No Choice But Seduction

Chương 3




Tiếng meo kêu đã đánh thức Katey Tyler lần thứ 2 trong đêm.Một con mèo?Một đứa trẻ?Thật khó để nói chính xác được cái gì đã gây nên âm thanh ầm ĩ đó, nhưng nó làm cô phát cáu, và nó dường như đã đến trực tiếp từ căn phòng bên cạnh phòng cô.Chiếc giường của cô giáp với bức tường phân chia 2 căn phòng, và lúc này cô đang nhanh chóng căn nhắc để cố gắng di chuyển chiếc giường để cách xa khỏi tiếng ầm ĩ, đó là một chiếc giường lớn và cô không nghĩ là cô có thể điều khiển được nó mà không đánh thức tất cả mọi người khác ở trên tầng dậy.

Họ đã đến quán trọ ở vùng ngoại ô Northhampton này vào lúc khá trễ đêm qua.Nó không kín người nên Katey đã có thể để cho cô hầu gái của mình, Grace, một phòng.Cô mong đã không ở trong hoàn cảnh này, bởi nếu Grace ở đây, họ chắc chắn có thể cùng nhau di chuyển chiếc giường.

Làm những việc liều lình sẽ làm mọi người thức dậy và đi kiểm tra những tiếng động.Sau tất cả, Katye không đến Anh để liều lĩnh?Well, không chính xác là Anh, nó chỉ là chạm dừng chân đầu tiên của cô trong chuyến du lịch vòng quanh thế giới.Nhưng toàn bộ mọi mặt trong chuyến đi của cô là để quan sát và làm những điều mới mẻ và để có vài thứ hứng thú trong cuộc sống của cô.Phiêu lưu, sôi động, thậm chí có thể là một ít lãng mạng nếu cô may mắn.

Cuối cùng cô đã nhận được nhiều hơn là cô mong đợi là vượt qua biển Đại Tây Dương từ Mỹ đến Anh, hoặc cô đã có nếu cô không hoảng sợ và tạo dựng cho bản thân cô một tính cách khác không thật sự là của cô để tránh bị làm phiền bởi những người đàn ông.Nhưng nó chỉ tốt khi cô giới thiệu mình như là một phụ nữ đã kết hôn.Cô chỉ vừa mới bắt đầu chuyến du lịch quan trọng này và cô không muốn nó kết thúc ngay lập tức bởi cô phải lòng người đàn ông đẹp trai đầu tiên cô tình cờ gặp.

Đó là một điều rõ ràng có thể xảy ra khi mà cô đã gặp Boyd Anderson.Khi anh giữ cô ở trong cánh tay anh trên bến tàu ở Bridgeport, Connecticut, cứu cô khỏi một cú rơi kinh khủng xuống từ những chiếc thùng mà cô đã trèo lên trên, cô đã rất bối rối.Nhưng khi anh mỉm cười với cô!Thật đau đớn, điều đó đã làm cho cô cảm thấy rất lạ ở bên trong mình, nó làm cô sợ hãi, nên cô đã vui mừng với một cái cớ để chạy trốn.

Và cô đã không thực sự bình tĩnh lại từ cuộc gặp gỡ đó khi mà anh đi đến gần cô trên boong tàu một lúc sau đó.Cô đã biết gì về những người đàn ông sau tất cả?Có 3 lời đề nghị đính hốn từ những người đàn ông lớn tuổi trong làng và cô đã không chuẩn bị cho cô một vài người giống như Boyd Anderson.Thậm chí có một cậu bé 16 tuổi đã theo sau xe ngựa của cô khi cô đi khỏi Danbury với mẹ của cô đã không gây ra cảm giác gì chỉ là một sự thích thú.Chàng trai đã đi theo họ trong suốt chuyến đi mua sắm ngắn của họ đến thị trấn lớn hơn, nhưng đã không nói một lời nào cho đến khi họ dời đi.Sau đó cậu ta đã la lên ở phía sau cô là cậu ta sẽ trở thành một người chồng tốt!Cô đã 20 lúc đó.Cô đã không nhiều hơn là cười khúc khích cho đến khi mẹ cô lườm cô.

Nhưng Boyd Anderson với mái tóc quăn, nâu vàng và đôi mắt nâu sẫm đó đã rất dễ dàng mê hoặc cô, hơn cả những người đàn ông đẹp trai mà cô đã từng gặp.Và nếu anh không lại tiến lại gần cô trên boong tàu, rất sớm sau lần gặp đầu tiên của họ, chuyến du lịch này có thể thành ra khác biệt làm sao.Nhưng anh đã làm vậy.Anh thậm chí còn tì nhẹ vào cô, lấn áp cô với sự nam tính của anh.Và sau đó với nụ cười khác lạ, đầy nhục dục đã đánh cắp hơi thở của cô và gây ra những cảm giác mới lạ của hạnh phúc, đã làm cô bối rối đủ để mang sự sợ hãi quay trở lại.Không ngạc nhiên khi cô đã tự mắng nhiếc bản thân trong ý nghĩ, khi người hầu của cô tiến lại gần cô với 2 đứa trẻ cùng đi theo họ đến Anh, và anh đã trêu chọc hỏi chúng là của cô à.

Anh đã không lại gần cô nữa, nên việc tỏ ra đã kết hôn đã đáp ứng được mục đích của cô.Nó đã giữ cho anh không có thêm bất cứ lời đề nghị nào nữa.Nhưng, oh, điều đó đã thật kích thích làm sao!

Biết rằng anh đã bị cô thu hút, nhìn thấy nó trong mắt anh, trên nét mắt anh, môi anh khi anh đến gần cô.Sự kiềm chế của anh thật đáng khâm phục bởi vì anh dường như là một thúng chứa đầy đàm mê!

Nghĩ về anh giữ cho cô khỏi quay trở lại giấc ngủ ngay lập tức, nhưng cái đó không thường như vậy.Cô hối hận là đã hoảng sợ khi một người đàn ông đẹp trai và nam tính như Boyd rõ ràng là thích cô, nhưng điều đó là tại vì cô đi trên chiếc tàu này- là để phiêu lưu và trải nghiệm.Lần tới khi cô bắt gặp sự quan tâm của một người đàn ông đẹp trai, cô sẽ biết xử lý tình huống đó như thế nào.

Tiếng mèo kêu ầm ĩ khó chịu lại vang lên.Nếu cô đang ở nhà của mình, cô sẽ điều tra ngay lập tức.Cô không thể chịu đựng được khi nghĩ nhưng con vật bị đau, bị đói, hay ngược đãi.Cô đã một lần đuổi tá điền Cantry ra khỏi ngôi làng bằng chính cái gậy của ông ta, cô đã chụp nó từ tay ông ta khi cô bắt gặp ông ta đang dùng nó trên con ngựa của ông ta.Con vật nhỏ bé đã ăn táo từ tay cô,nó như vậy là đã tin tưởng cô.Và 2 con mèo của người hàng xóm đã thường xuyên bỏ lại những con chuột ở cổng ra vào như là món quà.

Lần này âm thanh làm xé tai và trái tim Katey.Cuối cùng cô quăng chiếc chăn đi, chụp lấy chiếc áo choàng cô để dưới chân giường, và ra khỏi cửa trước cả khi cô thắt dây áo choàng.Cô đã định đập mạnh cánh cửa căn phòng khác nhưng cô dừng nắm đấm của cô lại ngay lúc đó[?].Cô đã không muốn đánh thức bất cứ ai khác chỉ bởi vì giấc ngủ của cô bị quấy rầy.

Cô kéo mái tóc đen dài ra khỏi chiếc áo choàng khi cô cân nhấc sẽ làm gì.Đó có thể chỉ là một con mèo bị mắc kẹt trong một căn phòng trống.Đây là lần thứ 2 cô trải qua tình huống này trong chuyến du hành của cô, nếu đó là cái đấy.Đó là cuối hè khi cô đến Anh, giờ đã là đầu thu, và chủ quán trọ đã để cửa sổ mở, ngay cả những cánh cửa sổ trong những căn phòng trống, nó là để giữ không khí trong lành như họ có thể trước khi thời tiết trở lạnh.Những con mèo hoang đã phát hiện ra lối đi đó và băng qua những cánh cửa mở để tìm thức ăn, sau đó đã quên đi ra ngoài như thế nào và đã làm nên một cảnh om sòm.

Thử mở cánh cửa này sẽ nói cho cô biết ngay lập tức nếu căn phòng đang được sử dụng.Nếu nó bị khóa, cô sẽ cân nhắc đi xuống tầng dưới để phàn nàn với chủ quán trọ.Nếu nó mở, con mèo ồn ào có thể sẽ chạy ngay ra ngoài hành lang và chạy trốn, và vấn đề của cô sẽ được giải quyết.

Cánh cửa mỏ ra khi cô xoay nắm đấm.Cô đẩy nó ra đủ rộng để cho con mèo chạy ra ngoài, nhưng không có con mèo nào xuất hiện.Có một ánh sáng rực rỡ màu cam trong căn phòng như thể một ngọn lửa đang tàn, hay một ngọn đèn được vặn nhỏ lại, cái đó cho biết căn phòng đang có người sử dụng chứ không phải những con mèo hoang.

Cô đóng cửa lại nhẹ nhàng, bối rối vì cô đã mở của phòng của một ai đó.Mặc dù Cô không di chuyển.Cái gì đã gây lên âm thanh đó?một đứa trẻ ư?Điều đó cô đã nghĩ khác.Cha mẹ đứa trẻ có thẻ đã thường xuyên nghe âm thanh đó nên nó không đánh thức họ dậy.Nhưng nó lại vang lên, âm thanh đó, và thật kì cục, giờ nó nghe tuyệt vọng hơn.

Cô chỉ vừa hé nhìn một chút, cô tự nói với bản thân cô khi cô lại mở cửa và ló đầu vào trong để xem xét bên trong căn phòng.Một ngọn đèn đã được vặn xuống rất nhỏ và có thể tắt bất cứ lúc nào.Có một chiếc giường, đang được một đôi sử dụng, họ nằm bên dưới tấm chăn, đang ngáy nhè nhẹ.

Cô nhanh chóng tìm kiếm một cái giỏ trên sàn nhà, cái có thể đựng một đứa trẻ, và nếu cô tìm thấy nó, cô sẽ đánh thức cha mẹ đứa trẻ dậy để chăm sóc cho con họ.Nhưng thay vào đó cô phát hiện ra một đôi mắt to đang nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt đó dường như đang cầu xin cô, nó thuộc về một đứa trẻ đang bị bịt miệng và ngồi ở góc nhà.Bé trai hay bé gái, cô không thể nói được, cô cũng có thể nhìn thấy tay của đứa trẻ cũng bị trói.Một chiếc chăn đã che đi cái đó, nhưng cô đoán rằng chúng như vậy, bởi vì không có một sự cố gắng nào để di chuyển miếng giẻ khỏi miệng.

Điều hợp lý phải làm lúc này là đóng cửa lại và chạy xuống cầu thang để nhờ giúp đỡ.Nhưng Katey không quan tâm đến điều hợp lý đó.Cô cần đưa đứa trẻ đó ra khỏi đây.Cô lo lắng về chuyện sau này cô có bất cứ quyền nào để can thiệp nào.Một chuyến viếng thăm đến vị quan tòa địa phương sẽ giải quyết được điều đó,và nếu như đứa trẻ quay trở lại với bố mẹ nó, có lẽ quan tòa có thể chuyền đủ nỗi sợ hãi vào họ để giữ cho họ không ngược đãi đứa trẻ nữa.

Sự ngược đãi này làm cô tức điên và làm cô đi thẳng vào trong phòng mà không nghĩ đến 2 người đang ngủ ở trên giường.Nhưng khi cô đến gần đứa trẻ và bỏ miếng giẻ đi, cái đã làm để lộ ra một mái tóc dài màu đồng của một cô bé gái, Katey thấy sự ngược đãi này còn tồi tệ hơn nhiều cô đã nghĩ.Không chỉ có tay mà chân của cô bé cũng bị trói , nhưng một sợi dây dài đã cuốn lại ở đây, cuối cùng nó trói lại xung quanh mắt cá chân cô bé, và đầu kia buộc quanh một bên chân giường.Đó là lí do vì sao cô bé không thể ngọ nguậy hay lăn ra khỏi đây.

Katey nhanh chóng tháo sợi dây ra và bế đứa bé lên.Giờ cô chú ý nhiều hơn đến 2 người đang ở trên giường, họ có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào.”Shh” với đứa trẻ trong trường hợp cô bé không nhận ra cô bé đang được giải thoát và bắt đầu gây ra tiếng ồn lần nữa, Katey nhẹ nhàng nhón chân ra khỏi phòng và điều khiển cánh cửa đóng lại phía sau họ mà không đặt cô bé xuống.Sau đó Cô vội vàng vào phòng mình, đặt cô bé vào chiếc ghế đơn trong căn phòng, nhanh chóng khóa cửa lại, và thắp một ngọn đèn nên để cô có thể nhìn cái điều cô đã làm trước khi cô cột áo choàng.

Đoạn dây thành ra những dải vài lung tung, với những cái nút quá chặt để cởi ra, từ lúc đứa bé nhìn căng thẳng tỳ vào chúng.Nhưng Katey đã chuẩn bị những thứ nhỏ nhất để đi du lịch rủi gặp trường hợp không may hay khẩn cấp.

Cô thường để lại những bộ quần áo của mình buộc chặt trong va li trên xe ngựa của họ nếu họ chỉ lưu lại ít ở một chỗ, với người đánh xe của họ đang ngủ ở trong xe để bảo vệ chúng, cô mang một chiếc vali quần áo lót đã được phân loại, một chiếc váy du lịch đặc biệt, và một bộ đồ nghề may vá nhỏ.

Giờ Cô đã tìm được một chiếc kéo nhỏ từ bộ đồ nghề may vá và nhanh chóng cắt hết những sợi dây trói cô bé.Nhưng không nhanh hơn cô bé đã thoát được, cô bé trở lên điên loạn lao đến chiếc bình ở góc phòng,trượt chân và vấp ngã trên đường mà không nghi ngờ gì bởi vì chân tay cô bé đã bị tê cứng do bị giam cầm quá lâu.Đứa trẻ tội nghiệp!Không nghi ngờ gì cô bé đã gây ra những tiếng ồn ào đáng kể.

Katey quay sang một bên để cho cô bé một lúc riêng tư.Cô mở chiếc giỏ để thức ăn mà cô và Grace bao giờ cũng mang theo từ khi họ để mà bụng đói đi ngủ vàomột đêm nọ bởi vì họ đã đến quán trọ quá muộn để có được một bữa ăn.

“Em đói không?”Cô hỏi trong khi cô lấy ra vài cái bánh mì và bẻ miếng pho mát tròn.

“Em rất đói.”

“Chà, đến đây và ngồi xuống.Đây không phải là một bữa tiệc theo bất cứ cách thức nào và đã để hơi lâu rồi, nhưng –“

“Cảm ơn rất nhiều,”cô bé nói xen vào, và chột lấy miếng bánh mì từ tay Katey.

“Nếu cố chờ một chút, chị sẽ kiếm cho em một cái đĩa.”

“Em không thể chờ được,”cô bé nói với một cái mồm đầy đồ ăn.”Thế này là tốt rồi, thật đấy.”

Katey cau mày.”Em ăn lần cuối cùng khi nào?”

“Sáng nay.Hay là sáng hôm qua nhỉ?Em không nhận biết được thời gian.”

Katey cũng không.Giờ có thể là gần sáng theo như cô biết.Với tấm rèm trong phòng đã đóng lại. cô không thể nói được.Nhưng giờ cô nhìn chăm chằm một cách ngạc nhiên vào đứa bé.

“Làm thế nào mà cha mẹ em lại có thể làm chuyện này được.Em đã cư sử không đúng ư?”

“Cha mẹ em không bao giờ đối xử với em theo cách này cả,”Cô bé nói, giọng cô bé gần như bực tức.Nhưng cô bé dừng lại khi cô bé nhìn thấy một chiếc bánh ngọt trong giỏ và chộp lấy trước khi cô bé tiếp tục,”Nếu chị hèn hạ như người đàn ông và người phụ nữ ở căn phòng đó, em sẽ không bao giờ trông thấy cái gì khác ngoài họ suốt cuộc đời em.”

Katey nhận thấy sự nghi ngờ rất lớn và bắt đầu nói ra, nhưng cô đã kìm lại được.Đứa trẻ này thực sự đói , đang ăn mọi thứ trong tầm nhìn.Cô bé đã bị trói và bị bỏ lại ngủ trên sàn nhà lạnh.Nếu những người ở cánh cửa bên cạnh là cha mẹ cô bé, thì họ nên bị bắn .

“Vậy , làm thế nào mà em đến được đây?”

Cô bé ngồi xuống chiếc ghế ở bên bàn và ăn chậm lại.Giờ Katey thấy rằng cô bé xinh xắn một cách khác thường.Mái tóc màu vàng óng của cô bé có những vệt màu đồng, và mặc dù nó rồi bù, nó vẫn sạch và sáng bóng.Và đôi mắt cô bé thật tối, màu xanh đậm xinh đẹp.Cô bé có một vệt sước trên má.Và trong khi chiếc áo cưỡi ngựa nhung màu hồng mà cô đang mặc bị làm bẩn bởi bụi và thứ gì đó như mạng nhện bám đầy trên váy, nó không phải là một bộ quần áo cũ. Thứ vải đẹp đó còn khá mới, và nó vừa vặn với cô bé một cách hoàn hảo.Nó phải là được làm cho cô bé, điều đó có nghĩa là cô bé phải đến từ một gia định giàu có.

Và rồi giọng nói nhỏ nhẹ của cô bé phá vỡ những suy nghĩ của cô.”Người phụ nữ đó đã kéo em khỏi con ngựa của mình và nói rằng bà ta sẽ cắt cổ em và bỏ cơ thể em lại trong bụi rậm nếu em gây nên bất cứ tiếng ồn nào.Em không biết tại sao em lại không nhớ những gì diến ra sau đó, nhưng khi em tỉnh dậy, em đã bị trói lại trên sàn của một chiếc xe ngựa cũ.Và sau đó em đã bị mang vào trong căn phòng đó.”

“Chúng đã bắt cóc em ư!?”Katey há hốc miệng kinh ngạc.

“Là người phụ nữ.Người đàn ông, ông ta nghe như thể là ông ta là anh họ của mẹ em, và em nhớ mẹ đã nói đến một lần về một người anh họ, người đã mang đến cho mẹ nhiều rắc rồi trước khi em được sinh ra.Mặc dù vậy, đó không thể là ý kiến của ông ta về việc mang em đến đây.Ông ta muốn đưa em thẳng về London.Ông ấy dường như rất sợ cha em và những gì cha em sẽ làm với ông ấy.Nhưng người phụ nữ lại từ chối để em đi.Bà ta muốn tiền và và bà ta nghĩ bà ta sẽ có được từ em.Và bà ta dường như có lời nói sau cùng.

Giờ Katey bắt đầu có một vài mối lo sợ rằng cô đã biết một quan hệ phức tạp.Ông ta sẽ không cho phép cô bé bị tổn hại nghiêm trọng phải không?Nhưng sau đó, ông ta lại trói cô bé lại và thậm chí là không cho cô bé ăn!

Cô đưa mắt nhìn đứa trẻ lần nữa, vẫn đang ăn ngấu nghiến thức ăn trong miệng, và mối lo sợ của cô trôi xa.Làm thế nào họ dám ngược đãi đứa trẻ này chứ!

“Chi thấy rằng em sẽ được về nhà,”Katey nói với một nụ cười cam đoan.”Chị đang đi du lịch đến London.Chúng ta sẽ dời đi ngay trong sáng-“

“Làm ơn, chúng ta có thể đi ngay bây giờ được không?”Cô bé ngắt lời, vẻ mặt của cô bé trở lên hoảng sợ.”Em không muốn họ lại tìm thấy em.Em nghe họ nói rằng cái khóa cửa đã bị gãy, khi họ trói em vào giường, nên họ sẽ biết có ai đó giúp em ra ngoài, bởi em không thể tự làm điều đó.”

“Và họ sẽ tìm kiếm gần đây,”Katey kết thúc với một cái gật đầu.”Rất tốt, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ.”