Nợ Âm Khó Thoát

Chương 38: Quả nhiên chưa chết




Dòng năng lượng này đem đến cho tôi một loại cảm giác kinh hoàng giống như một con mãnh thú đang ngủ sâu, đột nhiên tỉnh giấc. Tôi bị dòng năng lượng này trực tiếp ép ngã xuống đất.

Tôi nhìn thấy bố một thân áo vải, lúc này không có gió nhưng lại khẽ lung lay, mà trong ánh mắt của bố, có một luồng tia sáng vô cùng đáng sợ.

Giây tiếp theo, bố quay đầu nhìn tôi, sau đó, bố dùng một thanh âm vô cùng nghiêm túc, lạnh lùng nói với tôi:

- Sau này, không được hỏi về vấn đề này nữa, nếu như con muốn biết, ít nhất cũng phải để bố nhìn thấy con có tư cách để biết được chuyện này.

Trong giọng nói của bố, không mang theo bất kỳ tình cảm nào, lúc này tôi cảm thấy, bố ở trước mặt không ngờ lại xa lạ đến như vậy, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng như hiện giờ của bố.

Có điều tôi không hề sợ hãi, chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn, tôi hoàn toàn phản ứng lại, sau đó đưa mắt nhìn bố, trong ánh mắt cũng không hề có ý tránh né, ảm đạm lên tiếng:

- Như thế nào mới được coi là có tư cách?

Lời nói tôi vừa rơi xuống, trong đáy mắt bố dấy lên một ánh nhìn kỳ lạ, hoặc cũng có thể bố không ngờ rằng tôi lại trực tiếp hỏi bố như vậy, đây hoàn toàn không giống với tính cách lúc trước của tôi, nhưng đó là lúc trước.

Trầm mặc giây lát, bố lập tức lên tiếng, tiếng nói thấp trầm truyền đến bên tai tôi:

- Trở lên mạnh hơn, ít nhất cũng phải mạnh hơn bố.

Tiếng nói của bố vang vọng trong đầu tôi, trở lên mạnh hơn, hơn nữa còn phải mạnh hơn cả bố, bố tôi mạnh bao nhiêu, tôi không biết.

Nhưng chỉ riêng luồng khí vừa rồi, tôi đã có cảm giác thở không nổi, nhưng tôi phải làm thế nào mới có thể mạnh hơn đây?

Tôi nhìn bố, nhưng không đợi tôi lên tiếng, bố đã trực tiếp cất lời:

- Đừng nhìn bố, bố không giúp được con, nguyện vọng của ông nội là muốn con có một cuộc sống bình thường, bố sẽ không dạy con.

Sau khi bố nói xong, đến nhìn cũng không thèm nhìn tôi lấy một cái, mà trực tiếp xoay người, sau đó đến bên trước mộ của ông nội, khoanh chân ngồi xuống. Trong lòng tôi lập tức dâng lên một cảm giác bất lực, muốn tôi trở lên mạnh hơn, nhưng lại không dạy tôi, đây là chuyện gì chứ?

- Quay về nghỉ ngơi đi, xương cốt của con, nếu cứ tiếp tục thức thế này, sẽ cong vẹo mất.

Lúc này, tiếng nói nhàn nhạt của bố truyền tới, tôi nhìn bố trước mặt đã nhắm chặt mắt, phẫn nộ, trực tiếp quay người.

Nếu như bố đã không dạy, vậy tôi tự mình đi tìm người có thể dạy cho tôi, tôi trực tiếp đi về nhà, sau khi tiến vào cửa, tôi nhìn thấy Hạ Mạch ngồi thiền trong phòng của bà nội.

Lòng tôi dâng lên cảm kích, nói thật, Hạ Mạch và gia đình tôi chẳng có chút quan hệ nào, nhưng cô ấy lại luôn luôn ngồi trông chừng ở bên cạnh bà nội.

Nhìn thấy sắc mắt trắng bệch như cũ của Hạ Mạch, trong lòng tôi có một loại cảm giác khó nói thành lời, lúc nào thì tôi mới có thể bảo vệ cô ấy giống như hôm nay cô ấy bảo vệ tôi đây? Trở lên mạnh hơn, chỉ có sau khi mạnh hơn, tôi mới có thể làm được những điều này.

Tôi bảo Hạ Mạch đi nghỉ ngơi, để tôi trông coi là được rồi, Hạ Mạch lại lắc đầu, bảo tôi đi nghỉ đi, cô ấy nói những người tu đạo ngồi thiền cũng chính là đang nghỉ ngơi, cho nên bảo tôi không cần phải để ý đến cô ấy.

Nghe thấy vậy, tôi cũng không nói gì nữa, mà ngồi bên cạnh Hạ Mạch cùng cô ấy trông nhà, lòng tôi nghĩ đến điều gì đó, lại không biết phải mở miệng từ đâu, nhất là người tôi muốn nói lại chính là Hạ Mạch.

Hạ Mạch hình như cũng phát hiện tôi có tâm sự, bèn lên tiếng hỏi tôi sao vậy?

Nhìn thấy người con gái tuyệt thế giai nhân ở trước mắt, trong lòng tôi cố trấn an bản thân, sau đó bèn trực tiếp lên tiếng, nói với Hạ Mạch:

- Tôi muốn trở lên mạnh hơn, cô có thể giúp tôi không?

Nghe thấy vậy mắt Hạ Mạch hơi mở lớn, trên gương mặt nhỏ nhắn lộ ra một tia kinh ngạc, hình như cô ấy không ngờ tôi sẽ đột nhiên nói ra câu này.

Có điều không lâu sau, Hạ Mạch cũng phản ứng lại, lên tiếng hỏi tôi:

- Anh tại sao không đi tìm bố anh? Tôi cứ có cảm giác bố anh rất thâm sâu, tìm ông ấy dạy anh thì không còn gì tốt hơn rồi.

Nghe thấy vậy tôi lập tức lộ ra một nụ cười khổ không biết phải làm sao, nói tôi đương nhiên cũng muốn thế, nhưng tôi không nói thật với Hạ Mạch, mà tôi nói tôi không muốn để cho bố biết, cho nên mới đến tìm cô ấy.

Tối nay Hạ Mạch vừa mới dạy tôi phải biết che dấu, đừng để người khác dễ dàng nhìn thấu tâm can, không ngờ lần đầu tiên áp dụng, lại là đối với Hạ Mạch.

Có điều sau khi tôi nói xong, Hạ Mạch trực tiếp lên tiếng:

- Tôi chỉ có thể giúp anh những thứ cơ bản khi mới nhập môn.

Nói đến đây, trong tay Hạ Mạch xuất hiện một quyển sách cổ, trực tiếp ném về phía tôi. Tôi hơi ngây ra, nhận lấy thứ ấy, bên trên không có tên, tôi mở quyển sách ra đọc qua một lượt, là một vài điều cơ bản trong đạo học.

Trong lòng tôi vui mừng, Hạ Mạch cũng gọi là đã giúp đỡ tôi, cảm động, tôi vội vàng vòng tay ôm chặt lấy Hạ Mạch, có điều vào lúc tôi ôm trọn cô ấy vào lòng, thân thể của tôi bỗng cứng đờ, phát hiện bản thân có chút thất lễ.

Vội vàng thả Hạ Mạch ra, nói một tiếng xin lỗi, không khí xung quanh bắt đầu có chút lúng túng, Hạ Mạch nói hai câu không sao.

- Thứ này anh cứ xem qua trước đi, nếu như có chỗ nào không hiểu thì hỏi tôi, vậy tôi.... tôi về phòng trị thương đây.

Vừa nói, Hạ Mạch vừa đứng dậy đi ra khỏi phòng của bà nội, mà trước lúc cô ấy rời đi, tôi rõ ràng đã nhìn thấy trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp vô cùng của Hạ Mạch, hiện lên sắc đỏ hồng.

Không biết tại sao, trong lòng tôi đột nhiên dâng lên một cảm giác mãn nguyện, lại có chút không lỡ. ( >.

Tôi lập tức đưa tay vỗ vỗ đầu, sau đó mở quyển sách Hạ Mạch đưa cho tôi, bắt đầu đọc.

Có điều khi mở quyển sách này ra, tôi có chút ngại ngùng, bởi vì những chữ viết trong quyển sách này, không ngờ lại có cả những chữ tôi không biết đọc*? tôi thậm chí có chút nghi ngờ kiến thức ba năm cấp ba của tôi đều đã đi về nơi đâu.

Cái này tôi cũng ngại đi hỏi Hạ Mạch, chỉ có thể lấy từ điển của mình ra, bắt đầu tra từ. Cứ như thế, tôi dùng tốc độ cực nhanh đọc toàn bộ nội dung trong cuốn sách cổ.

Tôi đọc hết một tiếng, viết phiên âm la- tinh lên những chữ cứng mà tôi không biết, lúc này mới yên tâm từ từ đọc cuốn sách này.

Đây là lần đầu tiên tôi đọc những thứ này, nhưng tôi hoàn toàn không ngờ được rằng, tôi thế mà lại bị nội dung bên trong thu hút.

Thậm chí, đọc mãi đọc mãi, đến ngay cả đã nằm bò trên bàn ngủ thiếp đi từ lúc nào, tôi cũng không biết. Trong mơ, tôi mơ mơ hồ hồ, cứ có cảm giác giống như đang bị mộng du.

Trong mơ, Hạ Mạch bảo tôi đuổi theo cô ấy, còn nói chỉ cần tôi bắt được cô ấy, cô ấy sẽ gả cho tôi, tôi vui sướng, đồng thời, bạt mạng chạy về phía trước.

- Nhãi con, phải dậy rồi!

Đột nhiên, một tiếng nói như bom nổ vang lên bên tai tôi, cả người tôi bị tiếng nói này dọa cho một trận, cơ thể rung lên, mơ mơ màng màng mở mắt.

Sau đó, thời khắc tôi nhìn thấy người đang đứng trước mặt mình, tôi bản năng xông thẳng đến chỗ người đó, cứ cho đây chỉ là mơ, tôi cũng phải liều mạng với tên này, để trút giận.

Không sai, đứng trước mặt tôi không phải ai khác, mà chính là lão già Lão Thi Tượng đào mộ ông nội tôi lên, tiếp đó, giây phút tôi xông đến trước mặt lão, một bàn tay màu đen trực tiếp đập lên ngực tôi.

Một cơn đau đớn xuyên thấu tim gan truyền đến khắp người, cả người tôi ngã văng ra ngoài, trực tiếp rơi mạnh xuống đất.

Tôi nghiến răng nghiến lợi đứng dậy, cảm nhận được đau đớn toàn thân mình, nhịn không được lên tiếng:

- Ông nội nó chứ, không phải mơ?

Chính vào lúc tôi vừa nói xong, một tiếng nói nhàn nhạt cũng truyền đến từ sau lưng tôi:

- Nhãi con, ai nói với mày mày đang nằm mơ?

Giây phút nghe thấy tiếng nói này, tôi đột ngột xoay người, nhìn thấy thân hình phía sau lưng mình, không phải Lương tiên sinh thì còn ai vào đây nữa, Lương tiên sinh thực sự chưa chết, ông ta khỏe mạnh không hề hấn gì đứng ngay sau lưng tôi.

- Ông, ông không phải chết rồi sao?

Có điều tôi vẫn giả bộ làm ra biểu cảm kinh hãi, chỉ tay về phía Lương tiên sinh kinh hô.

- Hê hê, nếu như tao nói với mày đây toàn bộ chỉ là một màn kịch, có thể giải thích cho mày biết tất cả không? Tao vẫn đang sống sờ sờ đây này?

Lương tiên sinh cười cười, nhìn tôi, lập tức lên tiếng, nghe thấy vậy tôi nhíu chặt lông mày, nơi đây là một hang núi, tôi không phải đang ở nhà sao? Ông ta làm thế nào đem tôi đến đây? Ông ta muốn làm gì?

- Tao vẫn sống tốt, có điều thằng nhãi mày có thể sống hay không, nói không chắc rồi nè.

Nghe vậy tôi lập tức ngẩng đầu nhìn trân trân Lương tiên sinh.

Lúc này đồng tử tôi co lại, tôi nhìn thấy trong tay Lương tiên sinh nhiều thêm một món đồ, thời khắc nhìn thấy món đồ này, trái tim tôi nghẹn lại, một dự cảm không tốt dâng lên trong lòng.

Trong đầu thầm nói: thứ này quả nhiên có gì đó mờ ám!

Chú thích*

1.những chữ tôi không biết đọc*: chữ Trung Quốc là chữ tượng hình, là một loại chữ mà biến hóa khôn lường học cả đời cũng chưa học hết -_- nào là chữ Hán cổ, chữ Hán trong văn viết, chữ Hán hiện đại blah blah!!! vì thế có nhiều chữ đến ngay cả người Trung Quốc có trình độ học vấn 12/12 hoặc đại học đều chưa nhìn thấy qua và không hiểu ý nghĩa là gì.