Nợ Em Một Đời An Yên

Chương 2: 2: Không Ai Cứu Tôi





Mùi thức ăn thơm ngào ngạt chẳng mấy chốc đã lan ra khắp phòng.

Thực đơn hôm nay có cháo trắng thịt bầm, vì căn bệnh ung thư quái ác làm hệ tiêu hóa của cậu rất yếu nên chỉ có thể ăn cháo trắng qua ngày.

Gia Ý nhìn chằm chằm đồ ăn trước mặt, cậu quả thật đang đói bụng vì lúc trưa chẳng ăn được bao nhiêu.

Đôi tay thon gầy chỉ còn xương run rẩy đưa lên cầm lấy muỗng sau đó múc lên 1 ít cháo.

Đưa đến trước miệng Gia Ý nhẹ nhàng thổi cho bớt nóng rồi từ từ ăn vào.
" Cháo hôm nay ngon thật ".
Qua 1 lúc sau người y tá ấy lại tiến vào, lần này là bà ta đến để dọn thức ăn xuống.

Nhìn thấy chén cháo trắng chỉ ăn đến một nữa bà ta liền tức giận mà chửi lớn.
" Mày con mẹ nó có biết ngoài kia có bao người đang chết vì đói không hả? ".

" Mày thì hay rồi ăn một chút rồi bỏ không biết quý trọng thức ăn à ".
Vừa nói bà ta vừa thu dọn.

Từ đầu đến cuối Gia Ý chỉ trầm mặc ngồi đó, cậu không nói gì cả như thể tất cả những chuyện này cậu đã quá quen rồi.
Sau khi thu dọn xong bà ta gót một cốc nước đưa đến trước mặt Gia Ý.

Cậu nhận lấy cốc nước rồi uống một ngụm lại đặt xuống.
Khi đã hoàn thành xong phần công việc ở đây bà ta liền xoay người bước ra cửa.

Thế nhưng khi đứng trước cửa bà ta liền nói lớn.
" Bệnh của mày sớm muộn cũng chết sao không chịu chết sớm một chút ".
Giọng nói chanh chua cay nghiệt mang theo nét châm chọc tiếp tục được vang lên.
" Ha có thể là ông trời đang trừng phạt mày đó nhóc à "
" Trừng phạt? " mang theo nét ngờ vực Gia Ý hỏi lại y tá.

" Không phải sao? Mày là con trai mà lại yêu con trai, thật ghê tởm ".
" Bệnh của mày không chỉ có ung thư thôi nhỉ? ".
Những lời kia vừa thốt ra bà ta liền đắt ý cười lớn mà bước ra ngoài.
Không khí trong phòng lại quay về dáng vẻ yên bình vốn có, âm thanh " Tít tít " lại đều đều vang lên.

Dưới chăn, đôi bàn tay gày gò đã nắm chặt lại.

Cơn đau truyền đến đại não thế nhưng Gia Ý lại mỉm cười.

Cậu mở miệng lẩm bẩm.
" Tôi chỉ muốn yêu thôi mà tại sao lại khó đến vậy? ".
" Không nó không phải là bệnh ".
" Không phải ".
______________________________________
Những định kiến đã khắc sâu vào mỗi người.
Không ai cứu tôi cả.
Không một ai..