Nợ Âm Khó Thoát

Chương 374: Lục Thanh Sơn




Lúc hắn nói, tôi khẽ nheo mắt lại, bởi vì mặc dù nhìn thì như hắn đang phí lời với tôi, nhưng cả người hắn đã trực tiếp lao tới.

Những kẻ nói là làm, mới luôn là người đáng sợ nhất, lòng tôi trùng xuống, chắn trước mặt Trúc Tẩm Ngưng, thân người cũng phóng ra, trực tiếp nghênh đón tên thanh niên.

Đồng thời, lòng bàn tay tôi nắm chặt thành nắm đấm, chân nguyên toát ra, một nắm đấm vung lên, nhìn thấy chân nguyên trên nắm đấm, sắc mặt tên thanh niên khẽ thay đổi.

Nắm đấm của tôi và lòng bàn tay của tên thanh niên đập vào nhau, khí lưu khủng bố lan ra, lực xung kích ập ngược lại vào người tôi, có điều, tên thanh niên trước mặt cũng bị như vậy,

Thân người lảo đảo lùi ra sau, sau khi ổn định lại, người thanh niên ném ánh mắt dị thường về phía tôi, nhàn nhạt nói:

- ồ, xem ra lúc trước tôi có mắt như mù, tại hạ Lục Thanh Sơn, không biết quý danh của huynh đài!

Lúc này, Lục Thanh Sơn phía đối diện không ngờ lại ôm quyền với tôi, có phần khách khí lên tiếng, lông mày tôi nhíu lại, hắn đang định chơi trò gì? Không ngờ lại phản ứng như vậy!

- đúng rồi, không phải lúc trước anh nói tôi giao nộp đồ ra, thì sẽ tha chết cho tôi sao? Tôi không định giao, có phải chứng minh tôi nhất định phải chết không?

Tôi không thuận theo ý của hắn, mà lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, cất tiếng nói.

Khi tôi nói xong, sắc mặt hắn khẽ thay đổi, nụ cười trên mặt đã biến mất.

Giây tiếp theo, trong tay tên thanh niên, xuất hiện một chiếc quạt gấp, chỉ có điều bên trên quạt, lại có rất nhiều lưỡi dao sắc nhọn, lóe qua ánh hào quang, tôi khẽ ngây ra, binh đao quái lạ thế này, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy.

Mà thường thì binh đao nào càng quái dị, thì càng có hiệu quả nằm ngoài sức tưởng tượng, cho nên trong lòng tôi bỗng trở nên thận trọng hơn.

- Xem ra cậu cũng không phải là người dễ đối phó, nếu vậy, tôi chỉ đành dốc hết sức lực rồi!

Sắc mặt Lục Văn Sơn trước mặt lạnh tanh, bàn chân đạp nhẹ xuống đất, cả người đã hóa thành tàn ảnh, lập tức lao lên, quạt gấp trong tay nhắm vào cổ tôi, tôi cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo đang tiếp cận mình.

Hừ lạnh một tiếng, một tay lật một cái, Thị đã nằm trong tay, kiếm khí huyết sát đỏ như máu ngay tức khắc lan ra bên ngoài, chém mạnh xuống người tên thanh niên trước mặt,

Kiếm khí bay ngang, bốn bề trong động đều bị luồng kiếm khí huyết sát tạo thành một đống hỗn loạn, quan trọng nhất là, kiếm canh đã chém xuống người Lục Thanh Sơn.

Sắc mặt Lục Thanh Sơn lạnh lẽo đến cực điểm, quạt gập trong tay không kinh sợ, trực tiếp chống lại luồng kiếm khí huyết sát khủng bố, mà sau đó, bên trên quạt gấp toát ra những luồng chân nguyên nồng nặc, mục đích là để phá vỡ kiếm khí huyết sát của tôi.

Hai luồng công kích khủng bố đập vào nhau trên không, tôi nhìn thấy vô số kiếm khí huyết sát bị chân nguyên đánh tan, mắt tôi trợn lớn, công kích phát ra từ trên quạt gấp đó, không ngờ lại mạnh đến vậy?

Xem ra tên này thật không dễ đối phó, thực lực của hắn chỉ e cũng phải ở cảnh giới Tiên Thiên cấp chín, cũng không phải là hạng đệ tử bình thường, chỉ nhìn mỗi hai đòn công kích vừa đập vào nhau, đã đủ để tôi cảm nhận thấy.

Thực lực của Lục Thanh Sơn, không chỉ là cảnh giới Tiên Thiên cấp chín như vẻ bề ngoài.

Lúc này, tôi cũng không hiểu lắm, Lục Thanh Sơn cũng kinh ngạc nhìn tôi trân trân, bởi vì suy nghĩ trong lòng hắn giống với tôi, vốn cho rằng gặp phải người đồng cảnh giới, thì có thể giải quyết nhanh chóng, nhưng sau khi hai đòn tấn công đập vào nhau, mới phát hiện không phải như vậy.

- Cái thằng này, có năng lực lớn đến vậy, lẽ nào là người của gia tộc khác? Nhưng không đúng, trong trí nhớ của mình, trong ba đại gia tộc khác không có tin tức nào về thằng nhóc đó!

Lục Thanh Sơn nhíu mày nhìn tôi, tự mình độc thoại, thấy Lục Thanh Sơn im lặng, trong lòng tôi cũng đang thử đoán, xem lúc này rốt cuộc hắn đang nghĩ những gì.

Đồng thời, tôi phát hiện Lục Thanh Sơn hình như đang dùng ánh mắt thăm dò nhìn tôi, cứ như muốn nhìn thấu thân phận của tôi, có điều muốn nhìn thấu được tôi, chỉ e là một vấn đề khó khăn cho hắn.

- Huỳnh đài, lúc trước là tôi đã lỗ mãng, thứ trong này nếu cậu đã lấy trước, thì chính là của cậu, Lục mỗ xin cáo từ!

Lúc này, Lục Thanh Sơn đột nhiên ôm quyền với tôi, sau đó cất tiếng nói, trên mặt lại xuất hiện nụ cười, nói xong, không ngờ hắn đã quay mình, đi ra khỏi hang động.

Tôi vẫn còn chưa kịp định thần lại, rốt cuộc hắn đang làm trò quỷ gì? Cứ như thế mà đi rồi? không tiếp tục đánh nữa?

Vốn dĩ tôi cho rằng hắn muốn phân thắng bại với tôi, nhưng mới hai chiêu, hắn đã trực tiếp từ bỏ, rõ ràng, tôi cảm nhận thấy Lục Thanh Sơn có gì đó kì lạ, cụ thể thế nào, tôi cũng không rõ.

Nhưng tôi biết, trong này nhất định có vấn đề.

Nhìn bóng dáng Lục Thanh Sơn đã biến mất khỏi cửa hang động, lập tức đi theo sau Lục Thanh Sơn, lúc ra đến bên ngoài bậc thang, phát hiện Lục Thanh Sơn đã nhảy sang một bậc thang khác.

Lông mày tôi nhíu chặt, nhìn bóng lưng của Lục Thanh Sơn, người này có chút thâm sâu khó lường, mà lúc trước hắn mới chỉ tự báo tên họ mình, cũng không nói hắn là người của tông môn nào.

Hít sâu một hơi, trong lòng thầm nói phải cẩn thận với người này nhiều một chút, bởi vì phong cách hành sự của hắn có chút cổ quái, tôi cũng không biết trong lòng hắn rốt cuộc đang nghĩ những gì.

Nghĩ một lát, tôi ném những nghi hoặc trong lòng ra sau đầu, sau đó nhảy sang một bậc thang khác, trên bậc thang này có bốn bóng người, mà thực lực của một người trong đó cũng không tầm thường.

Bốn người đều là cảnh giới Tiên Thiên cấp bốn, một người trong đó cảnh giới Tiên Thiên cấp chín, nhưng Tiên Thiên cấp chín này và Lục Thanh Sơn kia có không ít khác biệt, mà tên Tiên Thiên cấp chín đang đối đầu với bốn người khác.

- Ngô Viễn, những người nhìn thấy đều phải có phần mới đúng, thứ bên trong anh định độc chiếm một mình, e rằng cũng phải hỏi ý kiến chúng tôi trước mới được!

Tôi vừa rơi xuống bậc thang, đã nghe thấy tiếng nói trầm trầm của một người trong đó.

Đối với sự hiện diện của tôi, những người kia đều không ai để ý, hình như tôi trong mắt họ, không có tý lực uy hiếp nào.

Có điều, tôi cũng không để tâm, mà đứng im, nhìn bốn người đối đầu nhau.

- Khà khà, bảo vật là thứ giành cho những người có năng lực, bốn người các cậu muốn được chia, thì phải có thực lực lấy được đã rồi nói!

Khóe miệng Ngô Viễn nhếch lên, lộ ra nụ cười đắc ý, nói thật, chênh lệch giữa Tiên Thiên cấp tám và cấp chín hoàn toàn là hai đẳng cấp khác nhau.

Sau khi tu luyện đến những cảnh giới phía sau, cứ mỗi lần tăng lên một cảnh giới, thì đều cần có cơ duyên lớn hơn, cho nên cho dù lúc này có bốn người cảnh giới Tiên Thiên cấp tám cùng ra tay, cũng chưa chắc đánh bại được Ngô Viễn, chỉ cần Ngô Viễn nắm bắt được cơ hội, phá giải các đòn tất công, vậy thì đối với bốn người mà nói, mới là một cơn ác mộng thực sự!

- Ngô Viễn, đừng cho rằng dựa vào thân phận đệ tử Thái Cực Môn, mà chúng tôi không dám giết anh, dù sao đến lúc ra ngoài, trời cao đất rộng, giết anh ở trong đây, chưa chắc người của tông môn anh đã biết!

Lúc này, một người khác lại lên tiếng, đã có ý định uy hiếp Ngô Viễn kia, nhưng đối với điều ấy, trong lòng tôi bỗng cười cợt, cái tên đó vừa nhìn là biết là tấm chiếu mới chưa trải.

Bạn nói xem, nếu Ngô Viễn kia là cảnh giới Tiên Thiên cấp tám, vậy thì bạn uy hiếp hắn như vậy, nói không chừng còn có chút tác dụng, nhưng lúc này cho dù hắn không địch lại được bốn người, nhưng vẫn thừa sức để trốn thoát, uy hiếp như thế, chẳng có tý hiệu nghiệm nào!

- Cậu có thể tới thử!

Nụ cười trên mặt Ngô Viễn lập tức tắt ngúm, hắn nhìn những người trước mặt, lạnh lùng cất tiếng.

Có điều lúc này tôi cũng đã hiểu, hóa ra Ngô Viễn là người của Thái Cực Môn, Thái Cực Môn hình như là một trong những tông môn có thế lực khá lớn, thường thì, rất ít người muốn đắc tội.

Có điều bảo vật ở ngay trước mắt, tất cả đều hư vô, thứ này được gọi là cơ duyên, bỏ lỡ rồi, sẽ không còn dễ dành có thêm cơ hội lần thứ hai!

- Được rồi, phí lời ít thôi, đánh một trận đã rồi nói!

Trong bốn người, lại có một người thẳng tính, gã căn bản không muốn phí lời, sau khi gã nói xong, đã lao tới phía Ngô Viễn, mà người này ra tay, lại như ngòi nổ vừa được châm, trực tiếp kích nổ cho trận chiến.

Thân hình của ba người khác cùng lúc phóng lên theo sau lưng gã, cùng lúc bổ nhào tới phía Ngô Viễn, trận chiến lập tức bùng nổ, tôi thì đứng im ở một bên không động đậy.

Còn về Trúc Tẩm Ngưng, cũng đứng im không nói gì đứng sau lưng tôi, tôi thỉnh thoảng lại hỏi Trúc Tẩm Ngưng về tình trạng của cô ta, cô ta nói tạm thời vẫn chưa cảm nhận thấy có dấu hiệu phát tác.

Lòng tôi trùng xuống, mặc dù là vậy, nhưng gần đây Trúc Tẩm Ngưng phát tác rât nhiều lần, nhiều nhất cũng kéo dài tới tận hai tiếng một lần,cho nên nhất định phải mau chóng tìm biện pháp để giải quyết.

- Khốn kiếp, lẽ nào các người thực sự muốn chiến tới lúc thương vong? Đến lúc đó chỉ giúp người khác được lợi thôi!

Chiến đấu được một lúc, Ngô Viễn đã có phần tức giận, nhìn bốn người trước mặt, bốn người coi như có bạt mạng, ngầm phối hợp với nhau, thì ngay cả Ngô Viễn cũng không dễ dàng đánh hạ được.

- Khà khà chỉ cần đuổi được anh đi, chúng tôi còn sợ ai nữa chứ?

Một người trong đó cười âm hiểm, thân người lại lao lên, còn ba người khác đã chia nhau ba phương hướng khác nhau, trực tiếp lao tới chỗ Ngô Viễn.

Sắc mặt Ngô Viễn khó coi, giây tiếp theo, thân người cũng lao lên, mà dưới như đòn côn kích hợp sức của bốn người, Ngô Viễn không ngờ đã bắt đầu rơi vào thế hạ phong?

Tôi khẽ lắc đầu, xem ra lúc trước tôi đánh giá cao hắn rồi, vốn dĩ cho rằng có lẽ hắn sẽ không đến mức quá thảm hại, nhưng hiện tại, lại không phải như vậy, năng lực chiến đấu của Ngô Viễn không mạnh như tôi nghĩ.

- Chuyện hôm nay Ngô Viễn tôi nhớ rồi, hi vọng, sau khi các người ra ngoài, có thể chịu đựng nổi lửa giận của Thái Cực Môn!

Sắc mặt Ngô Viễn u ám, sau khi bỏ lại một câu, không ngờ lại tháo chạy, tên này cũng thật có tiền đồ, hắn là vì sợ chết, mặc dù chỉ vừa mới rơi vào thế hạ phong,cũng không đến mức phải bỏ chạy, xem ra là hắn sợ bị giết, cho nên mới lựa chọn chuồn đi!

Nhìn Ngô Viễn đã đi xa, bốn người đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ nhẹ nhõm trong ánh mắt của đối phương.

Sau đó, bốn người bước chân, tiến vào trong hang động, mà chính lúc này, tôi xoa xoa mũi, cất tiếng nói không lớn lắm:

- Cái đó, bốn vị, vẫn còn tôi mà!

Khi tôi nói xong, bốn người đồng loạt quay đầu lại, nhìn thẳng vào người tôi, bỗng nhiên, tôi cả thấy có bốn ánh mắt hừng hực lửa giận rơi lên trên người mình.

- Tên kia, lẽ nào cậu muốn chết? cậu cho rằng cậu mạnh hơn Ngô Viễn sao?

Lập tức, tên trung niên cầm đầu to con lên tiếng nói, nghe vậy tôi cười mỉm, nhàn nhạt nói:

- Mặc dù có chút ngại, nhưng đúng là tôi mạnh hơn hắn thật!

Nói xong, đưa mắt nhìn chằm chằm bốn người, nhưng ánh mắt của bọn chúng lại lộ ra vẻ chế nhạo.

- Đừng phí lời nữa, lão tứ, giải quyết thằng đó!

Chính lúc này, người lúc trước luôn không thích phí lời bỗng lên tiếng, mà người con trai cao to vạm vỡ đứng trước tôi cũng gật đầu!