Nợ Âm Khó Thoát

Chương 67: Sát thi âm dương




Đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy chiếc la bàn giống như thế, lần đầu là ở trong tay Lão Thi Tượng, thứ này hình như có tác dụng rất lớn, chỉ có điều tôi không hiểu gì thôi.

Lúc này, lão Bạch cầm la bàn trong tay, cũng bắt đầu giơ chân bước về phía trước, ba người chúng tôi lập tức theo sát sau lưng lão Bạch.

Sắc mặt của Mễ Trần và Từ Hàn Lộ đều vô cùng cảnh giác, không ngừng quan sát bốn phía xung quanh.

Mà tôi cũng theo sát sau, không dám chậm chạp, chỉ sợ giữa đường xuất hiện thứ gì, tôi không có cách để đối phó.

Đôi lúc, tôi lại đưa mắt nhìn lão Bạch phía trước, phát hiện sự chú ý của ông ấy chỉ đổ dồn vào chiếc la bàn trong tay, la bàn này hình như có thể giúp chúng tôi tìm ra vị trí của ông già Tôn.

Đi được khoảng nửa tiếng, bỗng nhiên lão Bạch dừng lại, mà Mễ Trần và Hàn Từ Lộ cũng vội vàng tiến lên trên, tôi cũng theo sau.

Lúc này, tôi nhìn thấy cách chỗ chúng tôi đứng không xa, có một khe núi nhỏ, mà trong khe núi ấy, có một ngôi miếu cũ kỹ đổ nát.

Đây sợ rằng chính là miếu Thành Hoàng mà chúng tôi đang tìm kiếm, lão Bạch cất la bàn trong tay đi, sau đó thấp giọng nói:

- Chính là ở đây, mọi người cẩn thận chút.

Nói xong, lão Bạch trực tiếp nhấc chân đi lên trước, ba người chúng tôi cũng đi theo sau, mặc dù lần này còn có thêm lão Bạch và Từ Hàn Lộ tham gia vào đội ngũ, nhưng lòng tôi vẫn rất căng thẳng.

Nhưng cũng may không sợ hãi như lúc trước, từng nhìn thấy qua bản lĩnh của lão Bạch, lòng tôi cũng an tâm hơn phần nào.

Rất nhanh, chúng tôi đã tiếp cận gần với ngôi miếu Thành Hoàng, bây giờ đã tiến gần hơn rất nhiều, tôi cũng chú ý đến, ngôi miếu này có lẽ đã bị bỏ hoang từ lâu.

Chưa cần nói đến con đường nhỏ mà chúng tôi tiến vào cỏ dại mọc um tùm, mà đến ngay cả khắp bên ngoài ngôi miếu Thành Hoàng, cũng đổ nát hoang tàn, trên nóc đã có vài lỗ hổng lớn, những miếng gạch ngói vỡ nằm la liệt dưới mặt đất.

Các bức tường xung quanh đã phủ đầy dây thường xuân, nếu như có người thường xuyên đến cúng bái, có lẽ cũng không đến mức lụp xụp như thế này.

Lúc này, la bàn lại xuất hiện trong tay lão Bạch, tôi cùng tiến lại gần nhòm một cái, phát hiện, chiếc kim nhỏ mảnh trên la bàn đã bắt đầu quay tròn rất nhanh.

Mà sắc mặt Lão Bạch cũng trở lên vô cùng nặng nề, sau đó thấp giọng nói:

- Chính là ở đây, nhất định phải cẩn thận, người này không chỉ có một mình.

Lão Bạch lên tiếng nhắc nhở chúng tôi, mà lúc này, Mễ Trần cũng đưa cho tôi một lá bùa, hỏi tôi có còn nhớ câu chú lúc trước đã dạy tôi hay không.

Tôi gật đầu, nói còn nhớ, sau đó Mễ Trần mới quay đầu đi.

Giây tiếp theo, tôi nhìn thấy cả thân hình của lão Bạch vụt qua, tăng tốc xông về phía ngôi miếu Thành Hoàng, Mễ Trần và Từ Hàn Lộ cũng chạy theo sau, tôi vội vàng nhấc mình, cũng xông về phía ngôi miếu.

Nhưng lúc này ba người họ đã phát động sức mạnh của bản thân, tôi căn bản đuổi không kịp.

"Thình!"

Một tiếng vang cực lớn vang ra bốn phía, tôi nhìn thấy có một thân hình xông ra khỏi cửa miếu, mà lập tức cũng có một thân hình khác xông tới đuổi theo sau.

Khi thân hình này xuất hiện, đã chuẩn bị sẵn tư thế hướng về một phía để chạy đi, đây là đang muốn bỏ trốn? Mà tôi cũng nhìn thấy thân hình của lão Bạch vô cùng linh hoạt, trong nháy mắt đã đuổi kịp, một bàn tay trực tiếp đưa lên đập về phía thân người kia.

Cảm giác được uy hiếp truyền tới từ phía sau, lập tức, thân người nọ trực tiếp xoay người, giơ lên một nắm đấm, khi nắm đấm và bàn tay va đập vào với nhau, tôi rõ ràng nhìn thấy một luồng khí phát ra từ trong chỗ tiếp xúc giữa hai thân hình ấy, đồng thời, hai bóng người cũng cùng lúc lùi ra sau.

Khi thân hình người kia ổn định trở lại, tôi mới nhận ra, chính xác là ông già Tôn.

Lúc này, ông già Tôn nhìn chằm chằm vào lão Bạch, sắc mặt âm u đến đáng sợ, đôi mắt còn ánh lên tia nhìn lạnh lẽo, khiến cho người ta có cảm giác kinh sợ.

Chính vào lúc lão Bạch và ông già Tôn giao chiến với nhau, tôi cũng nhìn thấy Mễ Trần và Từ Hàn Lộ lập tức đuổi tới nơi, trực tiếp bao vây ông già Tôn vào giữa.

- Qủa nhiên, vẫn tìm được đến cửa.

Tiếng nói khàn khàn phát ra từ trong cổ họng ông già Tôn, trên thân người tỏa ra luồng khí thế đáng sợ, cũng là khí thế, nhưng tôi lại cảm nhận được ở trên người lão Bạch là luồng chính khí nồng hậu.

Nhưng còn trên người ông già Tôn, cảm nhận được lại chính là lạnh lẽo âm u, tà ác đáng sợ.

- Nếu đã biết sẽ có ngày hôm nay, thì chắc cũng biết, ông không thể thoát được, cho nên đừng lãng phí tâm cơ nữa.

Sau khi tiếng nói của ông già Tôn vừa dứt, sắc mặt lão Bạch lập tức trùng xuống, hô lên với ông già Tôn.

- Không thử thì sao mà biết?

Đối diện với câu nói của lão Bạch, khóe miệng ông già Tôn nộ ra một nụ cười tà quái, đáp lời.

Lão Bạch hành sự dứt khoát quyết đoán, khi ông già Tôn vừa nói xong, thân hình của lão Bạch đã biến mất khỏi vị trí ban đầu, khi xuất hiện lần nữa, không ngờ đã ở ngay trước mặt ông già Tôn.

Mễ Trần và Từ Hàn Lộ cũng tiến lên, trước sau đều bị tấn công, sắc mặt ông già Tôn khó coi vô cùng.

Lúc này, lão Bạch đã đến trước mặt ông già Tôn, ấn kết trong tay ông ấy bắt đầu không ngừng thay đổi, một luồng khí lập tức phát ra từ trong trận chiến, không ngờ còn trực tiếp thổi bay đất cát xung quanh.

Tôi vội vàng lấy tay che chặt mắt, lúc này, ông già Tôn đã rơi vào cục diện bị bao vây công kích của ba người, dưới tình hình này, ông già Tôn căn bản không thể chạy thoát.

- Gọi cương thi mà ông đang luyện ra đi, cứ như thế này ông cũng không chống đỡ được đâu, ông cảm thấy cương thi mà ông luyện có thể vào lúc quan trọng mà xông ra giúp ông ư? vậy chỉ sợ ông đang hoang tưởng rồi.

Lúc này, tiếng nói lạnh lẽo của lão Bạch vang ra tứ phía, mà gương mặt của ông già Tôn cũng không ngừng co giật, đột nhiên tôi cũng tỉnh ngộ.

Đúng rồi, ông già Tôn có lẽ vẫn đang chế luyện một cỗ thi thể, nhưng bây giờ cỗ thi thể này lại không hề xuất hiện, rất rõ ràng là đã bị ông ta giấu đi.

Chính vào lúc này, tôi nhìn thấy sắc mặt của ông già Tôn càng thêm dữ tợn, ấn kết trong tay bắt đầu biến hóa không ngừng, giây tiếp theo, trong ngôi miếu Thành Hoàng, lập tức truyền ra một tiếng thét chói tai, tiếng thét ấy, khiến người ta lạnh toát sống lưng.

"gừ!"

một tiếng gầm vang lên, trước cửa miếu, lập tức xuất hiện một thân hình màu trắng chạy vụt ra ngoài, trong không trung truyền tới một mùi vị chết chóc.

Khi thân hình này xông tới, tôi nhìn thấy sắc mặt lão Bạch hơi thay đổi, sao đó hô lên:

- Lùi!

Lão Bạch vừa nói xong, Mễ Trần và Từ Hàn Lộ cũng trực tiếp lùi ra xa hơn mười mét, mà đồng thời nữ thi thể kia cũng bổ nhào về phía ông già Tôn.

Khi đã đến cạnh ông già Tôn, không ngờ tôi nhìn thấy chiếc đầu cứng ngắc của ả ta quay sang một bên, nhìn ông già Tôn, sau đó trực tiếp thè lưỡi ra, không ngừng liếm khắp mặt ông ta.

Nhìn thấy sự việc trước mắt cả người tôi lạnh cóng, con mẹ nó, khẩu vị cũng quá mặn đi? Sao lại mất giá vậy chứ? Ông già Tôn xấu kinh hoàng như vậy, không ngờ còn có thể chạy đến liếm ông ta?

Tôi thực sự không có cách nào tiếp nhận sự việc trước mắt, trên mặt ông già Tôn chằng chịt những nếp nhăn, xấu đến mức không thể dùng ngòi bút để miêu tả, có điều tôi cũng nghĩ đến, hoặc là nữ thi thể này căn bản không hề biết ông ta rất xấu xí.

Khi sát thi xuất hiện, tôi nhìn thấy thân hình lão Bạch không chút do dự trực tiếp xông về phía nữ sát thi, mà lúc này, nữ thi gầm lên một tiếng, bổ nhào thân mình về phía trước, không ngờ cũng là kiễng gót chân.

Thân hình của nữ thi và lão Bạch rất nhanh đã va vào nhau, sắc mặt lão Bạch nặng nề, lùi ra sau mấy bước, ngược lại, nữ thi lại vô cùng nhẹ nhõm.

Sau khi ổn định thân mình, Từ Hàn Lộ vội vàng chạy đến đỡ lão Bạch, mà Mễ Trần không động đậy, mắt dán chặt vào nữ thi và ông già Tôn.

- Qủa nhiên là sát thi âm dương.

Chính vào lúc này, một tiếng hô đầy kinh hãi vang lên từ trong miệng lão Bạch, mà lời vừa dứt, ánh mắt của lão Bạch lập tức nhìn chằm chằm vào nữ thi.

Mặc dù không hiểu sát thi âm dương rốt cuộc là thứ gì, nhưng thấy ánh mắt nặng nề của lão Bạch, tôi chỉ có thể đoán, thứ này, không đơn giản.

Đương nhiên, bị lão Bạch trực tiếp vạch trần nữ thi này, sắc mặt ông già Tôn trong nháy mắt trở lên vô cùng u ám.

- Sao? Còn định không thừa nhận? Ông cho rằng tôi không đoán được thân phận của ông ư?