Nợ Âm Khó Thoát

Chương 6: Hồi môn




Âm thanh của tôi vừa vang lên, Lương tiên sinh bên cạnh lập tức quay đầu lại, trong ánh mắt đang nhìn thôi toát lên một ý vị khó miêu tả.

Lương tiên sinh không lên tiếng, trực tiếp lấy ra một bao thuốc, lấy một điếu châm lên, lúc này mới mở lời, hỏi tôi có nghi ngờ gì?

Trong lòng tôi thoáng vui mừng, vội vàng hỏi Lương tiên sinh, bộ áo liệm kỳ quái trên người ông nội, có phải do ông ấy may hay không?

Chính vào lúc tôi vừa nói xong, Lương tiên sinh lập tức nhíu mày, nhìn tôi chằm chằm cất tiếng hỏi:

- Cháu không động vào mấy thứ trên bàn thờ chứ?

Lời nói của Lương tiên sinh khiến tôi đơ ra, một lúc sau mới phản ứng lại được, hiểu ra Lương tiên sinh là đang nói đến hai con người rơm trên bàn thờ.

Tôi vội vàng lắc đầu, nói với Lương tiên sinh, tôi không hiểu gì, nên không dám động, nói xong, tôi nhìn thấy gương mặt căng thẳng của Lương tiên sinh có chút nhẹ nhõm.

Sau đó, Lương tiên sinh đưa điếu thuốc trong tay lên rít một hơi, lúc này mới nói với tôi:

- Không sai, thứ đó là do ông làm.

Tuy rằng sớm đã đoán ra được, nhưng hiện tại nghe thấy Lương tiên sinh tự mình nói cho tôi biết, trong lòng vẫn trào lên một cảm giác kinh ngạc khó nói thành lời.

Có điều tôi vẫn kỳ vọng, có thể biết được nhiều đáp án hơn, Lương tiên sinh có thể nói cho tôi biết nhiều thứ hơn.

Tôi gần như không kìm được mà gặt hỏi Lương tiên sinh, tại sao ông ấy phải may bộ áo liệm kỳ quái như vậy? Tại sao lúc trước phải mặc lên người tôi mà sau đó lại mặc cho ông nội?

Lương tiên sinh không ngừng đưa điếu thuốc trong tay lên hút, nhưng lần này, Lương tiên sinh trầm mặc, một lúc sau, điếu thuốc trong tay cũng hút xong.

Lúc này mới quay đầu lại, mắt nhìn cỗ quan tài của ông nội sau lưng, Lương tiên sinh thở dài một tiếng, trầm giọng nói:

- Thằng bé này, cháu cũng thật không chịu thua kém, ông nội cháu vì cháu, có lẽ đã dốc cạn sức lực rồi!

Nghe thấy câu trả lời như không trả lời này của Lương tiên sinh, tôi nhăn mày, rõ ràng là, Lương tiên sinh không có ý muốn nói cho tôi biết sự thật.

Nhưng tôi vẫn có chút không can tâm, tiếp tục gặt hỏi Lương tiên sinh, nhưng lần này Lương tiên sinh phẩy tay, trực tiếp nói với tôi:

- Được rồi nhóc con, cháu đừng hỏi nữa, việc duy nhất cần làm bây giờ, là phải sống thật tốt, những việc khác đừng quan tâm, cũng đừng hỏi nữa.

Nói xong, tôi nhìn thấy Lương tiên sinh trực tiếp nhắm mắt lại, phát ra tiếng mũi, nhìn thấy vậy trong lòng tôi rất buồn bực.

Tôi biết Lương tiên sinh rõ ràng chưa ngủ, ông ấy là không muốn trả lời câu hỏi của tôi, cho nên cố tình giả vờ ngủ, tôi thở dài một tiếng, xem ra chẳng biết thêm đáp án nào rồi.

Có điều những thứ này tôi không được biết, vậy tôi vẫn được hỏi những việc khác chứ? Bởi vì tôi biết, Lương tiên sinh nhất định biết rất nhiều chuyện.

Lúc này, tôi bỗng nhiên nghĩ tới vết bầm trên tay mình, đây là bị ông nội nắm, nhưng đến tận bây giờ tôi phát hiện, vết bầm này một chút cũng không tiêu tan, cứ mãi như vậy.

Tôi hỏi Lương tiên sinh, vết bầm này là như thế nào? Tôi nhớ, lúc Lương tiên sinh muốn xem tay của tôi, khi nhìn thấy vết bầm, sắc mặt của Lương tiên sinh có chút cổ quái.

Lúc đầu cho rằng Lương tiên sinh sẽ không trả lời tôi, nhưng khi tôi vừa hỏi xong, ông ấy liền lên tiếng:

- Đó là ông nội cháu để lại cho cháu, đối với những việc khác, ông cũng không biết.

Nghe thấy vậy, tôi nhíu chặt lông mày, ông nội để lại cho tôi? Lẽ nào đây là một thứ rất tốt?

Sau đó tôi lại nhớ tới những dấu chân trong sân, đến tận buổi sáng ngày thứ hai mới biến mất, tôi vội vàng hỏi Lương tiên sinh, những dấu chân ấy rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao chỉ có tôi mới nhìn thấy được?

Lần này, Lương tiên sinh không lên tiếng, xem ra không muốn nói cho tôi biết, lại tiếp tục hỏi thêm mấy câu, Lương tiên sinh vẫn không trả lời, tôi biết có hỏi nữa cũng không có tác dụng.

Yên tĩnh trở lại, tôi ngồi bên cạnh Lương tiên sinh, ông ấy dặn tôi, buổi tối trông coi quan tài của ông nội, bảy ngọn đèn bên dưới quan tài nhớ phải thêm dầu.

Hơn nữa phải chú ý, đèn không được tắt, cả bát hương trước quan tài của ông nội cũng phải trông chừng cẩn thận.

Một đêm này, mặc dù vẫn nơm nớp lo sợ, nhưng cũng may có sợ không có hiểm, mãi cho tới trời sáng, quan tài ông nội vẫn chưa có động tĩnh gì.

Sau khi trời sáng, bố tôi dậy, đến nhà chính xem qua, phát hiện không phát sinh chuyện gì, cả người bố cũng thở phào nhẹ nhõm.

Người thân trong thôn lại kéo tới nhà tôi, lần này, để phòng tránh phiền phức khác, Lương tiên sinh lựa chọn vào lúc giữa trưa đưa ông nội lên núi hạ táng.

Tất cả mọi việc đều tiến hành rất thuận lợi, ông nội được hạ táng vào phần mộ tổ tiên của nhà họ Lý, nói đến mộ phần tổ tiên, thực ra tôi vẫn có chút không hiểu, đó chính là mộ phần của mẹ tôi.

Mộ của mẹ tôi không được mai táng trong mộ phần tổ tiên, mà là ở ngọn núi sau nhà tôi.

Theo lý mà nói, mẹ gả cho bố, vậy chính là người trong nhà chúng tôi rồi, sau khi mất cũng phải an táng gần mộ phần tổ tiên mới đúng, nhưng mộ của mẹ lại không được an táng trong mộ phần nhà họ Lý.

Dưới sự dẫn dắt của Lương tiên sinh, lần này quan tài không phát sinh bất kỳ sự cố gì, ông nội hạ táng thành công, có điều do quan tài bị đóng đinh, cho nên chúng tôi không có cơ hội tiến hành nghi thức gặp mặt ông nội lần cuối.

Sau khi hạ táng ông nội, trong nhà yên tĩnh đi không ít, bởi vì ông nội qua đời, bố tôi quyết định không đi làm ăn xa nữa, ở lại nhà, điều này khiến tôi rất vui.

Ông nội đi rồi, trong nhà chỉ còn tôi và bà nội, hơn nữa qua khoảng thời gian này, điểm thi đại học sẽ công bố, tôi còn phải đi học, đến lúc đó chỉ còn mỗi bà nội ở nhà, như vậy cũng không được.

Hiện tại bố tôi có thể quay về ở bên chăm sóc bà nội vậy cũng là chuyện tốt, mà đêm nay, cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc ngon lành, mấy ngày sau khi ông nội mất, ngày nào cũng ngủ rất ngon.

Sau khi nằm xuống giường, không bao lâu sau tôi chìm vào giấc ngủ, cũng có thể là do quá mệt, không biết từ lúc nào, tôi lại cảm thấy bản thân mơ thấy ông nội.

Trong mơ, bộ dạng của ông nội có chút hung tợn, sắt mặt của ông tái nhợt, biểu cảm hung dữ đến đáng sợ, nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt phủ đầy tơ máu trợn trừng.

Nhưng mắt của ông nội lại không phải đang nhìn tôi, mà là nhìn sang một hướng khác, xa xôi.... tôi dường như lại nghe thấy tiếng nói yếu ớt đó.

- Con ơi, con đang ở đâu? Mẹ đây!

Âm thanh này hình như ở bên tai tôi, tôi muốn quay đầu, nhìn thử xem chỗ ông nội đang nhìn kia có thứ gì, nhưng tôi phát hiện, đầu tôi làm thế nào cũng không quay được.

Không biết mọi người đã từng có qua một loại cảm giác, khi bản thân đang trong giấc mơ, thật ra trong lòng lại biết rõ là bản thân đang nằm mơ.

Có lúc nếu như là một giấc mơ đẹp, bạn sẽ không muốn tỉnh lại, nhưng nếu như gặp ác mộng, bạn sẽ cưỡng ép bản thân tỉnh lại, thí dụ như ra sức lắc đầu.

Dù sao tôi cũng có loại cảm giác ấy, cho nên lúc này, tôi ra sức khống chế bản thân, để cho mình tỉnh lại, biện pháp này cũng có ích.

Khi tôi tỉnh lại, tôi hít thở một hơi sâu, sau đó, giây tiếp theo, tôi liền cảm thấy cổ tay truyền đến một cơn đau nhức.

Tôi vội vàng đưa mắt nhìn về phía cổ tay mình, lập tức nhìn thấy một bàn tay trắng toát phủ đầy nếp nhăn đang giữ chặt cổ tay tôi.

Nhìn thấy sự việc trước mắt, tim tôi đập loạn nhịp, đồng thời há miệng, liếc mắt nhìn lên trên theo bàn tay đó, giây tiếp theo, tôi nhịn không được, kêu lên thất thanh.

Bởi vì bên cạnh giường tôi, vậy mà lại là thi thể của ông nội đang đứng thẳng tắp bên cạnh, trên người ông mặc bộ áo liệm kỳ quái, trên mặt lộ ra vẻ hung tợn, giống hệt với trong giấc mơ của tôi.

Đôi mắt bao phủ tơ máu của ông, nhìn trân trân về phía cửa sổ, điều duy nhất không giống với trong mơ là, lúc này ông nội đang nắm chặt lấy cổ tay tôi, khiến tôi có chút đau đớn, mà trong mơ không có.

Tôi xoay đầu, phát hiện cửa sổ bên cạnh, không biết bị mở ra từ lúc nào? Tôi rõ ràng vẫn nhớ, tôi hôm qua tôi đã đóng cửa sổ cẩn thận.

Lúc này, tiếng thét của tôi dẫn bố và bà nội chạy vào, thời khắc nhìn thấy thi thể của ông nội, bố như sụp đổ, còn bà nội trực tiếp òa khóc sướt mướt.

- Cái lão già mãi không chết này, ông đi là được rồi, vẫn còn hành hạ thằng bé, nó là cháu đích tôn duy nhất của nhà họ Lý đấy!

Bà nội vừa khóc vừa nói, hơn nữa còn vừa khóc vừa đánh lên người ông nội, bố tôi đứng một bên cũng không nói gì, nhưng vào lúc tiếng nói của bà nội truyền ra, tôi phát hiện bàn tay đang nắm lấy cổ tay tôi của ông nội bỗng buông ra, sau đó cơ thể rơi xuống bên cạnh.

Việc này thật không thể tưởng tượng nổi, ông nội một người đã mất mấy ngày, bắp thịt đáng lẽ ra phải đông cứng rồi chứ?