No Choice But Seduction

Chương 28




4 ngày ở trên biển và Katey đã không nhìn thấy Boyd được lấy một lần kể từ buổi sáng họ lái tàu ra khỏi sông Thames và tiếng vào English Channel(eo biển Anh).Và cuộc nói chuyện của họ sáng đó thực sự rất ngắn.Họ đơn thuần chỉ thảo luận về nơi đến gần nhất, sau đó anh đã nói với nàng là anh đã gửi thông báo đến văn phòng Skylark của anh trước khi họ ra khơi.

“Anh đề nghị đến Caribbean,”anh nói với nàng.”Đó là một khu vực mà anh rất quen thuộc,từ lâu nó đã luôn là tuyến đường buôn bán của một con tàu Skylark.Làn nước ấm áp, thời tiết luôn dễ chịu, bãi biển hoang sơ.Phần lớn thời gian trong năm đều có cảm giác như là mùa hè.”

Nàng không ý định tỏ ra khó chịu chỉ là cứ khó chịu thôi, mặc dù điều đó chắc chắn là trường hợp này sau khi người đàn ông này đã phớt lờ nàng 4 ngày.Nàng không thực sự mong chờ điều đó, cũng không nhanh làm sao điều đó làm nàng phát cáu.Có thể là bởi vì nàng có ý định phớt lờ anh và anh không ở gần đề thấy!

Nhưng sáng đó nàng nói,”Tôi không muốn lại phải dành những tuần dài ở trên biển, ít nhất không sớm thế này.Tôi cũng thích lưu lại thêm một thời gian nữa ở phía bên này của thế giới kể từ khi chúng ta đã ở đây.Vậy chúng ta hãy lái thuyền về phía nam, được chứ?”

“Đến đâu cơ?”

“Anh là thủy thủ, ít nhất anh có thể biết nhiều về thế giới hơn tôi.Anh ngụ ý là có nhiều tuyến đường để chọn lựa .Vậy ta hãy lắng nghe chúng nào.”

Anh không nghĩ về nó nhiều hơn là một vài giây.”Địa Trung Hải thì sao?Đó là một vùng biển rộng lớn bao gồm một số lượng các biển nhỏ ở bên trong.Nó là lối vào phía Nam của Châu Âu ở phía Bắc của vùng biển, Tây Ban Nha, Ý, Hy Lạp, ngay cả những bờ biển của Pháp nữa, và một số lượng lớn các hòn đảo xung quanh, tất cả chúng đều khá ấm áp.Thực tế là cả khu vực đều có thời tiết giống mùa xuân suốt cả năm.Và phía Nam của Địa Trung Hải là Châu phi,phía đông – “

“Châu phi nghe thú vị đó.”

”Đúng vậy, nhưng đó không phải là đất nước mà em thực sự muốn đi du lịch trên đất liền đầu.”

“Tại sao lại không?”

“Bởi vì nó hầu như là sa mạc.Ngoài ra, chúng ta có thể dừng lại ở một vài cảng một khi chúng ta vượt qua Barbary Coast, cho em thấy em cảm thấy thế nào về vùng đất đó.Em có thể quyết định sau đó nếu em thích nhìn ngắm nhiều hơn về nó.”

”Barbary Coast ?”Nàng chưa bao giờ nghe một cái tên như vậy trước đây.”Tại sao chúng ta không thể dừng lại ở đó?”

”Nó gần như chỉ là căn cứ của cướp biển và –“

“Chờ một phút.Cướp biển ư?”

Anh trao cho nàng một sự rùng mình nhẹ, nhưng nhanh chóng kiềm chế nó với một cái nhún vai và một giọng điệu lạnh nhạt.”Những tên cướp biển là một thực tế không may của cuộc sống ở nhiều nơi trên thế giới, nhưng chúng đặc biệt hoạt động mạnh ở những vùng nước ấm áp.Chắc chắn em phải biết điều đó trước khi em bắt đầu chuyến đi này chứ?”

Nàng chỉ đơn giản nhìn chằm chằm vào anh hoài nghi. Nàng không biết điều gì kiểu này, nhưng nàng quá lặng thinh để nói gì lúc này.Gia sư của nàng đã không nhận thấy “những thực tế “hay ông ta đã không nghĩ điều đó là một chủ đề thích hợp để nói cho một đứa trẻ.

Boyd tiếp tục giảng dạy cho nàng những bài học lịch sử bị bỏ qua này trong bất cứ trường hợp nào mà nàng muốn nghe về nó .”Caribbean, Châu Á, Địa Trung Hải, là những cái tên một vài – tên cướp biển đã đi qua trong hàng trăm năm nay.Nhưng Oceanus được trang bị để đối phó với chúng.Con tàu nhanh và được vũ trang đầy đủ.Hãng tàu Skylar chuẩn bị sẵn sàng để đối đầu với những tên cướp biển,hãng tàu ra lệnh mang những khẩu súng thần công trên tất cả các con tàu vào lúc này.Nên du lịch bằng tàu đủ an toàn như đi trên mặt đất vậy, ít nhất là trên một con tàu Skylar.Nhưng đi du lịch trên đất liền,em biết đấy lúc này những tên cướp đường đang hoành hành.”

“Không, tôi đã không biết.Thực tế là, tôi đã không có ý tưởng nào về bất cứ điều gì như thế này.”

“Anh không nên đề cập đến chuyện đó để khiến em phải hoảng sợ,”anh quả quyết với nàng.”Thực ra, em có thể đi du lịch vòng quanh thế giới mà không bắt gặp một con tàu cướp biển nào.Và Skylar có vài tuyến đường ở Địa Trung Hải, cái bao gồm một tí những hợp đồng mua bán.Nên những con tàu cướp biển của những đất nước đó, cũng đã giao kèo với chính phủ của họ , phần lớn sẽ phớt lờ chúng ta.Chỉ có cướp biển Barbary Coast là những kẻ đối đầu với bọn anh như trong một trò chơi công bằng, nhưng như anh đã nói, chúng ta sẽ tránh xa khu vực của chúng.Thuyền trưởng Tyrus rất thông thuộc những vùng biển đó.”

“Nó thực sự an toàn?”

“Anh không nói dối em đâu, Katey.Không có gì là 100% an toàn cả.Nhưng anh không thấy trước rắc rồi nào cả hay là anh không bao giờ gợi nó ra với em.

Tàu Skylar thường xuyên đi đến đó chỉ như những thương nhân buôn bán đã làm hàng nghìn lần trong nhiều năm thôi.Nhưng đối với việc đi du lịch ở trên đất liền- Anh cho rằng khi em nói em đang đi du lịch vòng quanh thế giới để biết thêm nhiều điều về thế giới và những khác biệt cuả nó, về văn hóa, và những điều hay thì hẳn phải có một kế hoạch hợp lý. Nhìn ngắm thấy toàn bộ thế giới suốt cả cuộc đời.Điều đó không phải là điều mà em định làm, phải không?”

Anh nhìn rất kinh hoàng khi điều lo lắng đó nảy ra với anh, nàng đã rất khó khăn kìm nén để không cười.”Không, anh hoàn toàn đúng,”nàng nói để nhắc nhở anh thoải mái.”Một chút để tăng thêm hứng thú từ mỗi vùng .”

Với việc đi tới chỗ dừng chân trước mắt của họ, nàng đổi hướng đến cabin của mình.Anh ngăn nàng lại.

“Katey, anh đã được tha thứ rồi chứ?”

Một chút gay gắt trong giọng nói của nàng.Nàng không thể ngăn nó lại.”Sự hào phóng của anh đã đánh tan sự im lặng.Tôi đang nói chuyện với anh, phải không nào?”

“Nhưng anh được tha thứ chứ?”

“Anh đã cho phép tôi trả tiền sử dụng con tàu của anh.Dù điều này sẽ khiến chuyến du lịch của tôi trở nên thú vị hơn,dẫu cho, vẫn nhìn thấy.Hỏi lại tôi điều đó trong vòng một tháng nữa.”

”Katey – “

“Tôi nghĩ nó sẽ là điều tuyệt vời nếu chuyện này không được đề cập đến nữa.Vậy tôi sẽ nói điều này một lần cuối cùng.Anh muốn một cách để đền bù.Tôi cho anh một cơ hội để làm vậy.Anh đã làm một hành động cao thượng.Tôi nhận biết rõ điều đó.Nhưng cho đến giờ anh chỉ mới cứu tôi khỏi 8 –hay 7 ngày - ở London.Chắc chắn là những ngày khó chịu, những ngày mà tôi sẽ tự do tìm một thứ giải trí nào đó để giết thời gian.Nó không thể nào sánh được với cái ngày bị giam cầm- “

“Đó không phải là điều anh đã làm!”

“- anh gián tiếp chịu trách nhiệm về điều đó, cư sử thô bạo, làm thất vọng, tức giận ...,”nàng tiếp tục như thể là anh đã không ngắt lời.”Nên tôi lặp lại, hỏi lại tôi trong vòng một tháng nữa, sau khi tôi nhìn ngắm thế giới nhiều hơn một chút với sự giúp đỡ của anh.”

Có lẽ đó là lý dó nàng không nhìn thấy anh nữa sau khi họ ra khơi.Nàng có một chút gay gắt trong lời đáp lại.Một chút?Không, hoàn toàn là cường điệu.Anh có thể nên hối tiếc về sự hào hiệp mà anh bày tỏ lúc này, và nàng không thể trách mắng anh nếu anh như vậy.Dĩ nhiên cử chỉ của anh là đủ. Nhiều hơn là nàng có thể mong đợi.Nàng có dự định mua một con tàu cho chính mình không?Giờ nàng có một con tàu tùy ý nàng sử dụng mà không phải chờ đợi và giá cả không quá lớn.Nàng cũng sẻ trả tiền cho một thuyền trưởng và đội thủy thủ.

Nàng cũng đã có chiếc xe ngựa của chính mình, nhờ có Roslynn Malory, đó là một chiếc xe ngựa sang trọng.Nàng cũng có người lái xe của mình.John Tobby là một anh chàng cao to ở khoảng độ 30 tuổi.Anh ta là một người bắn súng cừ, và cũng đánh đấm khá giỏi.Và với thân hình to lớn như anh ta , anh ta có thể khá đáng sợ nếu cần.Điều đó có lẽ là đủ, từ khi anh ta đồng ý công việc như là một vệ sỹ cũng như là một lái xe của nàng.Nàng đã được đảm bảo điều đó trước khi thuê anh ta.Và thuê anh ta quá dễ dàng.Đó là một sự khuyến khích rằng nàng đang đưa anh ta đi vòng quanh thế giới cùng với nàng , hơn là một sự nhụt chí.Nàng không phải là người duy nhất muốn nhìn ngắn nhiều hơn về thế giới.

Không may thay, Jonh vừa có một khoảng thời gian khó khăn.Anh ta chưa bao giờ ra khơi trước đây, và anh ta không phải là người duy nhất họ đã không nhìn thấy kể từ khi bắt đầu chuyến hành trình.Người đàn ông tội nghiệp đã có một cuộc vật lộn với việc say sóng khủng khiếp trước khi họ thậm chí là đi đến eo biển Anh.Điều đó đã khiến Grace buồn bã.Cô hầu gái đã thích thú sự tán tình thân thiện của John, điều đã bị cắt đứt bất ngờ khi anh ta tự nhốt mình ở trong cabin.Nàng cũng đã nhận ra rằng anh ta có lẽ đã bỏ rơi họ lúc này ngay khi họ tiến đến một cái cảng.Đặc biệt từ khi anh ra biết họ sẽ phải đi bằng thuyền rất nhiều.

Katey thở dài với chính mình.Nàng đứng một mình ở lan can tàu, chiếc kình thiên văn nhỏ trong tay.Họ đã lái thuyền qua eo biển Gibraltar sáng sớm hôm đó.Thuyền trưởng Reynolds đã đưa cho nàng chiếc kính thiên văn đó vào những ngày đầu tiên ở trên biển, nói với nàng rằng ông giữ cho con tàu ở gần bờ biển của các quốc gia ở chỗ nước nông như được cho phép để nàng có thể nhìn ngắm chúng.Họ đã có một quãng thời gian tốt, gió khá hợp tác.Thời tiết cũng đã ấm hơn, đủ để nàng không cần đứng co ro ở lan can tàu nhiều giờ,như nàng đã làm nó mỗi ngày.

Chiếc kính thiên văn là một hành động thiện chí, nhưng sau ngày đầu tiên sử dụng nó, thì không có gì thú vị cả.Tất cả phong cảnh bắt đầu nhìn trông giống nhau, những bờ biển đầt đá, bãi biển, và nhiều nhiều những hàng cây. Những cái đó ít nhất đã thú vị khi đi dọc nửa đường về phía Bắc nước Pháp, giống như nước Anh, tràn đầy sắc thu, nhưng xa hơn về phía Nam tất cả mọi thứ vẫn chỉ là màu xanh.Sau đó chỉ có những làng chài để phá tan sự đơn điệu, hoặc thỉnh thoảng là những thị trấn dọc bờ biển mà nàng không thể thực sự nhìn thấy nhiều qua một chiếc kính thiên văn nhỏ.

Nó không thỏa mãn khả năng sáng tạo đặc biệt của Katey và nàng đang nhìn những thứ qua chiếc kính thiên văn, những thứ không thực sự ở đó.Nàng lại nhìn thấy phòng khách nhà Millard lần nữa. Lần này có một người phụ nữ lớn tuổi , gương mặt đôn hậu đang ở đó, đang ngồi trên ghế sofa với nàng, bà ngoại nàng ,nàng đã không được gặp bà.Bà cầm lấy tay của Katey và đang kể cho nàng nghe về những câu chuyện thời thơ ấu của mẹ nàng.Và Bác Letitia của nàng ngồi bên cạnh bà, đang mỉm cười, cười lớn, một người phụ nữ hoàn toàn khác với người phụ nữ mà Katey thực sự gặp mặt.Bà xin lỗi rất nhiều về sự đón tiếp khó chịu của bà trước đó, giải thích rằng bà đã tưởng ai đó đang chơi một trò đùa độc ác với bà, rằng bà không tin được là Katey thực sự là người mà bà nói chuyện.

Cuộc gặp gỡ này diễn ra rất khác , nó làm Katey phát khóc.Đó chỉ là sự tưởng tượng của nàng, nó lấp đầy nàng với sự cảm động sâu sắc, bởi vì đó là điều mà nàng rất cần phải xảy ra, là gia đình duy nhất mà nàng đã từ bỏ thực sự là một gia đình đối với nàng, một gia đình yêu thương.Và bởi vì nó không bao giờ xảy ra lúc này, nàng khóc thầm trong khi ngủ tối hôm đó và không cho phép người nhà Millar vào bước vào trong sự mơ mộng của nàng nữa.

Nhưng Boyd xuất hiện khá thường xuyên sau đó bên cạnh nàng khi nàng nhìn qua chiếc kính thiên văn.Nàng thậm chí đã đưa ra một lý do hoàn toàn hợp lý cho sự vắng mặt của anh trong suốt 3 ngày đầu tiên.Tất nhiên chứng say sóng không phải rồi giống như điều mà lái xe của nàng đang phải chịu đựng, mặc dù rằng đó là điều đầu tiên xuất hiện trong tâm trí của nàng.Nhưng Boyd là một chủ tàu.Anh sẽ không ra khơi với con tàu lớn nếu anh nằm sóng soài vì bệnh tật, phải vậy không?Không, nàng đã làm công việc của anh chậm lại bởi một điều gì đó đơn giản như thời tiết lạnh đã chuyển hướng rất xấu qua đêm rằng giờ anh đang lên cơn sốt cao cái đã làm anh mê sản.Và bác sỹ của tàu, Philips, nàng nghĩ đó là tên của ông, không thể ngồi với anh ta suốt ngày đêm, nên nàng đã yêu cầu được chia sẻ một chút công việc.

Không khí lạnh lẽo, bồn tắm bằng bọt biển ấm áp.Nàng giữ những đặc quyền mà nàng không bao giờ nghĩ đến là giữ dù nó có là thứ gì đó hơn những hình ảnh tưởng tưởng táo bạo của nàng.Dĩ nhiên, nàng ở đó khi anh cuối cùng cũng thức dậy, phi thường không có làn da ướt đẫm ẩm ướt và mái tóc ướt đẫm mồ hôi, hoàn toàn khỏe mạnh và đang nhìn chằm chằm vào nàng với đôi mắt nâu mượt như nhung.

Anh đặt một tay lên má nàng.Nàng không di chuyển tránh xa khỏi tầm với của anh.Nàng nghiêng đầu về phía cái chạm của anh.

“Anh mang nợ em cuộc sống của tôi?”

“Không – well, có lẽ là một chút.”

Nàng cười toe tóe.Nàng sẽ khiến anh làm điều giống như vậy, nhưng nàng rất hiếm khi nhìn thấy anh cười to.Anh thường rất cực kì nghiêm trang khi ở quanh nàng, đầy ắp đam mê cái không thực sự là thích thú.Nên nàng không thể hình dung ra nụ cười toe tóe của anh.Nhưng nàng không cần làm điều đó.Trong khả năng tưởng tượng của mình, điều đó đủ để nàng biết anh muốn gì.

“Vậy thì hãy để anh tỏ lòng biết ơn của mình.”

Nàng nín thở khi anh kéo nàng xuống cho một nụ hôn dịu dàng, nhưng đôi môi chưa chạm vào nhau.Bằng việc nàng ngả người về phía trước, đó là một chuyện dễ dàng cho anh để kéo nàng xuống, sang phía bên kia giường của anh.Giờ nàng đang nằm bên kia anh với anh nằm phía trên nàng, và chết tiệt, nàng xoay xở để cho anh một nụ cười , mặc dù đó là một nụ cười tinh quái.Và điều đó tốt thôi.Anh sẽ hôn nàng.Nàng chờ đợi nó với hơi thở giảm dần.Nàng đã cảm thấy sự run rẩy đó lần nữa điều chỉ duy nhất có anh đã từng khiến nàng cảm thấy.

Thật mạnh mẽ khi nó xảy ra.Quá mạnh mẽ, như thể là nó thực sự đang xảy ra vậy.

Có thể đoán trước được.Đó là tất cả đối với nàng, bởi vì nàng chưa bao giờ hôn thực sự cả, nên nàng không có gì trong tâm trí nàng để lặp lại hay cho phép nàng biết nàng nên cảm thấy như thế nào, chỉ mong muốn giả bộ nó sẽ như thế nào nếu Boyd hôn nàng.Nhưng, oh, chỉ riêng điều đó đã kích thích giác quan của nàng rất nhiều…

“Cô sẽ ăn trưa cùng với chúng tôi chứ, tiểu thư Tyler?Chúng ta nên thảo luận về bến cảng đầu tiên của chúng ta, vì chúng ta đã tới Địa Trung Hải.”

Thường thì nàng có thể thoát ra khỏi một sự mơ mộng ngay khi sự thực đánh thức, nhưng không phải là lần này. Giữ một lúc lâu và hít một hơi dài trước khi nàng đủ bình tĩnh để liếc nhìn về phía Tyrus Reynods, người đến đứng bên cạnh nàng ở chỗ lan can.Nàng từng nghe thấy giọng nói sang sảng của vị thuyền trưởng , đủ để không còn làm nàng giật mình nữa.Một người đàn ông trung niên với mái tóc đen và đôi mắt xám, lông mày rậm rạp, và một bộ râu, ông thực sự thấp hơn nàng một chút.

“Chúng tôi ?”

“Đúng vậy.Boyd nhờ tôi mới cô.”

“Anh ta cũng ăn cùng chúng ta?Tôi bắt đầu ngạc nhiên đó.”

Lời đáp chua cay của nàng mang lại một nụ cười nhẹ trên đôi môi của ông.”Vào buổi trưa trong cabin của tôi?”

“Chắc chắn rồi.”

Ông quay trở lại boong lái.Nàng quay trở lại dùng chiếc kính thiên văn nhỏ của mình.Nàng đã mong chờ những lời mời kiểu đó sớm hơn.Nàng và những hành khách khác băng qua Đại Tây Dương đã trải qua hầu hết bữa ăn của họ ở cabin của thuyền trưởng với ông ấy.Đó là một sự lịch sự thông thường, điều này khá kì cục, giờ nàng suy nghĩ về nó.