Nợ Em Một Tình Yêu Trọn Vẹn

Chương 88: Chương 88





Nam Kinh Luân vội vã vuốt lưng cô, lại nhẹ giọng thì thầm lời an ủi bên tai, biểu hiện của cô khiến những người xung quanh đều giật mình, ngay cả Louis cũng nhíu mày.
Anh chỉ tùy tiện nói vài câu thôi, nhưng mọi chuyện lại loạn cào cào đến thế này à?
Cô dần dần bình ổn hơi thở, lại trở về dáng vẻ tối hôm qua, như một chú nhím bị nhổ hết gai, lộ ra phần mềm yếu nhất, chỉ có thể dựa dẫm vào hắn, nhìn người khác với đôi mắt tràn ngập đề phòng.
Đợi cô có thể bình tĩnh lại, hắn mới ôm cô vào phòng ăn, cẩn thận đặt cô ngồi xuống ghế: “Nào, ăn sáng nhé?”
Người làm nhanh chóng đem đồ ăn đặt xuông trước mặt cô.

Một bát ngũ cốc, kèm theo hoa quả và một ly sữa nóng.
Tay An Nhiên vẫn níu lấy góc áo hắn, tỏ ra cực kì miễn cưỡng, không muốn động vào đồ ăn.

Trái tim hắn mềm nhũn trước bộ dạng này của cô, kéo ghế ngồi xuống ngay bên cạnh, đút cô ăn.
-----------------------------
Louis đứng đợi ở cửa phòng ăn, gương mặt luôn tươi cười lúc này cũng khó tránh khỏi trầm xuống.

Hai người họ cứ như thể coi anh ta không tồn tại vậy nhỉ?

Tình trạng của cô làm nỗi bất an xâm lấn tâm trí anh.

Điều mà anh ta rất cố gắng để đạt được đã sắp hoàn toàn rồi, nhưng nếu như mọi chuyện bắt đầu lệch hướng từ đây, anh ta sẽ không bảo giờ thâu tóm được…
Việc đã sắp thành, Louis nhất định kh để công sức đi tong.
“Louis? Anh đến khi nào vậy?”
Anh ta nghiêng đầu, nhìn thấy Rasline đang đi tới, khóe môi lại khôi phục nụ cười ấm áp.

Dáng vẻ vợ chưa cưới của anh ta thật dịu dàng, thật xinh đẹp, cũng rất… ngu ngốc.
“Được một lúc.

Rase, lại đây.”
Rasline ngoan ngoãn đi đến bên cạnh anh ta.
“Tình trạng của em gái em là thế nào vậy?”
Cô ta nhìn về phía một nam một nữ đang âu yếm trong phòng ăn, ruột gan đều đau như cắt, nhưng trên mặt vẫn phải giữ vẻ thanh lịch, điềm đạm đáp lại: “Em không biết nữa, tối hôm qua em ấy đột nhiên như bị thứ gì đó k1ch thích, hoàn toàn không nhận ra ai, luôn miệng nói muốn Kinh Luân ở cạnh, cho nên…” mới có tình huống hiện tại.
Louis nhăn mày, tựa như có điều gì suy nghĩ.

Anh đã âm thầm điều tra, nếu như không nhầm, thì đây chắc chắn là di chứng của chuyện năm đó và việc cô bị hắn thôi miên giam cầm kí ức.
Một tiếng cười khẩy phát ra: “Hời cho hắn quá rồi.”
---------------------------
Đến lúc cô tỉnh táo lại, đó đã là câu chuyện của sáng ngày hôm sau.
An Nhiên vừa thức dậy đã phát hiện bên cạnh là hắn, từng đoạn kí ức rời rạc của ngày hôm trước hiện về trong tâm trí cô.

Vốn cho rằng cô sẽ không thể chấp nhận, nhưng sự thật, cô lại cảm thấy việc tỏ ra chán ghét hắn chẳng còn nghĩa lí gì nữa.
Với ý thức cực kì mạnh của cô, đáng ra cô đã có thể hồi phục sớm hơn, nhưng lại kéo dài đến ngày hôm nay, là do cô buông thả bản thân.
Dần dà cô phát hiện ra, chỉ có khi trở thành ‘cô ấy’, cô mới được là chính cô, đó mới chính là cô.


Không phải ‘công chúa của giới thượng lưu’, không phải ‘Rosline De Lavinstone’, cũng không phải ‘người thừa kế hoàn hảo’, lại càng không phải ‘đóa hoa hồng có gai’.

Mà là An Nhiên.
Có lẽ thành kiến của cô dành cho hắn đã vơi cạn từ lâu, nhưng nơi nào đó trong lòng cô lại hổ thẹn và cố tỏ ra không thể chấp nhận nổi.

Rõ ràng… cô chỉ đang chối bỏ tình cảm của bản thân trước sự dịu dàng ấy.
Hoặc cũng có thể từ đầu cô vốn đã không như vậy, không căm ghét hắn, có hơi hơi thích hắn, rồi lại bị lời nói của người khác tác động… hiểu nhầm chính bản thân và hắn.
An Nhiên lẳng lặng rời giường.
Cửa phòng tắm vừa đóng, hắn cũng mở mắt ra.

Đôi mắt thâm sâu đen huyền chứa đầy tham luyến lẫn ưu tư.
Cô vục nước lên rửa mặt, từng giọt đọng lại trên trán cô, men theo đường nét xinh đẹp của gương mặt mà chảy xuống.
An Nhiên chống hai tay lên bồn rửa mặt, nhìn bản thân trong gương.

Nươc mát lạnh giúp đầu óc cô tỉnh táo hơn, đồng thời có thể sắp xếp lại những suy nghĩ gần đây của mình.

Cô không biết nên làm thế nào, thừa nhận tình cảm, hay hèn nhát che giấu?
Thứ gì đó trong kí ức của cô đang dần trở nên không còn thích hợp.


Trong mối quan hệ của hai người từ lâu đã có điều mâu thuẫn, chỉ là cô chưa từng xem xét nó kĩ lưỡng hơn.
Ngay từ đầu, giữa hai người là thế nào? Cô không biết.

Chẳng qua năm ấy, một cậu bé 10 tuổi tự dưng xuất hiện chen vào cuộc sống của cô.

Rất đột ngột, nhưng lại rất vui vẻ.

Sau đó… sau đó thì sao? Cô không nhớ rõ.

Cô chỉ biết cô quen hắn từ rất lâu, trước cả khi có Rasline, trước cả khi biết Louis
Cô lặng lẽ nhìn vào gương.

Rồi kể từ khi cô hiểu rõ mọi việc, cảm nhận đầu tiên chính là mối quan hệ với hắn hình như đang dần xấu đi..