Nợ Em Một Đời

Chương 7




"Tống Dịch, anh có nhà không?"

Giọng nữ nhân ngọt sớt vọng vào, lão quản gia đã nhanh chóng chạy ra.

"Tô tiểu thư, cô về đi. Thiếu gia không muốn gặp cô."

Tô Vận Nhi đang cười thì nhíu mày.

"Tại sao Dịch lại không muốn gặp tôi? Mặc kệ ông nói gì, tôi sẽ lên tìm anh ấy."

"Tô tiểu thư, đừng để lão già này nhắc lại lần thứ hai, thiếu gia thực sự không muốn nhìn thấy cô!" Quản gia nhìn người phụ nữ trước mặt. Tại sao lại có kẻ đáng khinh như vậy?

Tô Vận Nhi cau mày, khuôn mặt nhăn nhó khó chịu, cô ta đẩy lão quản gia sang một bên, kênh kiệu nói.

"Ông tránh ra, ông không có quyền cấm tôi. Chỉ sợ sau này tôi có lên ngồi cái chức Tống phu nhân, thì ông lại phải nịnh bợ..."

Cô ta vừa nói dứt câu, một giọng lạnh lùng vang lên.

"Tô Vận Nhi, cô từ khi nào dám trèo cao, muốn làm Tống phu nhân vậy?"

Tô Vận Nhi bất ngờ, nhìn hắn đang đứng trên thềm cầu thang, ánh mắt lảng tránh.

"Dịch, sao mấy hôm nay em tới công ti tìm lại không thấy anh vậy? Người ta nhớ anh."

Tống Dịch không trả lời, hắn ung dung bước xuống cầu thang, coi Tô Vận Nhi như kẻ vô hình.

Cô ta thấy mình bị bỏ mặc, sinh ra tức giận, nhưng ngoài mặt vẫn điệu bộ vui cười giả tạo.

"Dịch, dạo này anh mệt à. Vậy để em mát xa cho anh nhé."

Vận Nhi lại gần hắn đang ngồi trên sofa, hai tay vừa chạm vào vai Tống Dịch, liền bị hắn nhíu mày, ghê tởm hất ra.

"Chả biết, Tô tiểu thư đây đã "mát xa" cho bao nhiêu người mà giờ lại đòi mát xa cho cháu trai tôi."

"Tống lão phu nhân,...."

Người phụ nữ đứng tuổi bước vào nhà, trên tay bà là một đống giấy tờ, bà nhìn Tô Vận Nhi, xong tức giận nói.

"Đang định cho người đi tìm cô, không ngờ cô lại tự vác mặt đến đây. Khá khen cho một ả gái làng chơi thức thời."

Tô Vận Nhi nghe đến đây thì tái mét, cô ta nhìn Tống Dịch lạnh nhạt ngồi trên ghế, xong quay ra Tống lão phu nhân.

"Tống lão phu nhân, bà nói gì tôi không hiểu?"

Lão phu nhân cười nhạt, bà hận không xé nát bản mặt giả dối của cô ta.

"Chắc cô chưa nhận được tin, Tống Dịch đã biết hết việc cô lên giường với vô số đàn ông để đạt mục đích. Hừ, con đàn bà ham tiền kinh tởm."

Mặt Tô Vận Nhi tái hơn, cô ta lập tức phản bác.

"Phu nhân, chắc bà nhầm rồi. Tôi chưa bao giờ làm điều gì xấu sau lưng Tống Dịch..."

Tống lão phu nhân nhíu mày, bà ném một sấp giấy tờ điều tra vào người Tô Vận Nhi. Trên đống giấy toàn những hình ảnh xấu xí, thác loạn của cô ta.

"Giờ còn chối không?"

Tô Vận Nhi trợn mắt, khuôn mặt xinh đẹp nhăn nhó, cô ta phát điên đem đống giấy xé nát, xong trưng khuôn mặt đầy nước mắt, vội vàng nhìn hắn.

"Tất cả là giả. Tống Dịch, xin anh tin em. Có người muốn vu oan cho em..." Cô ta hổn hển thanh minh, xong đôi mắt ánh lên những tia độc ác.

"Chắc chắn rồi.... Hừ, chắc chắn là ả Đường Vi, ả ta cùng lão phu nhân vu khống, hãm hại em. Ả ta..."

Tống Dịch cảm thấy buồn nôn, tại sao từ trước đến nay hắn có thể để Tô Vận Nhi ở bên cạnh chứ. Lại còn vu cho Đường Vi, Tống Dịch tức giận định gọi người vứt cô ta ra ngoài thì...

"Chát."

Một cái tát trời đánh giáng xuống khuôn mặt trát phấn của cô ta, Tống lão phu nhân không nương tay, bà tiếp tục ném cuốn sổ lớn lên bàn.

"Con đàn bà này, mày hãm hại tiểu Vi xong vu oan cho cháu dâu tao. Mày được lắm, chính mày là người đột nhập vào phòng bệnh của Tiểu Vi hại con bé chứ không ai khác...."

"Cái gì...?"

Tống Dịch nghe không sót một chứ, hắn đấm một cú mạnh xuống bàn, trừng mắt nhìn Tô Vận Nhi.

"Cháu trai, toàn bộ cuốn đó là thứ ta nhờ người quen điều tra được."

"Cô dám làm vậy với Đường Vi, con mẹ nó đáng chết...."

Tống Dịch vốn tưởng cô ta chỉ là một ả đàn bà lăng loàn, nên chỉ kinh tởm muốn đuổi đi, dù sao niệm tình xưa. Nhưng không ngờ người phụ nữ này, lại đáng khinh đến mức đó.

Tô Vận Nhi trắng bệch, sợ hãi gào lên, ôm lấy chân Tống Dịch.

"Không phải, tôi không phải.... Dịch, tin em."

Hắn nghiến răng đá cô ta một cái, xong khinh thường.

"Tin cô, bảo tôi tin một kẻ dám dắt mũi tôi, còn hại vợ tôi."

"Anh yêu em mà đúng không, làm ơn tin em."

Cô ta điên cuồng gào khóc, hòng cứu vớt bản thân. Tô Vận Nhi biết nếu thực sự để Tống Dịch tức giận, chỉ có nước chết.

"Yêu cô, tôi nhớ không nhầm mình chưa bao giờ nói điều đó... Người tôi yêu trước giờ là Đường Vi."

Hắn gằn từng chữ rõ ràng, bàn tay nắm chặt như muốn giết người. Tống lão phu nhân vẫn chăm chú nhìn, nhưng trong lòng vô cùng hài lòng. Cháu trai bà cuối cùng cũng nhận ra rồi.

Tô Vận Nhi trợn mắt, đôi tay run rẩy, cô ta cười như điên.

"Không thể nào, không thể... Biết thế tôi đã giết ả rồi, ả Đường Vi chết tiệt."

Tống Dịch nghe cô ta nói, khuôn mặt càng âm trầm, hắn không nói không rằng nắm lấy cổ Tô Vận Nhi.

"Người đàn bà ghê tởm này..."

Hắn nghiến răng, bóp mạnh lên cổ cô ta. Tô Vận Nhi cười càng điên dại, cô ta phát điên thật rồi.

Tống Dịch nhìn người phụ nữ đang thiếu hô hấp đến tím đi trước mặt, ghét bỏ thả tay, hất cô ta xuống. Hắn ra lệnh.

"Đem cô ta cùng tội danh của cô ta đến đồn cảnh sát. Hừ, cho ở tù mọt gông đi."

[..........]

Tống Dịch đau lòng ngồi xuống. Hắn lại nhớ Đường Vi rồi.

Tiểu Vi của hắn rời đi đã vài tháng rồi. Cô cứ vậy mà rời bỏ hắn. Tống Dịch ban đầu chỉ biết say xỉn, mãi đến khi lão phu nhân biết tin mới đến vực hắn dậy.

Nhưng kể từ sau đó, Tống Dịch ngoài làm việc, thì đối với ai cũng lạnh nhạt.

Tống lão phu nhân thở dài.

"Giờ cháu đã hối hận chưa?"

Gương mặt lạnh lùng kia không tia cảm xúc, nhưng đôi mắt lại vô cùng buồn bã. Hắn lắc đầu.

"Không phải chỉ là hối hận... mà cháu vô cùng hối hận. Bà, cháu thực sự yêu cô ấy."

Tống lão phu nhân dù biết Tống Dịch đau khổ, nhưng bà vẫn nói.

"Cháu trai, nhưng hối hận cũng đã muộn rồi!"

[.............]

"Lão đại, Tô Vận Nhi có cần xử lí gì nữa không ạ?"

Người đem chứng cớ phạm tội của Tô Vận Nhi gửi cho Tống lão phu nhân không ai khác là Sở Nguyên.

Trong một căn phòng tối, Sở Nguyên đang ngắm nghía bức ảnh trong tay. Đây là ảnh mà thuộc hạ anh gửi về.

"Được rồi, mặc kệ người của Tống gia xứ lí cô ta. Cô ta dù sao cũng hết thứ để lợi dụng rồi."

"Vậy, tôi ra ngoài trước."

Cánh cửa phòng khép lại, Sở Nguyên vẫn nhìn tấm ảnh. Trong ảnh Đường Vi của anh đang ngồi đọc sách trên cánh đồng nho.

Anh ta mỉm cười ngọt ngào, nhẹ hôn lên tấm ảnh. Xong dịu dàng nói một câu.

"Cela fait longtemps qu"on ne s"est, ma princesse!" ( Lâu rồi không gặp, công chúa của tôi!)