Nợ Âm Khó Thoát

Chương 55: Vị khách thần bí




Tôi mở to mắt, giương mắt nhìn ông già Tôn ôm nữ thi thể ngồi dậy, mà khi nữ thi thể ngồi lên xong, ông già Tôn cũng bỏ tay ra.

Nữ thi thể đó thế mà lại ngồi thẳng lưng, không hề ngã xuống.

Mà ông già Tôn cũng bắt đầu cởi bỏ quần áo, lòng tôi ngưng lại, gần như đã đoán ra tiếp theo đây ông ta muốn làm gì.

Quan hệ với xác chết, Đàm Bằng đã từng nói qua, ông già Tôn này làm chuyện ấy với xác chết nữ, trong lòng tôi từ đầu đến cuối vẫn có chút ngờ vực, nhưng bây giờ, tận mắt nhìn thấy những chuyện bẩn thỉu mà ông ta đang làm, trong lòng tôi không có gì ngoài sợ hãi và kinh hoàng.

Tôi nhìn thấy nửa thân dưới của ông già Tôn đang không ngừng đẩy đẩy lên trên thân người của nữ thi thể, mà giây tiếp theo, tôi chú ý đến, làn da trên người ông ta, hình như có chút không giống với trên mặt.

Bởi vì khoảng cách với camera quá xa, nhìn rất lâu tôi mới phát hiện ra điểm không đúng, đó chính là những nếp nhăn.

Nếp nhăn trên mặt rõ ràng như vậy, nhưng làn da trên người lại trẻ hơn rất nhiều, lúc này, tôi nghĩ đến một khả năng.

Gương mặt hiện giờ của ông già Tôn, phải chăng cũng không phải là gương mặt thật của ông ta?

Giống với Lão Thi Tượng lúc đầu xuất hiện trước mặt chúng tôi, xong việc ông ta liền quay trở về hình dáng ban đầu, mà vẫn còn giấu đi gương mặt thật của bản thân.

Lại là một điểm giống nhau, tôi phát hiện ông già Tôn, Lão Thi Tượng và cả Lương Triều Sinh càng lúc càng có khả năng liên quan với nhau.

Ông già Tôn đẩy đẩy thân mình trên nữ thi thể kia được khoảng mười phút, ông ta cũng vội vàng chỉnh đốn lại bản thân, sau đó móc ra một chiếc bình ngọc từ trên người.

Bình ngọc này chính là bình ngọc mà lúc trước tôi đã nhìn thấy trong camera, ông già Tôn dùng để đựng huyết dịch. Không có bất kỳ điều gì ngoài ý muốn, ông già Tôn trực tiếp đặt bình ngọc lên trên miệng của nữ thi thể, sau đó đem dịch thể bên trong bình đổ vào trong miệng của cô ta.

Giây tiếp theo, đồng tử tôi co lại, bởi vì giống hệt với những lời Đàm Bằng từng nói với tôi, tôi cũng nhìn thấy khóe miệng của nữ thi thể bắt đầu động đậy, cứ giống như đợi không được mà chỉ muốn nuốt hết tất cả những thứ trong bình kia vào cổ họng.

Mặc dù tôi không rõ thứ trong bình ngọc kia rốt cuộc là gì, nhưng tôi biết, đó là đồ ăn để nuôi thi, mà cũng nhờ có thứ đó, mới có thể khiến nữ thi thể trở lên mạnh hơn, còn đối với việc vì sao ông già Tôn quan hệ với nữ thi thể này, tôi thực sự không hiểu.

Bởi vì cách quá xa, tôi cũng nhìn không rõ mặt mũi của nữ thi thể kia trông như thế nào, lẽ nào là nói, ông già Tôn có niềm đam mê quái dị như vậy?

Có điều tôi đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng, Lương Triều Sinh từng ở trước mặt tôi nói, người sai Lý Lại Tử đi làm nhục bạch cương là bố tôi, mà mục đích của bố chính là muốn mau chóng tăng thêm khí âm sát trên người nữ thi thể đó.

Sau đó dâng cho huyết sát thi vương nằm dưới ngôi mộ nhỏ hít lấy, vậy thì hành vi này của ông già Tôn, liệu có phải cũng là vì muốn tăng thêm khí âm sát cho nữ thi thể của ông ta không?

Như vậy tốc độ trở lên mạnh hơn của nữ thi sẽ tăng nhanh rất nhiều, có điều tất cả những thứ này đều chỉ là phán đoán của tôi mà thôi.

Sau khi đút hết toàn bộ những thứ trong bình cho nữ thi thể, tôi nhìn thấy ông già Tôn trực tiếp ngồi khoanh chân đối diện với nữ thi thể, sau đó bàn tay dường như kết thành một ấn kết gì đó.

Không ngừng điểm lên trên thân thể của cô ta, mà cứ mỗi khi ông già Tôn điểm động xuống, nữ thi thể cũng cùng lúc ngửa đầu lên trên, miệng há rộng, mà trên người cũng toát ra một luồng khí màu đen nồng nặc.

Tôi nhăn mày, xem ra ông già Tôn thật sự đang luyện thi, nếu như ông ta thực sự có liên quan với Lương Triều Sinh, vậy thì xứng đáng để người ta phải ngẫm nghĩ.

Tại sao người trong môn phái của Lương Triều Sinh liên tiếp xuất hiện tại Qúy Châu của chúng tôi? Trong này liệu có phải có ẩn tình gì hay không?

Lúc sắp bốn giờ, ông già Tôn đi ra khỏi khu rừng sau nhà xác, mà tôi cũng thở sâu một hơi, bỏ điện thoại xuống.

Tiếp theo đó, tôi cũng không nhìn thấy thân hình của ông già Tôn xuất hiện trong camera, có lẽ đã về phòng bảo vệ.

Hiện tại, tất cả những vấn đề trên người ông già Tôn đều đã được chứng thực.

Điểm đầu tiên, ông già Tôn nhất định đang nuôi thi, mà thứ nuôi thi cần phải có, ông già Tôn lấy ở trong nhà xác, thứ này phải có tính đặc thù, nhất định phải là thứ mà chỉ ở trên người của những xác chết chết thảm mới có.

Hít sâu một hơi, tôi cũng nằm ngủ thiếp đi, tiếp theo đây, phải tìm cách vạch trần ông già Tôn, đồng thời cũng phải để ông ta chịu trừng trị của pháp luật.

Trực tiếp báo cảnh sát? Dù sao bây giờ trong tay tôi cũng có bằng chứng phạm tội của ông ta, nhưng tôi biết, hi vọng không thể hoàn toàn đặt lên trên vai của cảnh sát, bởi vì tôi cảm nhận được, ông già Tôn nếu muốn chạy, chỉ e rất dễ dàng.

Cho nên khi trong đầu xuất hiện suy nghĩ này, tôi cũng bắt đầu trầm tư, nếu như thật sự phải báo cảnh sát, vậy thì cần phải chuẩn bị sẵn sàng từ trước, phòng khi ông già Tôn muốn chạy trốn, có thể trực tiếp tóm gọn ông ta.

Chuyện này nhất định phải suy xét kỹ càng, bằng không nếu như làm không tốt, ngược lại chỉ khiến cho sự tình càng thêm gay go, nếu như tôi lựa chọn báo cảnh sát, mà cuối cùng vẫn không bắt được ông ta, vậy thì tôi cảm thấy bản thân chắc chắn sẽ bị đưa vào trong danh sách đen của ông già Tôn.

Danh sách đen này, chính là chỉ danh sách tử vong, loại người ra tay tàn ác như ông ta, tuyệt đối không cho phép người có uy hiếp đối với ông ta được sống muốn cuộc sống an nhàn bình yên.

Sau khi nghĩ thông, tôi cảm thấy cứ đặt chuyện này vào một góc đã.

Tiếp đó, tôi lập tức chìm vào giấc ngủ sâu, mà sáng sớm ngày thứ hai, tôi vẫn đến nhà tang lễ giao ca như thường, tất cả đều như mọi ngày, ông già Tôn cũng không phát hiện chuyện tôi đặt camera.

Mà tôi đương nhiên cũng giả vờ chuyện gì cũng không biết, cho nên tất cả mọi thứ đều diễn ra như bình thường.

Sau đó, tôi lại không ngờ đến rằng, bản thân lại kéo đến sự chú ý của một đám người khác.

Buổi chiều ngày hôm ấy, sau khi tôi giao ca với ông già Tôn xong, vẫn trực tiếp quay trở về nhà nghỉ như cũ, nếu như quay về ký túc trong nhà tang lễ, cũng không thuận tiện mà tiếp tục theo dõi ông già Tôn.

Cho nên tôi vẫn lợi dụng cớ đến nhà người thân, ra khỏi nhà xác, mà khi tôi vừa mới xuống khỏi xe taxi, đang ở dưới nhà nghỉ, một người đàn ông cao lớn mặc quần áo màu đen bỗng xuất hiện trước mắt tôi.

Thấy bị một thân hình chắn trước mặt, tôi liền lập tức tránh sang một bên, mà lúc tôi chuẩn bị đổi vị trí, lại phát hiện người đó cũng bước theo, lại chắn trước mặt tôi.

Tôi hơi nhăn mày, sau đó ngẩng đầu nhìn người đó, được đấy anh bạn, cao hơn tôi nửa cái đầu, chắc cũng phải cao mét tám mấy, thân hình thẳng tắp, mặt mũi anh tuấn, ngũ quan khiến cho người ta có cảm giác sắc bén như một con dao nhọn. (có mùi hủ quanh đây @@)

Đặc biệt là sâu bên trong đôi mắt, như ấn chứa một ánh hào quang, mà tuổi tác của người đàn ông này hình như cũng không lớn, có lẽ cũng chỉ hơn hai mươi tuổi.

- Phiền tránh ra chút ạ!

Người này vừa nhìn đã biết không phải người thường, tôi cất tiếng nói, nhưng chính vào lúc âm thanh vừa thoát ra khỏi miệng, khóe miệng của người đàn ông cũng khẽ tạo thành một đường cong:

- Người anh em, có thể đi uống cà phê với tôi không?

Sau đó, khiến tôi không ngờ tới là, người này không những không trả lời câu hỏi của tôi, thậm chí còn mời mọc tôi, điều này khiến tôi rất nghi hoặc, đồng thời trong lòng cũng dâng lên cảnh giác.

- Xin lỗi, tôi không quen anh, tôi còn có việc, xin phép đi trước.

Nói xong, tôi trực tiếp thay đổi phương hướng, chuẩn bị đi về phía trước, loại tình huống này, tôi chẳng làm gì được thì chỉ có thể lựa chọn trốn tránh, mà cảm giác người thanh niên này đem lại cho tôi chính là thâm sâu khó lường, cảm giác này, đồng thời cũng báo hiệu tín hiệu nguy hiểm.

Sau đó, chính vào lúc tôi nhấc chân rời khỏi, người đằng sau không ngờ cũng trực tiếp đi theo sau lưng tôi, bước chân nặng nề theo sát tôi từng bước, cho dù tôi đi chậm hay là đi nhanh, anh ta cũng đều đi theo không để sót một bước chân nào.

Quan trọng nhất là, người này cũng không nói chuyện, cứ như vậy mà đi theo bên cạnh tôi, mà cuối cùng tôi nhịn không được, trực tiếp dừng lại, xoay người nhìn về phía thanh niên nọ.

- Hình như tôi với anh không quen biết? Anh đi theo tôi làm gì?

Tôi vừa nói xong, thanh niên trước mặt cười mỉm, nói:

- Uống một cốc cà phê, không phải quen biết rồi sao? Thế gian có biết bao nhiêu người lạ, có thể gặp được nhau thì chính là duyên phận!

Nghe vậy, tôi nhíu chặt mày, nhìn người trước mắt trên mặt đầy vẻ hớn hở, người này thần thần bí bí, mà cũng may tôi không hề có cảm giác anh ta có ý xấu.

- Lý do này không đầy đủ, đổi cái khác!

Tôi lại trầm giọng lên tiếng.

Lông mày người thanh niên nhếch lên, sau đó đi gần về phía tôi:

- Hay là, chúng ta nói chuyện thôn Lý gia?