Nợ Âm Khó Thoát

Chương 63: Được cứu sống trong lúc nguy hiểm




Nhìn lòng bàn tay đang áp sát lại gần mình, tôi không biết phải làm thế nào, lòng phòng bị của ông ta quá lớn, tôi chỉ hơi kéo dài thời gian một chút thôi, mà đã bị ông ta phát hiện.

Hiện tại, sợ rằng đến ngay cả cơ hội kéo dài thời gian cũng không còn, mà lúc này tiếng nói đáng sợ của ông già Tôn lại vang lên:

- thằng ranh con, cho mày cơ hội mày không muốn, cùng lắm thì giết mày xong, kiểm tra ký ức hồn phách, cũng chỉ phí chút sức thôi.

Nghe thấy tiếng nói của ông ta, cả người tôi giống như bị rơi xuống vực thẳm.

Ông già Tôn đều đã nói như vậy rồi, vậy thì đang đợi chờ tôi chỉ còn một con đường duy nhất, đó chính là đường chết, những suy nghĩ trong đầu tôi đều đã tan biến đi hết, thậm chí đã nhắm cả mắt lại, bởi vì dưới tình hình này, Mễ Trần không thể nào đến kịp được.

"Thình!"

Chính vào lúc tôi cho rằng bản thân sắp bị mai táng dưới móng vuốt của con quỷ dữ họ Tôn kia, một tiếng vang rất lớn đột nhiên truyền đến, hình như cửa đã bị một luồng sức lực cực lớn đập vỡ.

Tôi mở to mắt ra nhìn, lập tức nhìn thấy cánh cửa bật tung, bay về phía ông già Tôn, tiếp đó ngoài cửa vang lên một tiếng hô lớn.

- Sư tôn, nhanh, ông ta ở đây.

Thời khắc tiếng hô truyền đến, tôi nhìn thấy sắc mặt của ông già Tôn u ám, một cánh tay mạnh mẽ đập ra sau, cánh cửa kia trong nháy mắt vỡ vụn.

Lúc này, ông già Tôn không nói gì, cả người trực tiếp xông ra ngoài cửa, tốc độ của ông ta nhanh đến mức đáng sợ.

Tôi đơ người đứng im tại chỗ,vẫn chưa kịp phản ứng lại.

- Sư tôn, mau, bên này!

Lại là tiếng hô của Mễ Trần, tôi thở phào một tiếng, xem ra không chỉ có Mễ Trần kịp thời đuổi tới, thậm chí viện trợ mà anh ta đang đợi cũng đến rồi.

Cả người tôi mềm nhũn ngồi gục xuống dưới đất, thở hổn hển, lúc này cảm thấy sức lực toàn thân giống như đều đã bị hút sạch.

Nếu lúc trước tôi còn cảm thấy ông trời không công bằng với tôi, nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy, đây chính là ân nhuệ mà ông trời ban cho mình.

Mặc dù có kinh sợ, nhưng không có nguy hiểm.

Tôi cứ như vậy mà ngồi trong ký túc xá rất lâu, đột nhiên tôi đứng dậy, chạy ra bên ngoài, bởi vì tôi không dám chắc ông già Tôn này có quay lại giết người diệt khẩu hay không.

Đến lúc đó chỉ sợ ngay cả cơ hội mở miệng nói chuyện cũng không có, khi tôi đi đến cửa, nhìn thấy một thân hình đang tăng tốc bổ về phía tôi, lòng tôi nghẹn lại, thầm nói ông già Tôn nhanh như vậy đã quay lại hay sao?

Có điều không đợi tôi kịp phản ứng, thân hình này đã xuất hiện trước mắt tôi, khi nhìn thấy gương mặt của Mễ Trần, hòn đá treo trong lòng tôi cũng rơi xuống.

Lúc tôi đang chuẩn bị mở lời hỏi Mễ Trần tình hình thế nào rồi, Mễ Trần lại trực tiếp kéo tay tôi:

- Mau đi khỏi đây, đừng để ông ta phát hiện.

Không để tôi kịp phản ứng, Mễ Trần mạnh mẽ kéo tôi chạy ra khỏi nhà tang lễ, mà khi chúng tôi đã ngồi lên trên một chiếc taxi, Mễ Trần mới thở hắt ra một hơi.

- Quay về rồi nói.

Hình như sớm đã biết tôi sẽ gặt hỏi, Mễ Trần lên tiếng chặn lời tôi lại, tôi chỉ có thể gật đầu, sau khi về đến nhà nghỉ, Mễ Trần trực tiếp trả phòng, sau đó đổi sang một khách sạn khác.

Khi chúng tôi đi vào trong phòng khách sạn, lúc này anh ta mới thở dài một tiếng.

- Con mẹ nó, cũng may vượt qua rồi.

Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy Mễ Trần chửi thề, nhìn được ra, anh ta rất sốt ruột.

Tôi vội vàng hỏi Mễ Trần đã có chuyện gì? Không phải anh ta đã mời viện trợ đến sao? Sư tôn trong miệng anh ta lúc trước có phải đã đuổi theo ông già Tôn rồi hay không?

Mễ Trần vội vàng uống một ngụm nước, tiếp đó nhìn tôi nói:

- Viện trợ đã liên lạc, căn bản vẫn chưa tới.

Nghe thấy lời này của Mễ Trần, cả người tôi bây giờ mới tỉnh ngộ ra, thì ra lúc trước Mễ Trần cố ý hét sư tôn, chính là vì muốn hét cho ông già Tôn nghe, khiến cho tâm lý ông ta bị ảnh hưởng, cho rằng Mễ Trần vẫn còn viện trợ.

Mà lúc này tôi lại tò mò, Mễ Trần làm thế nào chỉ trong vòng vài phút có thể đuổi kịp đến nhà tang lễ, từ chỗ này bắt xe qua đó ít nhất cũng phải mất nửa tiếng.

Mễ Trần nhìn tôi cười, lên tiếng:

- Thằng nhóc cậu mạng cũng thật lớn, sau khi cậu nhắn tin cho tôi, tôi càng nghĩ càng không yên tâm, bèn trực tiếp đi tới đợi ở bên ngoài nhà tang lễ, cũng vì sợ chẳng may cậu gặp nguy hiểm, gửi tin nhắn cho tôi mà tôi lại đến không kịp.

- Cũng may không lãng phí thời gian chờ đợi cả một ngày của tôi, nếu như không đến, thằng nhóc cậu cũng không đợi kịp tôi đâu.

Nghe vậy, lòng tôi đầy cảm kích, đồng thời nghĩ lại mà thấy sợ, thì ra Mễ Trần vẫn luôn chờ ở bên ngoài nhà tang lễ, thảo nào tôi vừa gọi cho anh ta, anh ta đã chạy vào đến nơi nhanh như thế.

Mà hoặc cũng có thể giống như lời Mễ Trần nói, mạng của tôi vẫn chưa hết, sau đó, tôi nhìn Mễ Trần, lên tiếng hỏi anh ta:

- Ông già Tôn đâu? Không phải anh đuổi theo sao?

Nói đến điều này, Mễ Trần trưng ra bộ mặt không biết nói gì, anh ta nói toàn bộ đều là anh ta mạo hiểm giả bộ lừa ông già Tôn, anh ta cũng sợ ông già Tôn đột nhiên hiểu ra, sẽ không chạy trốn nữa.

Sau khi đuổi ra ngoài, ông già Tôn trực tiếp chạy ra sau nhà xác, có lẽ là tới đem thi thể kia đi, mà Mễ Trần cũng không tiếp tục đuổi theo, vội vàng quay trở lại, đem tôi rời khỏi nhà tang lễ, bằng không nếu như đợi ông già Tôn phản ứng lại, lúc đó đều đã muộn.

Nếu như ông già Tôn quay lại, đến ngay cả Mễ Trần cũng không phải là đối thủ, Mễ Trần nói anh ta chạy không có vấn đề gì, nhưng nếu đem theo tôi, chính là một vấn đề lớn.

Lòng tôi càng thêm nặng nề, không nói đến việc ông già Tôn rất mạnh, mà bây giờ đã chạy thoát, lần sau không biết đến bao giờ mới bắt được ông già Tôn.

Lúc này, Mễ Trần nhíu mày nhìn tôi, tiếp đó hỏi:

- Tôi rất tò mò, thằng nhóc cậu làm thế nào kéo dài được mấy phút? Theo lý mà nói, ông ta phải ngay lập tức giết chết cậu mới đúng.

Đối với nghi hoặc của Mễ Trần, tôi cũng có phần hiểu được, tiếp đó lập tức mở miệng nói:

- Đây cũng coi là thu hoạch của tôi, ông già Tôn và Lương Triều Sinh thực sự là huynh đệ đồng môn, hơn nữa người khống chế thi thể của Đàm Bằng mà chúng ta đang tìm kiếm, tên gọi là Phó Sinh Hạo, cũng là đồng môn của bọn họ.

- Còn đối với việc tôi có thể cố gắng kéo dài thời gian, đến ngay cả bản thân tôi bây giờ cũng không dám tin, khi tôi nhắc đến Lương Triều Sinh, không ngờ ông ta lại vô cùng kích động và hưng phấn, ông ta gấp gáp muốn biết được tin tức của Lương Triều Sinh, mà tôi cũng mượn cơ hội này, mới có thể kéo dài được vài phút.

Nghe vậy lông mày Mễ Trần nhíu chặt, tiếp đó cười cười vỗ tay lên bả vai tôi:

- Tôi đã nói mạng của thằng nhóc cậu chưa hết, có điều tình hình mà cậu nói với tôi, tôi cảm giác có gì đó không bình thường?

Mễ Trần nói xong, lại rơi vào trầm tư, chính xác, tôi cũng cảm thấy có chút bất thường, tại sao sau khi ông ta nghe thấy tên của Lương Triều Sinh, lại có phản ứng kỳ lạ như vậy?

Trong này nhất định có ẩn tình gì đó mà chúng tôi không biết, chỉ có điều việc này cũng chỉ có ông già Tôn mới có thể giải đáp cho chúng tôi.

Nhưng hiện tại ông già Tôn đã đào tẩu thành công, muốn tìm được ông ta lần nữa, sợ rằng không đơn giản như vậy.

Dường như nhìn thấu được tâm tư của tôi, Mễ Trần ở bên cạnh cũng lên tiếng hỏi:

- Sao thế cậu nhóc, thoát chết vẫn chưa xứng đáng để vui vẻ hay sao? Mặt mũi ỉu xìu ra như vậy làm gì?

Tôi nhìn Mễ Trần, nói lúc đầu cho rằng ông già Tôn này có thể giúp chúng tôi đạt được chút manh mối, nhưng bây giờ xem ra, manh mối lại mất rồi.

Khiến tôi không ngờ tới là, khi tôi vừa nói xong, trên mặt Mễ Trần lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, trong nụ cười ấy, còn có chút tự tin.

- Người anh em Nhất Lượng, điều này cậu không cần lo lắng, chỉ cần ông ta không đi khỏi Qúy Dương, ông ta sẽ thoát không nổi, có điều bây giờ chỉ có hai chúng ta, tôi không dám đi tìm ông ta, bằng không đến lúc đó chỉ sợ phải chịu thiệt thòi.

Nghe vậy, tôi không tin được mà trợn to mắt nhìn Mễ Trần, lời này của anh ta là có ý gì? Anh ta tự tin chắc chắn sẽ tìm được ông già Tôn?

Vì muốn giải đáp nghi hoặc của tôi, Mễ Trần lại lên tiếng nói với tôi, nói lúc trước khi ông già Tôn lướt qua người anh ta, anh ta đã kịp để lại một thứ trên người ông già Tôn, cho nên bảo tôi không cần lo lắng.

- Cậu yên tâm, cục số chín chúng tôi đối với bất kỳ tà phái nào, đều gấp gáp muốn giải quyết được ông ta hơn cả cậu, mà bây giờ tôi cũng không có biện pháp khác, chỉ có thể đợi viện trợ của bên chúng tôi tới, mới có thể thực hiện những hành động tiếp theo.

Nhìn thấy ánh mắt tự tin của Mễ Trần, lòng tôi cũng an định trở lại, có điều tôi vẫn hơi tò mò, viện trợ mà Mễ Trần đang đợi rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Không cần nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là người của cục số chín, nhưng khi Mễ Trần nhắc đến người này, trong giọng nói đều mang vẻ rất tôn kính, đủ để chứng minh, địa vị của người này trong lòng Mễ Trần.