Nợ Âm Khó Thoát

Chương 380: Đại sơn sắc xanh




Lúc này, Liêu béo dưới đất cũng nhìn ra được thế cục lúc này, vội vàng bò dậy từ dưới đất, đến bên cạnh tôi, thấp tiếng hỏi.

- Chú em Nhất Lượng, người bạn này của cậu lai lịch thế nào? Còn cái tên kia, là đệ tử thiên tài của môn phái Vĩnh Lạc đấy!

Nhìn Liêu béo bên cạnh, tôi cười mỉm, nói:

- Sao? Bây giờ quen em rồi?

Liêu béo cười hề hề, nói lúc trước không phải vì sợ lại rước họa cho tôi sao? Hiện tại xem ra bên tôi cũng có người, hơn nữa khi nhìn thấy bạn tôi, tên kia còn sợ tái mét mặt mày, thì mới dám tới bắt chuyện với tôi.

Tôi biết Liêu béo nghĩ gì, có điều về thân phận của Lục Thanh Sơn, tôi chẳng qua chỉ đoán bừa, mặc dù cũng chứng minh gần hết rồi, nhưng vì muốn tôn trọng Lục Thanh Sơn, tôi vẫn không nói cho Liêu béo biết, chỉ nhìn anh ta không nói gì.

Liêu béo là người thông minh, thấy tôi không muốn nói, cũng không hỏi nhiều nữa!

- ồ, sao lại là tên này rồi? lẽ nào lúc trước bị thương vẫn chưa đủ nặng hay sao?

Lục Thanh Sơn lúc này cũng đã chú ý thấy gã con trai kia, không kiêng dè lên tiếng.

Gã bị câu nói của Lục Thanh Sơn dọa lạc mất hồn, thân người nhũn ra, ngồi bệt xuống đất, bắt đầu run lên bần bật.

- anh, anh đừng có làm càn, tôi, sư tôn tôi, đang ở gần đây!

Khi gã nói xong, thân người Lục Thanh Sơn đã tiếp cận, tiếng nói trầm trầm cũng vang ra:

- sư tôn của anh? Rất lợi hại sao?

Lục Thanh Sơn nói xong, một giọng nói trầm trầm đã vang lên:

- Đông Nhi, không phải dặn con phải đi theo sát vi sư sao?

Khi tiếng nói truyền ra, tôi nhìn thấy gã con trai trước mặt mở to mắt, hưng phấn cứ như vớ được cọng rơm cứu mạng, cả người hướng ra phía cửa hang, thét lớn:

- Sư tôn, con ở đây, cứu con với!

Gã con trai nói xong, đám người đang vây quanh chủ động nhường đường, lập tức một thân người mặc áo dài màu xanh chầm chậm bước từ bên ngoài vào trong.

- Đây là? Thiết Chưởng Diêm Vương, Đỗ Nham Tây?

- Khà khà, hai thằng kia đắc tội với đệ tử cưng Diêm Đông của Thiết Chưởng Diêm Vương, chỉ e sắp phải nếm không ít vị đắng rồi!

- Nghe nói Thiết Chưởng Diêm Vương là một trong hai trưởng lão của môn phái Vĩnh Lạc, lần này có kịch hay xem rồi!

Xung quanh vang lên những tiếng cười nhạo báng, người nào cũng làm ra vẻ chuyện không liên quan đến mình, giữ nguyên tư thái ngẩng cao đầu.

Sau đó, tôi cảm nhận thấy từng ánh mắt của những người thấy vui khi người khác gặp hoạn nạn rơi lên trên người chúng tôi, gương mặt vừa giãn ra nhẹ nhõm của Liêu béo bỗng lập tức u ám.

- Chú em Nhất Lượng, xong rồi, Đỗ Nham Tây là một tên rất hay bao che bênh vực cho đệ tử của mình!

Nghe Liêu béo nói vậy, tôi cũng không đáp lời anh ta, mà nhắc nhở Trúc Tẩm Ngưng bên cạnh, bảo cô ta lát nữa tự mình cẩn thận một chút.

Trúc Tẩm Ngưng biết ý, gật gật đầu, tôi nhìn Lục Thanh Sơn, phát hiện vẻ mặt hắn vẫn chưa từng thay đổi, còn lão già mặc áo dài màu đen đã bước tới bên cạnh Diêm Đông.

- Đông Nhi, trên người con có thương tích?

Sắc mặt Đỗ Nham Tây đen lại, một luồng sát khí toát ra từ trên người lão ta, sau đó, lan ra khắp không trung, chính lúc này, Diêm Đông ngẩng đầu, ánh mắt đầy oán độc nhìn chằm chằm tôi và Lục Thanh Sơn,

- Sư tôn, chính là hai thằng này, không chỉ cướp bảo bối của con, mà còn muốn giết con, cũng may con liều mạng chạy thoát, cuối cùng, còn bị trọng thương!

Ánh mắt Diêm Đông toát ra ý cười lạnh lẽo, trực tiếp trùm mấy cái mũ lên trên đầu tôi và Lục Thanh Sơn, có điều những điều này, chúng tôi đều chẳng để tâm là bao, bởi vì đây là chuyện đã nằm trong dự liệu.

Trong lòng Diêm Đông chắc chắn vẫn còn hậm hực chuyện lúc trước, hiện tại có cơ hội, gã không tìm cách nghiền nát tôi và Lục Thanh Sơn ra mới lạ!

- Đáng chết! Đông Nhi con nghỉ ngơi một lát đi, ta giết hai thằng đó, để xả giận cho con!

Đỗ Nham Tây nhìn chúng tôi một cái, sau đó lại nói với Diêm Đông, nói xong, ngẩng đầu lên lần nữa, có điều lần này, tôi lại nhìn thấy sát khí nồng nặc trong ánh mắt của lão ta.

Lão này cũng là một trong mười lão quái cảnh giới Ngưng Anh, có điều hiện tại, thực lực của lão ta chỉ là cảnh giới Nguyên Đan cấp một mà thôi.

Lục Thanh Sơn cười nhạt, nhìn Đỗ Nham Tây, trầm giọng nói:

- Lão già, ai cho ông dũng khí muốn giết người là giết thế?

Đối diện với vẻ chống đối của Lục Thanh Sơn, tất cả mọi người có mặt tại đây đều lộ ra ánh nhìn dị thường, ánh mắt nhìn Lục Thanh Sơn cứ như đang nhìn một thằng đần.

Đến ngay cả Liêu béo bên cạnh cũng vậy, thì thầm vào tai tôi hỏi:

- Chú em Nhất Lượng, em có chắc chắn não của bạn em vẫn bình thường không?

Tôi cười cười, kêu Liêu béo yên tâm, hôm nay thứ mà anh ta muốn sẽ không xuất hiện trong tay người khác.

- Thằng ranh con ngông cuồng, hôm nay tao sẽ cho mày biết, sự dại dột của tuổi trẻ, cần phải trả một cái trả rất đắt!

Nghe vậy, sắc mặt Lục Thanh Sơn vẫn lạnh tanh, mặt mày Đỗ Nham Tây phía đối diện u ám, hô lên một tiếng, cả người bổ nhào tới chỗ Lục Thanh Sơn.

Khóe miệng Lục Thanh Sơn khẽ nhếch lên, thân người vẫn đứng im, có điều cổ tay bên cánh tay đang phẩy phẩy cái quạt khẽ rung một cái, vô số những lưỡi dao sắc nhọn thò ra ngoài, phát ra ánh hàn quang lạnh giá.

Đỗ Nham Tây đã muốn ra tay giết người, không có ý lưu tình, muốn một đòn kết liễu Lục Thanh Sơn, mục đích là vì giết gà dọa khỉ!

Nhưng lúc này, trong lòng tôi lại lóe qua một suy nghĩ, lão già Đỗ Nham Tây chọn sai người rồi.

Bộ áo dài trên người Lục Thanh Sơn không ngừng lay động, trên quạt gập trong tay, chân nguyên ngưng tụ thành vài hình con rắn, bao trùm quạt gấp vào trong.

Thân người Đỗ Nham Tây đã lập tức tiếp cận trước mặt Lục Thanh Sơn, đòn công kích sớm chuẩn bị của Lục Thanh Sơn cũng đánh ra..

Quạt trong tay phẩy nhẹ một cái, vô số luồng chân nguyên sắc lạnh bắn vào người Đỗ Nham Tây.

Trong không trung vang lên nhưng tiếng xé gió “xẹt xẹt”.

Mà chính lúc này, tôi cũng nhìn thấy, đôi tay của Đỗ Nham Tây, biến thành màu đỏ lòm, nhìn vô cùng đáng sợ.

- Đây chính là tuyệt kỹ thành danh của lão già đó, Thiết Chưởng (bàn tay sắt), nghe nói đó là chân công phu đã tu luyện mấy chục năm, thúc động chân nguyên, binh đao sắc nhọn, đều có thể bị giữ chặt lại.

Chính lúc này, tôi nghe thấy tiếng nói của Liêu béo bên cạnh, anh ta không biết có phải là vì cơ duyên trùng hợp hay không, không ngờ cũng đã bước vào con đường tu luyện, chỉ có điều thực lực vẫn khá yếu, hiện tại còn chưa lên tới cảnh giới Tiên Thiên.

Cũng không biết ai cho anh ta dũng khí, lại dám xuống dưới chỗ này!

Công kích của Lục Thanh Sơn lập tức đập lên hai bàn tay đỏ lòm của lão già, phát ra những tiếng cọ sát của kim loại.

Đinh đinh đinh!

Âm thanh vang ra, trên bàn tay của lão già tóe ra những tia lửa, công kích Lục Thanh Sơn đánh ra lập tức bay ra khắp tứ phía.

Nhìn thấy vật, tất cả mọi người đều vội vã lùi ra sau, chỉ sợ bị dư âm của đòn tấn công đó đánh trúng.

Nói đến điều này, tôi lập tức hiểu ra, Thiết Chưởng của Đỗ Nham Tây, thật không phải chỉ mang danh tiếng hão huyền, nếu như là sắt bình thường, tôi còn có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhưng hiện tại lại hoàn toàn không phải vậy, đòn tấn công của Lục Thanh Sơn, có lẽ dủ để giết vài kẻ mạnh cùng cảnh giới rồi.

- Dô, có chút bản lĩnh!

Chính lúc này, tôi nghe thấy tiếng nói của Lục Thanh Sơn, rõ ràng, trong ấn tượng của Lục Thanh Sơn, Đỗ Nham Tây hình như không quá mạnh.

- Hừ, tao xem lát nữa mày bị tao giẫm dưới chân, còn ngông cuồng như thế này được hay không!

Đỗ Nham Tây nhếch môi, trên mặt xuất hiện nụ cười lạnh bán nước hại dân, thân người lão ta lao lên, sắc mặt Lục Thanh Sơn đột nhiên u ám.

Lúc này Lục Thanh Sơn thu cái quạt trong tay lại, ấn kết trong tay lập tức bắt đầu không ngừng biến đổi.

Giây tiếp theo, tôi nghe thấy Lục Thanh Sơn hô lên:

- ấn Thanh Sơn, đè xuống cho tôi!

Tiếng hô phẫn nộ xuyên thẳng vào trong tai của tất cả mọi người, giây phút này, ngay trước mặt Lục Thanh Sơn, xuất hiện một ngọn núi lớn màu xanh, trực tiếp đè xuống người Đỗ Nham Tây.

Đỗ Nham Tây giơ cao hai tay, giây tiếp theo, hai bàn tay đỏ lòm, trực tiếp đưa ra đẩy ngọn núi màu xanh.

Hây!

Một tiếng hô vang ra, lập tức, ngọn núi màu xanh trước mặt đã bị Đỗ Nham Tây nhấc cao.

Ngay lập tức, Lục Thanh Sơn hình như đã nhìn trúng được cơ hội, chân dẫm mạnh xuống đất, thân người bay vút lên, nhìn thấy vậy cả người tôi cả kinh, bởi vì chỉ trong giây lát, Lục Thanh Sơn đã xuất hiện trên đỉnh ngọn núi.

Châm dẫm trên núi, đây chẳng qua chỉ là một ấn kết ngưng tụ bởi chân nguyên, nhưng lúc này bị Lục Thanh Sơn dẫm lên, nhìn cứ như núi thật

- không đúng, đó không phải chỉ là ấn kết!

giây tiếp theo, tôi phát hiện ra điều gì đó, ngọn núi lớn màu xanh này, không phải chỉ là ấn kết bình thường, nhìn giống với pháp bảo hơn.

Nếu nói thân phận thật sự của Lục Thanh Sơn, là người của tứ đại cổ tộc, vậy thì trên người có pháp bảo khủng bố thế này, cũng là điều dễ hiểu.

- cậu, cậu đó rốt cuộc có lai lịch thế nào?

Lúc này Liêu béo bên cạnh đã không nhịn được nữa, vội vã gặng hỏi tôi.

Tôi quay đầu nhìn Liêu béo, không nói gì, lúc này không chỉ có Liêu béo hãi hùng, mà đến nay cả bản thân tôi cũng thế.

Xem ra lúc trước Lục Thanh Sơn giao thủ với tôi, hoàn toàn chỉ có thể được coi là thăm dò mà thôi. 

- Thằng ranh con vô tri, mày cho rằng làm thế này mà đã đủ để khống chế được lão phu sao?

Lúc này, Đỗ Nham Tây đứng bên dưới ngọn núi, mặt đỏ tía tai, chân nguyên trong người gần như đã bạo phát hết ra ngoài, ngọn núi màu xanh bắt đầu từ từ bị nâng lên.

Cảm nhận được tình hình này, sắc mặc Lục Thanh Sơn hơi thay đổi, giây tiếp theo, Lục Thanh Sơn hừ lạnh một tiếng, cả người ngồi khoanh chân xuống đỉnh núi, sau đó cắt đứt đầu ngón tay mình.

Máu tươi từ từ chảy ra từ trên đầu ngón tay của Lục Thanh Sơn!