gấp thu hút, cô tùy ý mở nó ra.

Là tờ giấy thỏa thuận ly hôn giả.

Mặc dù hôm qua đã nghe Cô Khả Diêu nói cô ấy và Đường Đậu làm ra loại chuyện này nhưng đến bây giờ cô mới được nhìn thấy tờ giấy ly hôn.

Nguyễn Ngôn Ninh theo bản năng nhìn về phía Giang Hàn, Giang Hàn cũng chú ý tới động tác của cô, ý cười trên mặt biến mất rất nhanh, trong mắt không có một tia cảm xúc.

“Chuyện ngày hôm qua… Anh còn tức giận?”

“Trước đó em không biết gì?” Giang Hàn cực kỳ để tâm tờ giấy ly hôn này có phải do Nguyễn Ngôn Ninh điền hay không.

“Em không biết.”

Trước đó cô từng nghĩ tới một ngày nào đó bản thân và Giang Hàn sẽ ly hôn nhưng bởi vì cô nghĩ anh không thích mình.

Nguyễn Ngôn Ninh cầm giấy vo tròn lần nữa đứng lên ném vào bên trong thùng rác, ngồi xổm xuống ngửa đầu giải thích với anh: “Ngày hôm qua Đại Diêu nói Đậu Đậu nghe được cuộc trò chuyện của anh và chị Thẩm ở trong văn phòng, hiểu nhầm hai người có gì đó với nhau.”

Giang Hàn không nói chuyện, Nguyễn Ngôn Ninh đành phải nói tiếp: “Tất nhiên em biết anh và chị Thẩm không có gì, nhưng Đậu Đậu và Đại Diêu không biết nội tình cho nên muốn trút giận giúp em mới làm ra chuyện đó.”

Giang Hàn cười nhẹ.

Nguyễn Ngôn Ninh cảm thấy trái tim mình run lên, cô giơ tay lên thề thốt: “Em xin hứa sẽ nói chuyện rõ ràng với Đường Đậu, nói rằng chúng ta rất yêu nhau nên cô ấy đừng làm ra mấy chuyện thế này.” 

Ba chữ ‘rất yêu nhau’ thành công lấy lòng Giang Hàn.

Anh rũ mắt xuống nhìn Nguyễn Ngôn Ninh, cười như không cười: “Chẳng phải em biết cách làm anh hết tức giận sao?”

“Hả?” Nguyễn Ngôn Ninh Ninh cảm thấy mờ mịt.

Giang Hàn cho cô gợi ý: “Lần đó em uống say, tối hôm qua anh đã giúp em nhớ lại.”

Anh đang nói đến chuyện hôn môi.

Rốt cuộc mỗi ngày trong đầu anh nghĩ cái gì thế?

Nguyễn Ngôn Ninh cảm thấy cả khuôn mặt đều đang nóng lên, cắn môi né tránh ánh mắt của Giang Hàn.

Giang Hàn nhìn thấy sự do dự của Nguyễn Ngôn Ninh, anh nhẹ nhàng nắm lấy cằm của cô, bắt buộc cô nhìn mình, cố ý nói: “Vậy thì anh đành phải tiếp tục tức giận.”

“Anh đừng giận nữa.” Nguyễn Ngôn Ninh mềm giọng làm nũng, “Anh là đại nhân rộng lượng mà.”

“Vậy em mau dỗ anh.” Giang Hàn lúc này nào có giận nữa, anh chỉ đang nắm bắt cơ hội trêu chọc, chiếm tiện nghi của cô thôi.

Người này thật xấu xa.

Nhưng Nguyễn Ngôn Ninh vẫn bị anh dụ dỗ thành công.

Cô quay đầu nhìn cửa văn phòng, xác định không nghe thấy tiếng bước chân tới gần, mới nhanh chóng đứng thẳng dậy hôn xuống khóe miệng Giang Hàn, một giây sau đó bỏ chạy ra khỏi phòng làm việc.

Vừa đi đến phòng nghỉ, cô lấy điện thoại gửi cho Giang Hàn một tin nhắn, “Không cho phép anh tức giận nữa!”

Tiếp đó cô lại gửi gói biểu cảm mèo nhỏ bán manh đáng yêu.

Giang Hàn ở văn phòng nhìn hình mèo nhỏ trong cuộc trò chuyện, không hiểu sao thấy nơi nào đó ở tận sâu trái tim bị Nguyễn Ngôn Ninh nhẹ nhàng chạm vào.

Anh khẽ cong khóe miệng, cất điện thoại thay blouse trắng đi về phía văn phòng giao ca.

Nguyễn Ngôn Ninh vừa xem điện thoại vừa bước đến phòng nghỉ, mới đấy cửa ra đã thấy có người gọi tên mình.

Đường Đậu đã thay xong blouse trắng, lúng túng đứng ở góc phòng nghỉ, hiển nhiên là ở đây chờ cô.

Bây giờ sắp đến thời gian giao ca, trong phòng nghỉ ngoại trừ bọn cô không xuất hiện người thứ ba, thật kỳ lạ.

Nguyễn Ngôn Ninh thu lại nụ cười, lẳng lặng nhìn Đường Đậu.

“Ninh Ninh…” Vẻ mặt Đường Đậu dè dặt cẩn trọng, “Chuyện ngày hôm qua mình xin lỗi.”

Nguyễn Ngôn Ninh nhìn chằm chằm vào cô ấy, không nói chuyện.

“Mình biết bản thân tự cho là đúng, làm ra chuyện ngu xuẩn. Đại Diêu đã nói cho mình biết, cậu và giáo sư Giang bây giờ không sao chứ?” Đường Đậu bước đến gần Nguyễn Ngôn Ninh hơn, “TMình không cầu mong sự tha thứ của cậu, mình chỉ muốn nói hai từ xin lỗi với cậu thôi.”

“Nói xin lỗi là xong sao?”

“Hả?” Đường Đậu bất ngờ nhìn Nguyễn Ngôn Ninh, cô ấy không nghĩ Nguyễn Ngôn Ninh sẵn lòng nói chuyện với mình.

Nguyễn Ngôn Ninh nhịn cười, “Mình phải cho cậu một bài học mới được, đúng không nào?”

“Một bài học đã là gì? Mình có thể làm trâu làm ngựa cho cậu.” Thái độ của Đường Đậu đặc biệt tốt, cô ấy biết Nguyễn Ngôn Ninh nói vậy chính là đồng ý tha thứ.

Nguyễn Ngôn Ninh vuốt cằm suy nghĩ, cố ý kéo dài giọng.

Tối hôm qua khi biết chuyện Đường Đậu và Cố Khả Diêu làm ra cô rất tức giận, cô trách hai người họ tự ý quyết định. Nhưng cũng nhờ chuyện này cô và Giang Hàn giải quyết khúc mắc cho nên cô không cần giận họ.

“Ninh Ninh cậu mau nói đi.” Đường Đậu gấp gáp không đợi nổi, “Muốn trừng phạt thế nào cũng được.”

“Thật à?”

Đường Đậu liên tục gật đầu, “Thật mà.”

Lúc này Nguyễn Ngôn Ninh hoàn toàn bật cười, đi đến trước mặt Đường Đậu, “Vậy trong một tháng tới cậu nuôi dưỡng con chuột nhỏ giúp mình để mình làm thí nghiệm.”

Nuôi chuột không hề đơn giản, trong quá trình nuôi dưỡng chuột dùng để thí nghiệm phải chú trọng nhiều hơn, thời gian cho chuột ăn cũng phải chuẩn xác.

Nguyễn Ngôn Ninh chỉ thuận miệng nói thế, không ngờ Đường Đậu dứt khoát đồng ý.

“Cậu nghĩ chuyện này dễ lắm à?” Nguyễn Ngôn Ninh xác nhận lại lần nữa.

Đường Đậu ôm cánh tay Nguyễn Ngôn Ninh, “Chỉ cần cậu chịu tha thứ cho mình, đừng nói một tháng nuôi chuột, về sau cô làm thí nghiệm động vật cần dùng đến chuột, mình đều có thể giúp cậu.”

“Mình không quá đáng đến thế.” Nguyễn Ngôn Ninh vỗ nhẹ cánh tay Đường Đậu, “Tuy rằng mình và Giang Hàn đã giải quyết khúc mắc nhìn nhận rõ tình cảm nhưng về sau cậu không được phép tự ý đưa ra những quyết định hấp tấp.”

“Mình xin hứa sẽ không bao giờ lặp lại!”

Đợi Nguyễn Ngôn Ninh thay xong áo blouse trắng, hai người cùng nhau bước ra khỏi phòng, không ngờ đúng lúc gặp Giang Hàn đi qua.

Mặc dù đã nhận được sự tha thứ của Nguyễn Ngôn Ninh nhưng Đường Đậu vừa thấy Giang Hàn vẫn vô thức dựng tóc gáy.

Cô ấy hoảng hốt, một giây sau cúi đầu chín mươi độ, “Giáo sư Giang, em xin lỗi.”

Hành động này lịch sự quá mức.

Giang Hàn liếc mắt nhìn Đường Đậu sau đó nhìn Nguyễn Ngôn Ninh, “Hai đứa nói chuyện với nhau xong rồi?”.

Nguyễn Ngôn Ninh ngoan ngoãn gật đầu, sau đó giúp Đường Đậu đứng thẳng lên.

Đợi Đường Đậu đứng nghiêm túc, Giang Hàn mới chậm rãi mở miệng, “Ngôn Ninh không giận em thì tôi cũng không để bụng. Em ấy là người đại diện cho mọi quyết định của tôi nên không nhất thiết phải xin lỗi tôi.”

Nghe thấy ý tứ của anh chính là bà xã là người quyết định mọi thứ liên quan đến tôi.

Nguyễn Ngôn Ninh không nhịn được cong môi.

Chỉ là lúc cô cười bị tầm mắt của anh nhìn thấy, “Dù sao ban nãy cũng có người dùng hành động hối lộ tôi nên tôi sẽ giữ đúng lời hứa.”

Đường Đậu sững sờ gật đầu, một lúc sau mới nhận ra bản thân bị nhồi cẩu lương.

Bởi vì cuối tuần đột ngột có động đất nên tất cả các hoạt động của các khoa trong bệnh viện A đều bị bị dừng lại trong một ngày. Phòng phẫu thuật chỉ hoạt động khi có những ca phẫu thuật khẩn cấp.

Sau khi kết thúc cuộc họp sáng sớm, Lưu Kế Nghiêu và Giang Hàn đều có sự sắp xếp riêng nên mọi người gần như không có việc gì làm.

Đường Đậu ở trong phòng làm việc viết biên bản kiểm tra phòng bệnh, Nguyễn Ngôn Ninh ngồi nhìn một lát nhớ đến ngày mai có một bệnh nhân cần phẫu thuật. Cô nói với Đường Đậu mình đi có việc rồi tới tìm bệnh nhân sắp phải làm phẫu thuật.

Nguyễn Ngôn Ninh nhận lấy hồ sơ bệnh án của bệnh nhân từ phòng y tá sau đó gọi điện cho bệnh nhân và người thân tới phòng chuẩn đoán.

Người bệnh là một người đàn ông trung niên 45 tuổi, gia đình đều ở nông thôn, bản thân phải đi xa kiếm sống. Không có điều kiện thường xuyên đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe định kỳ vì thế khi xuất hiện triệu chứng vàng da mới tới khám. Lúc này khối u trong người đã phát triển rất lớn.

Hôm nay người đến nghe chuẩn đoán cùng bệnh nhân là vợ, có vẻ người vợ luôn tin rằng chồng mình khỏe mạnh nên nghe tin chồng mắc bệnh nan y, cả gương mặt chị ấy thẫn thờ.

Nguyễn Ngôn Ninh thông cảm với họ, nhưng bệnh nhân như vậy trong bệnh viện này không ít. Bệnh tật luôn là thứ không thể tránh được. 

Thu lại cảm xúc riêng, Nguyễn Ngôn Ninh chỉnh sửa lại báo cáo tình trạng khám của bệnh nhân, sau đó cẩn thận giải thích cho họ.

Kết quả khám bệnh trong đôi mắt của bác sĩ chỉ là những chỉ số thông tin nhưng đối với bệnh nhân đây như một bản án phán quyết chỉ khác nhau ở mức độ bệnh nặng hay nhẹ.

Nghe xong kết quả, vợ bệnh nhân gần như ngã quỵ.

Nguyễn Nguyễn Ninh dựa theo quy tắc của bệnh viện giải thích cho họ quy trình phẫu thuật và các rủi ro gặp phải khi phẫu thuật. Lúc bệnh nhân chuẩn bị ký vào bản đồng ý ca phẫu thuật, vợ của anh ấy đột nhiên cắt ngang lời Nguyễn Ngôn Ninh.

“Chị muốn hỏi gì thêm sao?” Nguyễn Ngôn Ninh kiên nhẫn nói.

Chị ấy nhìn chồng mình, mất tự nhiên nói với Nguyễn Ngôn Ninh, “Bác sĩ, chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện được không?”

Nhiều người nhà của những bệnh nhân mắc bệnh nan y sẽ chọn cách che giấu không để người bệnh biết tình trạng của bản thân. Nguyễn Ngôn Ninh cho rằng vợ của bệnh nhân này cũng vậy nên cô không nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý rồi đi theo vợ bệnh nhân ra khỏi phòng chuẩn đoán.

“Chị muốn nói gì thì cứ nói ở đây đi.”

Người phụ nữ liếc nhìn xung quanh hành lang, chỉ vào góc cầu thang rồi hỏi Nguyễn Ngôn Ninh, “Chúng ta có thể đi qua nơi đó nói chứ?”

Nguyễn Ngôn Ninh suy nghĩ một lúc, gật đầu.

Hai người một trước một sau đi vào, ngay khi cánh cửa cầu thang đóng lại, người phụ nữ nắm lấy tay Nguyễn Ngôn Ninh.

Chị ấy bật khóc: “Bác sĩ, cứu lấy chồng tôi được không? Anh ấy mới hơn 40 tuổi còn tôi thì không có năng lực kiếm tiền. Anh ấy qua đời, cả nhà chúng tôi sẽ không sống nổi.”

Nguyễn Ngôn Ninh chưa từng gặp trường hợp này cho nên trong nháy mắt bị dọa.

“Chị yên tâm, bác sĩ của bệnh viện sẽ cố gắng hết sức chữa trị cho chồng chị.”

“Chẳng phải cô vừa mới nói ca phẫu thuật có thể gặp nhiều rủi ro nhưng những rủi ro này bác sĩ các cô sẽ không chịu trách nhiệm mà? Phía bên các cô đã không chịu trách nhiệm thì gia đình chúng tôi sao có thể không lo lắng.”

“Ở bất kỳ ca phẫu thuật nào cũng đều có nguy hiểm tiềm tàng, huống chi ca phẫu thuật của chồng chị là ca phẫu thuật lớn.” Nguyễn Ngôn Ninh chưa kịp ứng phó với tình huống này nhưng vẫn cố gắng giải thích cho người nhà bệnh nhân hiểu, “Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức tuy nhiên không có bác sĩ nào đảm bảo rằng ca mổ sẽ thành công 100%”

“Sao lại vậy? Tôi nghe mọi người nói chủ nhiệm Lưu phẫu thuật rất giỏi, chắc hẳn ông ấy sẽ đảm bảo được.” Nghĩ đến chuyện gì đó, người nhà bệnh nhân lau nước mắt trên mặt. “Chẳng nhẽ các cô chê tiền viện phí chúng tôi trả ít ỏi?”

“Ý tôi không phải vậy, các khoản phí của bệnh viện đều dựa theo nguyên tắc thu của nhà nước ban hành.”

“Ý các cô chắc chắn là thế.” Người nhà bệnh nhân sờ soạng trong túi quần áo lấy ra chút tiền nhét vào tay Nguyễn Ngôn Ninh.. 

Nguyễn Ngôn Ninh né tránh không nhận.

“Tuy rằng văn hóa của chúng tôi vẫn còn thiếu sót nhưng vẫn biết đến quy tắc này.” Người phụ nữ mỉm cười lấy lòng Nguyễn Ngôn Ninh, “Xin hãy cứu lấy chồng tôi, hôm nay tôi không mang theo nhiều tiền nếu cô cảm thấy thiếu tôi sẽ bổ sung sau.”

“Mong chị cất tiền đi.” Nguyễn Ngôn Ninh cảm thấy hơi buồn bực, “Tôi sẽ đối xử với tất cả bệnh nhân công bằng như nhau, mỗi bệnh nhân làm phẫu thuật đều phải gặp các vấn đề rủi ro. Kể cả chị có nhét tiền vào tay chúng tôi chồng chị cũng không khỏe lại ngay được.”

“Nhưng mà …”

“Tôi không lấy tiền của chị, những bác sĩ khác trong nhóm chúng tôi cũng không nhận. Hy vọng chị có thể tôn trọng chúng tôi.” Nguyễn Ngôn Ninh lùi về sau một bước, cố gắng khiến cho giọng điệu phát ra ôn hòa nhã nhặn, “Tôi đã nói cho chị biết tất cả vấn đề liên quan đến cuộc phẫu thuật của chồng chị. Chị có thể suy nghĩ cẩn thận sau đó quyết định xem kí vào giấy đồng ý hay không. Nếu chị thấy vướng mắc ở đâu có thể tìm đến tôi để hỏi. Chỉ mong rằng chị không nói về vấn đề tiền bạc.”