Nợ Âm Khó Thoát

Chương 355: Khí thế của nguyên đan?




Khi tôi nói xong, trong đại trận Ngũ Hành Sinh Sát, lập tức truyền ra một tiếng gầm khàn khàn phẫn nộ:

- A, thằng khốn nạn, tao phải giết mày, giết mày!

Tiếng gầm gừ truyền vào trong tai tôi, nhưng lòng tôi lại khoan khoái vô cùng, thì ra, cái lũ ác ôn cũng biết nóng ruột, nhưng bọn chúng đã từng nghĩ qua, những chuyện mà lúc trước chúng làm,thì người nhà của nạn nhân sẽ cảm thấy như thế nào chưa?

Còn cả, Dương Nặc, bố mẹ Dương Nặc vô tội, cả người hầu trong nhà họ Dương nữa, bọn họ đều không đáng phải chết, nhưng lại đều chết rồi!

Tất cả những chuyện này, đều là vì đám đệ tử của môn phái Kháo Sơn, vì cái đám vô nhân đạo đó.

- Tôn Thiên Vũ, môn phái Kháo Sơn của ông làm biết bao nhiêu chuyện bỉ ổi không ai hay biết, sớm đã không nên tồn tại trên thế giới này rồi, hôm nay, chính là ngày diệt vong của môn phái Kháo Sơn!

Tôi cũng vô cùng phẫn nộ, nhưng không cần biết tôi đã giết bao nhiêu người của môn phái Kháo Sơn, thì những người bị hại cũng không thể sống lại, có điều dù cho có vậy, người phải giết, vẫn phải giết, không giữ lại một ai.

- Ngũ Hành Sinh Sát, chuyển!

ấn kết trong tay tôi bắt đầu mau chóng biến hóa, lập tức, miệng hô thật to,, ngay lúc này, tốc độ quay của đại trận Ngũ Hành Sinh Sát trở nên vô cùng nhanh, công kích trong đó cũng dày đặc hơn,

sắc mặt tôi lạnh lẽo như băng, thân hình lao ra, chui thẳng vào trong đại trận Ngũ Hành Sinh Sát, thân là người khống chế, nên công kích của đại trận không gây ảnh hưởng cho tôi.

Giây tiếp theo, tôi thấy Tôn Thiên Vũ không ngừng vùng vẫy trong đại trận, mà lúc này, trông ông ta vô cùng thảm hại.

Thị trong tay toát ra luồng khí thế lạnh lẽo, hai luồng kiếm khí khủng bố trực tiếp chém xuống người Tôn Thiên Vũ.

Sau khi hai luồng công kích lao ra, Tôn Thiên Vũ mới có phản ứng, lập tức, đợi ông ta có phản ứng, thì hai luồng kiếm khí đã trực tiếp chém lên cánh tay của ông ta.

- A! tay của tao…

Tiếng thét thảm thiết vang vẳng trong đại trận Ngũ Hành Sinh Sát, dưới đất có một cánh tay nằm chỏng gọng, máu tươi bắn ra lênh láng, tay trái của Tôn Thiên Vũ đã bị tôi chém đứt, nhưng công kích của tôi thì chưa từng dừng lại.

- Thiên Canh chưởng!

Tiếng hô trầm trầm phát ra từ trong miệng tôi, lập tức, tôi lao lên như con thiêu thân, chưởng canh đã tới trước mặt Tôn Thiên Vũ, sắc mặt Tôn Thiên Vũ hung tợn, mặt mày trắng bệch, lại là bởi vì cánh tay trái bị chém đứt, gây ra triệu chứng mất máu quá nhiều.

Chưởng canh tới trước mặt, Tôn Thiên Vũ mau chóng thò tay phải ra, nắm đấm vung lên, hai luồng công kích đập vào nhau, Thị trong tay trực tiếp đâm mạnh về phía Tôn Thiên Vũ.

Thình!

Một tiếng va đạp truyền ra, tôi nhin thấy một luồng khí lưu lan ra không trung, đồng thời, trường kiếm cũng đâm thẳng vào mi tâm của Tôn Thiên Vũ.

Máu tươi chảy dài xuống từ trên mi tâm, đôi mắt Tôn Thiên Vũ chằng chịt tơ máu, dường như vẫn không cam tâm, vẫn không thể tin nổi.

Mặt tôi vô cảm, trực tiếp rút trường kiếm ra.

Thi thể của Tôn Thiên Vũ rơi “bịch” xuống đất, giết nhiều trưởng lão thế này rồi, chỉ thấy mỗi trên người Tôn Thiên Vũ có túi càn khôn, con mẹ nó, môn phái Kháo Sơn đúng là không phải nghèo bình thường!

Cất túi càn khôn của Tôn Thiên Vũ vào người, tôi không lưu lại, bởi vì tôi cảm thấy, thời gian phụ dụng vào Thị Huyết Đan, chắc chỉ còn khoảng hai mươi phút.

Nhưng trong khoảng thời gian hai mươi phút này, tôi nhất định phải tìm thấy người cuối cùng, người này chính là thái thượng của môn phái Kháo Sơn, là kẻ mạnh nhất, giết được lão, tôi mới được phép rời đi, bởi vì chuyện nhà họ Dương khi trước đã nói cho tôi biết, tầm quan trọng của ‘diệt cỏ phải diệt tận gốc”.

Còn về những đệ tử còn lại của Kháo Sơn, có lẽ đã bị điều động đi nơi khác, hiện tại không còn nhìn thấy ai, nếu nói vậy, chỉ đành coi như mệnh bọn chúng lớn.

Thân người tôi đi thẳng vào vị trí lúc trước đám người Tôn Thiên Vũ xuất hiện, bởi vì phía đằng sau, hình như là một nơi khá quan trọng.

Lúc này, Tôn Thiên Vũ đã bị tôi giết, mà thái thượng vẫn còn chưa lộ diện, càng khiến tôi cảm thấy phán đoán của mình có lẽ là chính xác, thái thượng rất có khả năng đang trong trạng thái bế quan, mà còn là lần bế quan rất quan trọng.

Nhất định không được để cho lão ta thành công, bằng không, phiền phức sẽ rất lớn.

Những cái khác chưa nói đến, thực lực của thái thượng nhất định mạnh hơn Tôn Thiên Vũ, cho nên phán đoán qua loa một chút, lần này thái thượng bế quan, rất có khả năng là đang đột phá lên cảnh giới Ngưng Anh.

Cảnh giới Ngưng Anh, cho dù là Nhất Khí Ngưng Anh thấp nhất, thì hiện tại tôi cũng không thể chống lại được, chênh lệch giữa cảnh giới Tiên Thiên và Ngưng Anh, hiện tại tôi còn chưa thể tưởng tượng ra, vì vậy, tôi nhất định phải mau chóng tìm ra lão ta mới được.

Tôi lục tung hết những căn phòng phía sau môn phái Kháo Sơn,rất nhanh, đã tìm thấy bốn căn phòng, mà tôi còn cảm nhận được chút khí mùi dư âm trong này, cũng nhìn thấy trong bốn phòng đều có Chân Nguyên Đan, bốn căn phòng này là nơi Tôn Thiên Vũ và bốn trưởng lão bế quan?

Nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng thái thượng đâu, trong lòng tôi bắt đầu thấy sốt ruột, giây tiếp theo, lòng tôi trùng xuống, bởi vì tôi cảm nhận được, một luồng khí mùi truyền tới từ sau căn phòng này, nhận biết được tình hình, tôi gần như không chần chừ, lao thẳng ra đằng sau.

Đến phía sau căn phòng, lòng tôi trùng xuống, bởi vì chỗ này chỗ một sơn động khổng lồ, nhưng cả lối vào sơn động đã bị một tảng đá to chặn lại, khí mùi, cũng đang toát ra từ bên trong.

Luồng khí mùi vô cùng khủng bố, tương đương với cảnh giới Ngưng Anh, sắp đột phá rồi sao? Lòng tôi nặng trĩu, nếu lão ta đột phá rồi, vậy thì tôi sẽ bị dày vò sống không bằng chết mất.

Giây tiếp theo, tôi không do dự, hai lá bùa Linh Bộc ném thẳng vào tảng đá khổng lồ trước mặt.

Thình!

Một tiếng vang lớn truyền ra, tảng đá trước mặt bắt đầu rung lên, hơn nữa còn xuất hiện một vết nứt, nhưng vẫn chưa phá nát được hoàn toàn.

Mặt tôi lạnh tanh, lập tức trường kiếm trong tay được tôi giơ lên cao.

- Tuyệt Sát Kiếm, nhất thức!

Kiếm canh khủng bố ngưng tụ, trường kiếm trong tay vung mạnh xuống!

Tảng đá khổng lồ trước mặt lập tức vỡ tan, phát ra những tiếng vang chói tai, tôi không dám chậm chạp, lao thẳng vào bên trong hanh động, ánh sáng trong hanh động không tốt cho lắm.

Chỉ có một ngọn đèn yếu ớt soi sáng bên trong, tôi men theo cảm nhận của mình về luồng khí mùi, trực tiếp xông lên, đến giữa hang động, cuối cùng cũng nhìn thấy một thân hình đang ngồi khoanh chân, luồng khí khủng bố đang toát ra từ chỗ đó.

- Tìm thấy ông rồi!

Khóe miệng tôi hơi nhếch lên, lập tức, bùa Linh Bộc trong tay liên tiếp ném ra ngoài.

Bùa Linh Bộc đến trước mặt lão già, phát nổ “ầm ầm”, tôi nhìn thấy lão già phun ra một ngụm máu, hai đôi mắt đang nhắm chặt bỗng mở to.

Một luồng sát khí toát ra từ trong đôi mắt lan ra khắp hang động, khi nhìn thấy sát khí, cả người tôi không kiềm được mà run lên, lông mao toàn thân dựng đứng.

“Thật mạnh!”

Trong lòng tôi, chỉ có một suy nghĩ như thế.

- Thằng ranh con không thiết sống nào dám làm phiền lão phu bế quan thế? Muốn chết phải không!

Tiếng nói khàn khàn vang vọng trong không trung, lão già từ từ đứng dậy, lúc này, tôi cảm nhận thấy, khí mùi khủng bố hình như đã dừng lại ở một giai đoạn nào đó, mà sát khí trên người lão già đã biểu thị, lão ta, không đột phá thành công.

Bởi vì đã bị tôi gián đoạn, trong lòng thở phào một cái, cũng may đến kịp, nếu như lão ta đột phá thành công, vậy vì chính là một cơn ác mộng khủng khiếp dành cho tôi.

Tôi thở hắt ra một hơi, nhàn nhạt nói:

- Lão già chó má, chỉ còn lại mình ông thôi!